Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 58: Loạn tiễn xuyên tim

Chu Định Vân giống như là bị làm cho vô cùng kinh hãi, đứng bật dậy, lui lại mấy bước, bàn tay sờ về phía túi trữ vật đeo ở bên hông, hai mắt híp, vẻ mặt nghiêm túc.

"Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Trong lòng Chu Định Vân tự an ủi: "Ta là Luyện Khí Sĩ tầng tám, so sánh với hai năm trước thì giống như là đã thoát thai hoán cốt, còn có thể bị một tên thư sinh hù sợ sao? Tên Tô Tử Mặc này chỉ là một phàm nhân, có thể ỷ vào cái gì được?"

"Không uống sao?"

Tô Tử Mặc mỉm cười, lắc đầu nói: "Không uống, sẽ không còn cơ hội đâu."

"Cố làm ra vẻ!"

Chu Định Vân quát to một tiếng, bàn tay đập lên trên túi trữ vật, trực tiếp tế ra một thanh phi kiếm, đầu ngón tay búng ra một luồng linh khí, ánh sáng trên phi kiếm tỏa ra rực rỡ.

Hạ phẩm Linh khí.

"Mau!"

Chu Định Vân có phi kiếm trong tay, trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, chỉ về phía trước, phi kiếm hóa thành một vệt sáng, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Tô Tử Mặc!

Tô Tử Mặc vẫn không hề động đậy, giống như một lão tăng đang nhập định.

Phi kiếm ngừng lại ở trước mi tâm Tô Tử Mặc, chỉ một tấc nữa là sẽ đâm vào, nhưng vẻ mặt của Tô Tử Mặc vẫn như thường, từ đầu đến cuối, ngay cả mí mắt đều không động một cái.

Chu Định Vân cho rằng Tô Tử Mặc đã bị làm cho sợ choáng váng, không khỏi cười gằn nói: "Tô Tử Mặc, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta còn có thể cân nhắc thả cho ngươi một con đường sống."

"Ta cho rằng ngươi đã lầm một chuyện rồi."

Tô Tử Mặc xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt lấy phi kiếm trước mắt, bình tĩnh nói: "Ngay ở chỗ này, chính là mùa này, cùng là một buổi đêm thế này, đều là hai người chúng ta, nhưng kết cục, cũng sẽ không có biến hóa gì quá lớn."

Nhìn thấy Tô Tử Mặc thế mà lại dùng bàn tay nắm lấy hạ phẩm Linh khí sắc bén, trong mắt Chu Định Vân không khỏi lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Thực sự là ngu muội vô tri!

Tô Tử Mặc lại nói: "Nếu như nói có gì đó biến hóa, chính là hai năm trước, ta thả cho ngươi rời đi. Mà bây giờ, ngươi không thể đi được."

"Móa nó, vẫn còn nói lời điên cuồng, lão tử phế một tay ngươi trước đã!"

Chu Định Vân mắng to một tiếng, vẻ ác độc trong mắt chợt lóe lên, điều khiển phi kiếm, dùng sức xoay tròn một cái!

Cùng lúc đó, bàn tay Tô Tử Mặc rung một cái, chấn động.

Rắc!

Một tiếng vang giòn giã, như đất bằng dậy sấm, Chu Định Vân giật nảy mình.

Không có máu thịt văng tung tóe giống như trong tưởng tượng.

Ngược lại, bàn tay của Tô Tử Mặc vẫn hoàn hảo không chút tổn hại!

Càng làm cho Chu Định Vân kinh ngạc hơn là, hắn đã mất đi khống chế đối với phi kiếm!

Tại sao lại như vậy?

Ngay sau đó, Chu Định Vân lại nhìn thấy một màn, sự kinh ngạc trong mắt đã hoàn toàn biến thành kinh hãi.

Chỉ thấy Tô Tử Mặc chậm rãi xòe bàn tay ra, thanh phi kiếm kia lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay, phía trên phủ kín vết rách.

Tô Tử Mặc buông tay ra, thanh hạ phẩm Linh khí này lập tức hóa thành một đám mảnh vỡ, rơi đầy ở trên mặt đất.

Một món hạ phẩm Linh khí, cứ bị phế đi như vậy!

Nhìn ánh mắt dần dần lạnh như băng kia của Tô Tử Mặc g, trái tim của Chu Định Vân, cũng theo đó mà chìm vào đáy cốc.

Rốt cục thì hắn đã ý thức được, hai năm qua đi, hắn trở thành Luyện Khí Sĩ tầng tám, mà vị Tô nhị công tử trước mắt này, cũng không phải là thư sinh đã từng yếu đuối kia nữa!

Rốt cục hắn đã ý thức được, một tiếng cảm khái biến hóa quá lớn vừa rồi của Tô Tử Mặc, không phải là nói hắn, mà là nói tới bản thân Tô Tử Mặc!

Rốt cục hắn đã ý thức được, chén rượu trên bàn tròn kia, có khả năng thật sự là rượu lên đường của hắn!

Trong lúc nhất thời Chu Định Vân cũng nghĩ không ra, vì sao Tô Tử Mặc chỉ dựa vào thân thể máu thịt, lại có thể bóp vỡ hạ phẩm Linh khí của hắn.

Chu Định Vân cũng không muốn xét đến cùng xem nguyên nhân phía sau là gì.

Bây giờ, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này, tận khả năng rời xa Tô Tử Mặc!

Chu Định Vân lại lấy ra một thanh phi kiếm khác từ trong túi trữ vật, đây chỉ là một thanh Ngụy linh khí.

