"Đại quân của Yến quốc?"
Tô Hồng nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: "Yến quốc đã như rắn mất đầu, chuyện cần ưu tiên là tuyển ra tân Vương, ổn định quân tâm triều chính, làm sao lại dẫn đại quân đột kích?"
"Chuyện này đúng là vô lý."
Trịnh Bá cũng lắc đầu nói: "Mấy chục vạn binh mã, đã là binh lực của toàn bộ Yến quốc, chỉ vì Tô gia, cũng không đến mức như thế chứ?"
"Người tu chân?"
Hai mắt của Tô Tử Mặc hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, thầm nghĩ: "Nhất định là Hoan Hỉ Tông!"
Mười ngày trước, Hoan Hỉ Tông điều động hơn một trăm người tu chân đuổi gϊếŧ Tô Tử Mặc, kết quả là đã bị xóa sổ toàn bộ ở bên trong Thương Lang Sơn Mạch, Hoan Hỉ Tông không có khả năng nuốt cơn giận này xuống được.
Huống chi, mặc kệ là Tô gia hay là Tô Tử Mặc, dường như đều không có tiếp xúc gì với Tu Chân giới, duy nhất có thù oán cũng chỉ có Hoan Hỉ Tông.
"Đại ca, ngươi dẫn người Tô gia rút lui tới Thành Thương Lang trước đi, sau đó ta sẽ đi qua." Tô Tử Mặc trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, lòng của Tô Tử Mặc có cảm giác, nhìn tới nơi xa.
Ở cuối chân trời, đang có một đội ngũ hơn ngàn người chạy nhanh mà đến, đáng sợ hơn là, toàn bộ đội ngũ này đều do người tu chân tạo thành, ngự kiếm bay lượn ở trên không trung!
Hai mắt Tô Tử Mặc nhíu lại, thấy rõ.
Tốc độ của những người tu chân này cực nhanh, đều đã đạt tới cấp bậc Trúc Cơ cảnh!
Một đội ngũ đều do tu sĩ Trúc Cơ tạo thành, Hoan Hỉ Tông có thực lực mạnh như vậy sao?
"Không kịp nữa rồi." Sắc mặt của Tống Kỳ cực kỳ khó coi, lắc đầu.
Tô Hồng nắm chặt hai nắm tay lại, lạnh giọng nói: "Ta đi triệu tập Huyền Giáp thiết kỵ, cũng không thể khoanh tay chịu chết."
"Chờ một chút."
Tô Tử Mặc ngăn Tô Hồng lại, lắc đầu nói: "Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, để xem tình huống rồi nói sau."
Mặc kệ là Tô Hồng hay là Tống Kỳ, bọn họ đều chưa từng giao đấu với tu sĩ Trúc Cơ, nhưng Tô Tử Mặc lại vô cùng rõ ràng thực lực của tu sĩ Trúc Cơ.
Đội ngũ do hơn ngàn vị tu sĩ Trúc Cơ tạo thành, nếu như ra tay toàn lực, đừng nói là năm ngàn Huyền Giáp thiết kỵ, dù có năm vạn Huyền Giáp thiết kỵ cũng khó có thể trốn khỏi vận mệnh bị hủy diệt!
Nơi này cũng không phải là Thương Lang Sơn Mạch, đối mặt với một Tu sĩ Trúc Cơ, Tô Tử Mặc cũng không phải là đối thủ, lại càng không cần phải nói tới đội ngũ do hơn ngàn vị tu sĩ Trúc Cơ tạo thành.
Bây giờ có thể làm, cũng chỉ là đứng chờ đợi.
Cũng không lâu lắm, hơn ngàn vị tu sĩ Trúc Cơ đã đi tới trên không trung Bình Dương Trấn, cách ăn mặc thống nhất, ánh mắt kiên nghị, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một tia khí tức thiết huyết sát phạt, không giống như là người tu chân, ngược lại giống như là quân đội của một nước.
Ở phía trước hơn ngàn vị tu sĩ Trúc Cơ này, có một liễn xa xa hoa sang trọng đang lơ lửng, trang trí đẹp đẽ, vô cùng thu hút ánh mắt, tuy rằng không có người khiêng, nhưng lại vững vàng trôi nổi ở giữa không trung.
