Hồi lâu sau, hai bên đã đánh xong ván cờ này.
Lão nhân bị thua phất phất tay, mất hứng nói lầm bầm: "Tâm trạng hôm nay không tốt, nhường ông một ván, ngày mai tái chiến."
Lão nhân chắp hai tay sau lưng, chậm rãi trở về trong thôn.
Gương mặt của lão nhân còn lại kia hồng hào, tinh thần quắc thước, vừa dọn dẹp bàn cờ, vừa ngước mắt nhìn Tô Tử Mặc, cười híp mắt nói: "Người trẻ tuổi có tính tình trầm ổn giống như ngươi cũng không nhiều, đi thôi, cùng ta vào thôn."
"Đa tạ lão bá."
Tô Tử Mặc cười cười, nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi theo lão nhân kia vào trong thôn.
Thôn dân qua lại chỉ nhìn Tô Tử Mặc một cái, sau đó không nhìn nữa, giống như là cũng không lấy gì làm lạ, không cảm thấy kinh ngạc.
"Ở đây không còn phòng nào dư thừa, người trẻ tuổi, cậu ở kho củi được chứ?" lão nhân hỏi.
"Không sao ạ." Tô Tử Mặc cười đáp lại.
Vừa mới chập tối, phần lớn người trong thôn vẫn chưa nghỉ ngơi, sau khi ăn xong cơm tối thì lão nhân ở trong thôn ra ngoài tản bước, thái độ nhàn nhã, phụ nữ thì cầm kim khâu, may vá quần áo.
Giản dị, đơn giản, an bình.
Nơi này giống như là một chỗ thế ngoại đào nguyên, không có chém gϊếŧ, không có tranh đấu, trên mặt của mỗi người, đều mang theo nụ cười hạnh phúc.
Tô Tử Mặc ngồi ở cửa kho củi, lẳng lặng nhìn một màn này, để cho tâm trí trống rỗng, trong đầu không nghĩ chuyện gì cả, mỏi mệt do đi đường giống như cũng đã giảm bớt đi không ít.
Bóng đêm dần dần sâu hơn, trăng sáng sao thưa.
Lão nhân, phụ nữ, nam tử đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, trong thôn làng, chỉ có lũ trẻ tràn đầy sức sống vẫn còn đang nô đùa, không chịu về nhà đi ngủ.
Tô Tử Mặc đứng dậy, trở lại bên trong kho củi, đóng cửa lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng vào lúc này, trong thôn làng vang lên một giọng trẻ con non nớt, thanh thúy êm tai.
"Tìm kiếm tung tích của Tiên ở nơi nào, ngóng nhìn Phiêu Miễu Phong, chỉ ở trong núi này, mây xa không biết chốn."
"Hử?"
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, bỗng nhiên quay người, đẩy cửa đi ra ngoài, theo hướng tiếng hát truyền tới nhìn lại.
Cách đó không xa, một đứa bé bảy tám tuổi, trên mặt mang theo nụ cười, đang vừa đi vừa nhảy đi tới bên này.
Tô Tử Mặc hơi trầm ngâm một chút, đi tới chỗ đối diện, ngồi xổm xuống, cười hỏi: "Đệ đệ, đệ nghe ai nói câu nói vừa rồi kia thế?"
"Người nào nói?"
Đứa bé kia nghiêng đầu, nháy đôi mắt to trong veo như nước, giống như có chút không rõ, nói: "Không biết rõ ấy, nhưng mà chúng ta đều đọc như thế."
"Chỉ là một bài đồng dao đơn giản thôi sao?" Tô Tử Mặc như có điều suy nghĩ.
"Đại ca ca, ngươi muốn tu tiên vấn đạo à?" Đứa bé kia lại hỏi.
"Đúng vậy." Tô Tử Mặc gật gật đầu, cười hỏi: "Làm sao đệ biết?"
Trong mắt đứa bé kia lóe lên một vòng giảo hoạt, thè lưỡi, nói: "Người giống như ngươi, hàng năm đều sẽ có, nhưng mà phần lớn đều không gặp được tiên nhân, hì hì."
"Làm như thế nào mới có thể nhìn thấy?" Tô Tử Mặc nổi lên hào hứng, muốn trêu chọc cậu bé này một chút.
"Đệ cũng không biết." Cậu bé kia vểnh cái miệng lên, lắc đầu.
Tô Tử Mặc mỉm cười, đang định đứng dậy rời đi, trong đầu đột nhiên hiện lên một luồng linh quang, nhìn cậu bé kia hỏi tiếp: "Tìm kiếm tung tích của Tiên ở nơi nào, ngóng nhìn Phiêu Miễu Phong, nhưng Phiêu Miễu Phong bị sương mù bao phủ, như thế nào mới có thể nhìn thấy?"
"Chuyện này còn không phải là quá đơn giản sao?"
Đứa bé kia đắc ý giương cằm lên, nói: "Qua ít ngày nữa, màn sương mù này sẽ nhạt đi một chút, đứng ở đây, có thể mơ hồ nhìn thấy một dãy núi. Nhưng cũng chỉ có ba ngày thôi, bỏ lỡ thì sẽ không thấy được."
Tô Tử Mặc mừng rỡ trong lòng.
Chỉ cần có thể nhìn thấy Phiêu Miễu Phong, theo phương hướng Phiêu Miễu Phong, một mực đi về phía trước, khẳng định là có thể đi tới chân núi.
Đương nhiên là Tô Tử Mặc không cho rằng, muốn bái nhập Phiêu Miễu Phong, chỉ đơn giản là thông qua màn sương mù kia, nhưng đây cũng là tiền đề.
Tô Tử Mặc ở trong thôn làng này chờ đợi bảy ngày.
