"Điệp cô nương, ngươi đi đâu thế?"
Tô Tử Mặc đuổi theo vào trong sân, trong mắt khó nén được vẻ không nỡ, hô lên một tiếng.
"Đương nhiên là thế giới của ta."
Điệp Nguyệt xoay người lại, nhìn Tô Tử Mặc nở một nụ cười xinh đẹp, trêu ghẹo nói: "Ngươi và ta là người của hai thế giới khác nhau nha."
Câu nói này, lúc trước khi mà Trầm Mộng Kỳ rời đi từng nói qua với Tô Tử Mặc.
Bây giờ nghe thấy Điệp Nguyệt nói, lại không có bất kỳ ý tứ khinh thường nào, ngược lại còn giống như hai người bạn thân thiết hiểu nhau nhiều năm đang trêu đùa nhau, xen lẫn một tia buồn phiền lúc chia tay.
Điệp Nguyệt chưa bao giờ dùng kiểu nói này nói chuyện với Tô Tử Mặc, cũng rất ít khi cười với hắn, cho đến tận lúc này, Tô Tử Mặc mới ý thức được, Điệp Nguyệt thực sự là muốn rời đi.
"Thế nhưng ngươi vẫn chưa dạy ta phần sau của công pháp bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, làm sao lại đi rồi?" Tô Tử Mặc vắt hết óc, rốt cục nghĩ ra một lý do.
Điệp Nguyệt lắc đầu: "Ngươi đã có linh căn rồi, về sau bái vào tiên môn đi, không cần phải tu yêu nữa."
"Vì sao?"
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, nói: "Tiên, ta tu, yêu, ta cũng muốn tu!"
"Tiên Yêu đồng tu?"
Đôi lông mày của Điệp Nguyệt hơi nhíu lại, không nhịn được cười nói: "Dã tâm của ngươi cũng không nhỏ nha."
Ngừng một lát, Điệp Nguyệt hỏi: "Linh khí có thể tẩm bổ rèn luyện thân thể, mặc dù không bằng Yêu tộc, nhưng thân thể cũng sẽ không quá yếu, nhưng ngươi có biết vì sao phần lớn thân thể của người tu chân lại yếu đuối không?"
"Vì sao?"
"Sức người cũng sẽ có lúc phải cạn kiệt, mặc kệ là tu tiên hay là tu yêu, đều không thể vĩnh sinh, khó có thể thoát khỏi vấn đề tuổi thọ vây khốn. Tiên Yêu đồng tu, khả năng lớn nhất chính là, ngươi sẽ không thể đi đến cuối cùng của bất cứ con đường nào."
Tô Tử Mặc suy nghĩ, nói: "Ta muốn thử xem."
Điệp Nguyệt lại nói: "Nếu như là Tiên Phật đồng tu, thì ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng Tiên Yêu khác đường, Tiên chính là Tiên, yêu chính là yêu. Nếu như ngươi Tiên Yêu đồng tu, sẽ không có phe thế lực nào chịu chứa chấp ngươi. Bây giờ thừa dịp thời gian ngươi tu yêu còn ngắn, từ bỏ đi."
"Ta không muốn từ bỏ." Tô Tử Mặc vẫn kiên trì cố chấp.
"Dù phải đối địch với cả thế gian?"
"Dù phải đối địch với cả thế gian!"
Ở trong lòng Tô Tử Mặc, bộ công pháp kia là Điệp Nguyệt truyền cho hắn, có ý nghĩa quan trọng khác, coi như là người trong thiên hạ đều ngăn cản hắn, hắn cũng muốn tiếp tục tu luyện!
Điệp Nguyệt giữ im lặng một lát, nói: "Bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương càng luyện tới phía sau sẽ càng khó, ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không luyện được."
Nhìn ánh mắt cố chấp của Tô Tử Mặc, Điệp Nguyệt thở dài, rốt cục đành phải thỏa hiệp.
Hai mắt Điệp Nguyệt hiện lên một luồng sáng yêu dị, trong đầu Tô Tử Mặc nhiều thêm mấy bộ kinh văn.
Điệp Nguyệt nhìn Tô Tử Mặc, nhẹ nhàng nói: "Đây là những thiên kinh văn phía sau, ngươi nhớ kỹ, nếu như không luyện được, cũng không cần hao phí tâm trí ở phía trên. Còn nữa, con hầu tử ở Thương Lang Sơn Mạch kia, nếu như sau này nó gặp nạn, ngươi giúp đỡ nó một chút."
Nghe đến đó, trong mắt Tô Tử Mặc lướt qua một tia giật mình.
Điệp Nguyệt sắp xếp cho hắn đi Thương Lang Sơn Mạch lịch luyện, là có thâm ý khác.
Nếu không có Linh Hầu, Huyết Viên Tam Thức của Tô Tử Mặc rất khó nắm giữ ở trong vòng thời gian một năm.
Nếu không có Linh Hầu, Tô Tử Mặc cũng sẽ không kích hoạt được Huyết Viên Biến.
Trong một năm ở bên trong Thương Lang Sơn Mạch, mặc dù Điệp Nguyệt chưa bao giờ hiện thân, nhưng nàng vẫn nhìn luôn quan sát Tô Tử Mặc, nếu không cũng sẽ không hiện thân ở thời điểm sống còn kia.
Điệp Nguyệt vẫn luôn quan tâm tới hắn.