Trước liễn xa có treo một bộ rèm châu trong suốt lóe sáng, bên trong hình như có một người đang ngồi, được rèm châu che lấp lại, không thấy rõ dung mạo.
"Đây là..."
Mặt của đám người Tô phủ đều lộ ra vẻ rung động.
Tống Kỳ vốn là Luyện Khí Sĩ, cũng chưa bao giờ thấy qua tình cảnh lớn như vậy, trợn mắt há hốc miệng.
"Không đúng."
Trịnh Bá nhỏ giọng nói: "Dấu hiệu bên trên trang phục của những người tu chân này, giống như là dấu hiệu của vương triều Đại Chu."
Giữa không trung, trên ống tay áo của mỗi một tu sĩ Trúc Cơ đều in một con Ngũ Trảo Kim Long tinh xảo, sinh động như thật, tản ra từng luồng uy áp.
Nhưng vào lúc này, một tu sĩ Trúc Cơ giống là thống lĩnh đứng ra, người khoác đạo bào màu vàng óng, đạp không mà đứng, ánh mắt bén nhọn đảo qua đám người Tô phủ, có chút dừng lại ở trên người Tô Tử Mặc.
Sau đó, người này lấy một tấm vải màu vàng từ bên trong túi trữ vật đeo bên hông ra, chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy tấm vải màu vàng này, vẻ mặt của Tô Hồng và Trịnh Bá đều biến đổi, kinh hãi hô lên một tiếng: "Chiếu thư của Thiên tử!"
Loại vải màu vàng này, chỉ có Vương triều Đại Chu mới có tư cách ban bố, hơn nữa còn có xuất xứ từ trong tay Đại Chu Thiên tử!
Đại Chu Thiên tử là ai?
Là Chí Tôn của toàn bộ Vương triều Đại Chu, công tích nổi tiếng khắp nơi, vang dội cổ kim, quyền thế ngập trời!
Thiên tử tức giận, sẽ có thể có trăm vạn thi thể nằm xuống!
Chiếu thư của Thiên tử vừa xuất hiện, các nước chư hầu trong Vương triều Đại Chu chỉ có thể phục tùng vô điều kiện, nếu không sẽ bị phán định tội ngỗ nghịch, bị Vương triều Đại Chu chinh phạt!
"Yến Vương vô đạo, hãm hại trung lương, khiến triều cương đại loạn, nay phế trừ. Nghe nói Tô Hồng chính là con trai của Tô Mục ở Yến quốc, rất được lòng dân, hùng tài đại lược, yêu dân như con, nay phong làm tân Vương! Đặc biệt hạ chiếu thư này, bố cáo thiên hạ, để cho mọi người đều biết."
Thống lĩnh mặc giáp vàng ở trên không trung chậm rãi khép chiếu thư trong tay lại, nhìn Tô Hồng trầm giọng nói: "Tô Hồng, tiếp chỉ đi."
"Chuyện này..."
Tô Hồng ngây ra tại chỗ, vẻ mặt chấn kinh, trong mắt chỉ có vẻ khó tin.
Vương triều Đại Chu rất ít khi nhúng tay vào sự việc của từng nước chư hầu, tình huống hạ đạt loại chiếu thư của Thiên tử, gia phong Quân Vương một nước này, trước đây chưa từng có.
Tô Hồng cũng không phải là không muốn xưng vương.
Trước đó từ chối lời đề nghị của Vi Minh Thành, chỉ là lo lắng nếu như mình xưng vương, khó tránh khỏi việc sẽ bộc phát chiến tranh, còn liên luỵ tới dân chúng vô tội của Yến quốc bị cuốn vào bên trong chiến hỏa.
Nhưng bây giờ, có chiếu thư của Thiên tử trong tay, Tô Hồng có thể không đánh mà thắng, được gia phong Yến Vương, Yến quốc sẽ không thể bộc phát chiến tranh.
Nếu có người khởi binh kháng nghị, nghi vấn kɧıêυ ҡɧí©ɧ không phải là Tô Hồng, mà chính là phong chiếu thư này của Thiên tử!
Không có ai sẽ làm ra hạ sách này, chuyện này không khác gì là chịu chết.