Ngày thứ bảy, sương mù dần dần nhạt đi, một đoạn núi nguy nga cao vυ't như ẩn như hiện ở trong mây mù xa xa.
Tô Tử Mặc tạm biệt đám người trong thôn làng, lần thứ hai bước vào bên trong sương mù.
Ở bên trong màn sương mù, tất cả giác quan đều bị hạ thấp xuống cực hạn, cảm giác phương hướng rất mơ hồ, Tô Tử Mặc có cảm giác lúc mình đi sang hướng đông, lúc lại đi sang hướng tây, thậm chí có thời điểm, giống như là đang quay về lối ra.
Bởi vì sương mù đã nhạt đi, cho dù thân ở bên trong sương mù, cũng có thể thấy rõ vị trí ngọn núi ở xa xa.
Tô Tử Mặc không quan tâm, cố gắng bỏ qua ảo giác do giác quan mang tới, chỉ hướng theo phương hướng ngọn núi kia, một mực đi về phía trước.
Đột nhiên!
Chỗ sâu trong sương mù đột nhiên truyền ra một trận tiếng xột xoạt, quỷ dị khủng bố, giống như là âm thanh Linh thú đang bước đi, giẫm ở trên bụi cỏ.
Càng ngày càng gần!
Một mùi tanh nhàn nhạt theo gió bay tới.
"Ừm?"
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, dừng bước, dõi mắt nhìn tới phương hướng âm thanh truyền tới.
Đợi nửa ngày, cũng không thấy Linh thú nào xuất hiện.
Loại cảm giác này thực sự là rất kỳ quái.
Bên trong linh giác, Tô Tử Mặc cũng không cảm giác được nguy hiểm gì.
Nhưng ở phương hướng kia, xác thực là có âm thanh và khí tức của linh thú truyền đến, Tô Tử Mặc từng sinh tồn một năm ở trong Thương Lang Sơn Mạch, loại vị đạo này quá quen thuộc, sẽ không thể sai được.
"Kỳ quái."
Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
"Rống!"
Cũng không lâu lắm, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gầm, đinh tai nhức óc, khí tức hùng hậu, có thể thấy được thực lực của Linh thú mạnh mẽ cỡ nào, thậm chí có thể là cấp bậc Linh Yêu!
Tô Tử Mặc nhíu mày.
Theo lý mà nói, nếu như có Linh thú hoặc là Linh Yêu mạnh mẽ xuất hiện ở phía trước, Tô Tử Mặc dựa vào linh giác, hẳn là đã sớm phát giác được nguy hiểm.
Nhưng kỳ quái là, bên trong linh giác lại không có một chút phản ứng nào, mà ở trên ngũ giác, lại nhiều lần phát giác được nguy hiểm.
Loại tình huống này, chỉ có hai loại khả năng.
Sương mù xung quanh, hoặc là có thể giấu diếm được linh giác của Tô Tử Mặc, hoặc là chính là để mê hoặc ngũ giác của hắn.
Đáp án rất rõ ràng.
Những loại thủ đoạn này, đơn giản chính là muốn dọa lùi một ít người muốn tu tiên vấn đạo, nhưng ý chí lại không vững.
Cái gì mà hổ gầm, mùi máu tanh gì đó, đơn giản chỉ là thủ đoạn mê người.
Sau khi đã nghĩ rõ ràng dụng ý của màn sương mù này, Tô Tử Mặc cười cười, không thèm quan tâm tới các loại động tĩnh truyền tới từ xung quanh nữa, đi vào chỗ sâu bên trong sương mù.
Mặc kệ là như thế nào, sương mù có thể mê hoặc ngũ giác của một người, loại thủ đoạn này quả là rất cao minh.
Nếu như Tô Tử Mặc không có linh giác, dọc theo con đường này đi tới, nhất định là đã kinh hồn táng đảm, phải cẩn thận từng li từng tí.
Tô Tử Mặc dần dần bước nhanh hơn, cũng không lâu lắm, đã xông ra ngoài màn sương mù, trước mắt đã rộng rãi sáng tỏ.
Liếc nhìn lại, cỏ cây phong phú, xanh um tươi tốt, nước biếc chảy quanh núi, một mảnh sức sống bừng bừng, giống như là đặt mình vào tiên cảnh.
Cách đó không xa, có một cánh cửa đá đứng thẳng.
Ở đằng sau cửa đá, là một còn đường núi do đá xanh tạo thành, quanh co, thông tới bên trong sương mù u ám.
Ở hai bên cửa đá, còn có hai vị đạo đồng tuổi không lớn lắm đang đứng, một béo một gầy, môi hồng răng trắng.
Đạo đồng béo trông thấy Tô Tử Mặc, gật đầu cười, nói: "Công tử là người thứ nhất, mời ở nơi này chờ một lát, ba ngày sau, mới có thể khai sơn thu đồ đệ."
Tô Tử Mặc cũng không gấp, đứng ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.
Không ngừng có người từ trong sương mù đi tới, phần lớn đều là phàm nhân chưa từng tu luyện qua, sắc mặt tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi, có thể thấy được đoạn đường mà bọn họ đi tới, đã bị kinh hãi không ít.
Trong số này cũng có Luyện Khí Sĩ khống chế phi kiếm phá sương mù bay ra, nhìn thấy cửa đá, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ánh mắt của một vài Luyện Khí Sĩ đảo qua người Tô Tử Mặc, không phát giác được sóng linh khí, vẻ mặt hơi chậm lại.
Có mấy vị Luyện Khí Sĩ trông thấy Tô Tử Mặc lưng vác cung, hông đeo đao, mặt lộ ra vẻ mỉa mai, nhịn không được cười nhạo một tiếng.
Chúng sinh muôn màu.
Thời gian ba ngày, trôi qua trong chớp mắt.