Ở Bích Hà Cung, đệ tử ngoại môn có thể có được một món hạ phẩm Linh khí, đã là vô cùng ban ân, vừa rồi lại bị Tô Tử Mặc dùng tay không bóp nát.

Chu Định Vân đạp lên phi kiếm, đằng không bay lên, bay ra phía ngoài.

Trước khi đi, Chu Định Vân nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Tô Tử Mặc cũng không vội vã đứng dậy, mà còn không chút hoang mang uống xong chén rượu mạnh ở trên bàn đá kia, sau đó mới đứng dậy, đeo trường đao ở trên bàn lên bên hông, vác ống tên lên trên lưng, tay cầm cây cung lớn màu máu kia lên.

Chu Định Vân nuốt một ngụm nước miếng, xoay người, toàn lực thúc giục phi kiếm, mau chóng bay tới nơi xa.

Tiếng gió gào thét bên tai, bị gió thổi tới, Chu Định Vân không khỏi rùng mình một cái, chẳng biết từ lúc nào, người hắn đã sớm đổ mồ hôi lạnh.

Cũng không lâu lắm, Chu Định Vân đã rời xa Bình Dương Trấn.

Cách phía trước không xa chính là Thương Lang Sơn Mạch, là một vùng đen kịt, mơ hồ có tiếng gầm gừ của linh thú truyền đến.

Chu Định Vân thở ra một hơi thật dài, rốt cục đã yên lòng.

Nhưng vào lúc này, sau lưng Chu Định Vân đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh như băng!

"Ngươi còn nhớ không, vào buổi đêm hai năm trước, lúc ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, từng phát ra lời thề?"

Nghe được câu nói này, Chu Định Vân bị dọa đến mức hồn phi phách tán, suýt nữa không khống chế nổi phi kiếm, mất đi thăng bằng, từ giữa không trung rơi xuống.

Tô Tử Mặc!

Giọng nói này là của Tô Tử Mặc!

Làm sao có thể?

Làm sao hắn lại đuổi kịp rồi?

Sắc mặt của Chu Định Vân tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, vừa thúc giục phi kiếm liều mạng chạy trốn về phía trước, vừa quay đầu nhìn lại.

Tô Tử Mặc theo ở phía sau hắn, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn như là tùy ý đi tới, nhưng mỗi một bước chân, lại vượt qua khoảng cách hai ba trượng!

"Hắn, căn bản là hắn không dùng toàn lực!"

Nghĩ lại đến chỗ này, trong nháy mắt giống như là Chu Định Vân đã rơi vào trong hầm băng, cả người đều phát lạnh.

Tiếng của Tô Tử Mặc lại một lần nữa vang lên: "Buổi đêm hai năm trước, ngươi đã từng thề với trời, nói sau này nếu như may mắn bái nhập tiên môn, tuyệt đối sẽ không đến báo thù ta, nếu không ngươi sẽ bị loạn tiễn xuyên tim mà chết."

"A... Đã như vậy, sẽ giống như mong muốn của ngươi."

Nghe đến đó, rốt cuộc Chu Định Vân đã hiểu ra công dụng của cây cung lớn màu máu trên bàn đá kia.

"Đừng!"

Chu Định Vân vội vàng xoay người, vừa mới nói một chữ, trước mắt đã bị một vùng bóng đen bao phủ.

Ô ô ô!

Mười mấy mũi tên không phân trước sau, chớp mắt đã bắn tới!

Phập!

Chu Định Vân cảm thấy ngực mình đau đớn, giống như là bên trong cơ thể đã mất đi thứ gì đó, toàn thân không còn chút sức lực nào, lập tức từ giữa không trung ngã xuống.

Bịch một tiếng, Chu Định Vân ngã ở trên mặt đất, toàn thân dính đầy bùn đất, dưới thân đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

"Ôi ôi!"

Chu Định Vân nỗ lực cúi đầu xuống, nhìn lên ngực của mình.

Máu thịt nơi đó đã be bét, thêm ra một lỗ máu to bằng cái bát, trái tim của hắn đã bị mười mấy mũi tên đâm xuyên mang đi.

Loạn tiễn xuyên tim!

Tất cả mọi chuyện giống như là số mệnh, đã được quyết định từ lâu.

Gió nhẹ lướt qua, trước mắt Chu Định Vân có một mảnh áo bào màu xanh tung bay.

Chu Định Vân nằm ở trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Tô Tử Mặc đang đứng ở trước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, mơ hồ không rõ nói: "Ta, ta là Bích Hà... Cung, ngươi, ngươi gϊếŧ ta, ngươi cũng không thể trốn thoát, sẽ có... Một ngày, Thương Lãng Chân... Sẽ tới tìm ngươi..."

Tô Tử Mặc ngồi xổm xuống, mỉm cười nói: "Không cần chờ đến ngày đó đâu, ta sẽ đi tìm hắn. Ngươi đi trước đi, kế tiếp, chính là Thương Lãng Chân Nhân rồi!"

Nghe được câu nói này, đầu của Chu Định Vân ngoẹo sang một bên, đã không còn hô hấp.

Tô Tử Mặc giật túi trữ vật bên hông Chu Định Vân xuống, bỏ vào trong ngực, sau đó tóm lấy thi thể của hắn, đi về phía trước không bao xa, trực tiếp ném vào bên trong Thương Lang Sơn Mạch.

Không cần chờ đến ngày hôm sau, thi thể của Chu Định Vân sẽ bị Linh thú chia ăn không còn một mảnh.

Hủy thi diệt tích.

Chuyện xảy ra đêm hôm nay, căn bản là không có ai biết.