Quan trọng hơn chính là, đám người Tô gia không cần phải rời bỏ quê hương, phiêu bạt các nước nữa, rốt cục thì Huyền Giáp thiết kỵ cũng có lối ra.
"Đại công tử, mau, mau tiếp chỉ!" Vẻ mặt của Trịnh Bá kích động, khó nén khỏi mừng rỡ, nhỏ giọng thúc giục.
"Thế nhưng mà..."
Mặt của Tô Hồng lộ ra vẻ khó xử, hắn không hề có quen biết gì với Vương triều Đại Chu, phong chiếu thư của Thiên tử này lại đột nhiên tới như vậy, trong lòng của hắn thực sự là có chút không an tâm.
Tô Hồng theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc âm thầm nhíu mày, lắc đầu.
Hắn cũng chưa từng thấy qua người của Vương triều Đại Chu, khả năng lớn nhất, chính là vì Điệp Nguyệt.
Trước khi Điệp Nguyệt rời đi đã từng nói với Tô Tử Mặc, lưu lại cho hắn ba món đồ, một trong số đó là linh căn, hai thứ khác lại không hề nói rõ, chẳng lẽ việc đại ca được phong vương chính là món thứ hai.
Nhưng chuyện này lại có chút nói không thông.
Tô Tử Mặc trăm mối vẫn không có cách giải, thấp giọng nói: "Đại ca, tiếp chỉ trước đã đi."
Tô Hồng hơi gật đầu, hít sâu một hơi, hướng về phía trước xá một cái thật sâu, quỳ một chân trên đất, trầm giọng nói: "Tô Hồng tiếp chỉ."
Thống lĩnh mặc giáp vàng phất tay, chiếu thư của Thiên tử nhẹ nhàng rơi lên trên hai tay Tô Hồng, tản ra ánh sáng màu vàng chói mắt, vô cùng uy nghiêm, tựa như Thiên tử đích thân tới.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa có khói bụi bay lên cuồn cuộn, tiếng bước chân như sấm, đại quân của Yến quốc cùng đã đuổi tới, người cầm đầu đều là danh tướng của Yến quốc, trong đó còn có thành chủ Thành Kiến An là Vi Minh Thành.
Mấy chục vạn binh mã, nhìn không thấy bờ, lít nha lít nhít.
Đông đảo tướng lĩnh ở hàng phía trước tung người xuống ngựa, hướng tới phương hướng của Tô Hồng quỳ một chân trên đất, la lớn: "Bái kiến Đại Vương!"
"Bái kiến Đại Vương!"
Mấy chục vạn đại quân đồng thời rống to, tiếng truyền tứ phương, đinh tai nhức óc, quanh quẩn không dứt.
Cho đến tận lúc này, mọi người của Tô gia mới rõ ràng, mấy chục vạn binh mã này cũng không phải là đến trả thù, mà là đến bái kiến tân Vương của Yến quốc, đón tiếp Tô Hồng trở về trấn thủ Vương Thành.
Mặc dù chuyện này là chuyện vô cùng tốt, nhưng đám người Tô gia vẫn không hiểu ra sao cả, giống như là đặt mình ở trong mơ, không rõ ràng là có chuyện gì xảy ra.
Tô Tử Mặc ngửa đầu, nhìn bộ liễn xa đang lơ lửng ở giữa không trung kia, nhìn không chuyển mắt, giống như là muốn nhìn thấu liễn xa này.
Rầm rầm.
Một cánh tay trắng nõn như ngó sen từ bên trong nhô ra, xốc rèm châu lên, một vị nữ tử tuyệt mỹ từ trong xe đi ra, trên người mặc một bộ váy dài chấm đất màu vàng nhạt, bên hông buộc một dải lụa, hoàn mỹ hiện ra thân hình xinh đẹp hấp dẫn.
Da thịt nữ tử kia trắng hơn tuyết, thanh nhã tú lệ, trong nháy mắt đi ra ngoài, liễn xa ung dung quý khí ở đằng sau nàng lập tức trở nên ảm đạm phai mờ.
"Tử Mặc, ta từng nói qua, nhất định là chúng ta sẽ gặp lại." Nữ tử kia vẫy tay với Tô Tử Mặc, dịu dàng cười một tiếng.