Tô Tử Mặc lẳng lặng nhìn Điệp Nguyệt, ánh mắt có chút nóng bỏng, có chút vô lý, giống như muốn khắc sâu dung mạo của Điệp Nguyệt ở trong ký ức.
"Muốn Tiên Yêu đồng tu, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều cực khổ khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, những khổ cực này đều sẽ làm cho ngươi trở nên mạnh mẽ hơn. Bên trong Hoa Nghiêm kinh của Phật môn có một câu, ta tặng cho ngươi, muốn làm long tượng cho chư Phật, thì phải làm ngựa trâu cho chúng sinh trước!"
Nói xong, Điệp Nguyệt xoay người, đưa lưng về phía Tô Tử Mặc phất phất tay.
Điệp Nguyệt sải bước đi ra, đi lên giữa không trung, ở bên trong ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Tử Mặc, thân hình uyển chuyển đã biến mất không thấy đâu nữa, hóa thành một con bướm màu máu, trên đôi cánh, in hai vòng trăng khuyết sáng ngời.
"Ta để lại cho ngươi ba vâth, vật thứ nhất, chính là linh căn trong cơ thể ngươi. Hai vật còn lại, có lẽ đợi tới tương lai ngươi sẽ dùng tới."
Đôi cánh của Điệp Nguyệt hơi chớp động, trong nháy mắt không gian xung quanh đã sụp đổ vỡ vụn, hiện ra từng vết rách, mơ hồ có thể thấy được hư không u ám đen kịt, gió lạnh thổi từng trận, làm người sợ hãi.
Con bướm bay vào trong bóng tối, dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
"Điệp Nguyệt!"
Tô Tử Mặc chạy lên mấy bước, đột nhiên hướng về phía Điệp Nguyệt rời đi la lớn: "Ta sẽ đi tìm ngươi!"
Không gian dần dần khôi phục như lúc ban đầu, vết rách khép lại.
Nhưng lúc này, ở chỗ sâu trong hư không truyền tới một câu.
" Được, ta chờ ngươi."
Điệp Nguyệt, hóa bướm mà đi.
...
Tới tận giây phút Điệp Nguyệt rời đi, Tô Tử Mặc mới phát giác, trong lòng của hắn lại quyến luyến và ỷ lại mãnh liệt vào Điệp Nguyệt như thế nào.
Tô Tử Mặc đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng nhớ lại từng chuyện xảy ra ở đây vào một năm trước, trong lúc nhất thời cũng có chút ngây dại.
Ánh bình minh vừa ló rạng, ánh nắng chiếu tan sương mù.
Trong lúc không để ý, Tô Tử Mặc đã đứng ở dưới cây đào một đêm, cũng chưa hề động đậy.
Rốt cục, Tô Tử Mặc ngẩng đầu lên, nhìn tới phương xa, trong mắt lại một lần nữa khôi phục sáng tỏ, cố nén xuống nỗi buồn ly biệt và không nỡ trong lòng, hít sâu một hơi, quay người rời đi.
...
Đi ngang qua Tô phủ, Tô Tử Mặc dừng bước lại.
Theo lý mà nói, đám người của Tô phủ hẳn nên trốn ở Thiên Bảo Các trong Thành Thương Lang, nhưng lúc này, cánh cổng của Tô phủ lại mở rộng, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng người.
Tô Tử Mặc sinh lòng nghi hoặc, đi vào trong.
"Nhị công tử "
"Nhị công tử đã trở về!"
Có người trong Tô phủ nhìn thấy Tô Tử Mặc, vội vàng kêu lên, không bao lâu sau, Tô Hồng dẫn theo một đám người sải bước ra đón.
"Tử Mặc, đệ không sao chứ "
Tô Hồng tiến lên bắt lấy bả vai của Tô Tử Mặc, nhìn từ trên xuống dưới.
"Đệ không sao." Tô Tử Mặc lắc đầu, hỏi: "Làm sao mọi người lại không ở Thiên Bảo Các?"
Tống Kỳ nói: "Vốn chúng ta định rời khỏi Bình Dương Trấn, nhưng đột nhiên có một nữ tử mặc áo bào đỏ hiện thân, ngăn chúng ta lại."
Giống như là nhớ lại một màn này, trong mắt Tống Kỳ lộ ra rung động thật sâu, nói: "Nữ tử này cực kỳ mạnh mẽ, không cần nhờ vào vật bên ngoài đã có thể cách mặt đất bay lên không, thấp nhất cũng phải là tu sĩ Kim Đan a! Nàng bảo chúng ta chờ ở chỗ này, nàng sẽ đưa Nhị công tử trở về."
"Sau đó, sau đó nàng biến mất ở ngay trước mắt chúng ta!"
Nói đến đây, trong mắt mọi người của Tô phủ, vẫn khó nén khỏi vẻ kinh hãi.
Tô Tử Mặc cúi thấp đầu, không có ai chú ý tới vẻ cô đơn và thương cảm ở trong mắt của hắn.
"Tử Mặc, nữ tử kia là sư phụ của ngươi à?"
Đám người của Tô phủ đã mơ hồ đoán được, Tô Tử Mặc có thể thoát thai hoán cốt, từ một thư sinh yếu đuối biến thành một cường giả Luyện Khí Sĩ có thể chém gϊếŧ, nhất định là do nữ tử thần bí kia.
"Nàng, không phải là sư phụ của ta."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Mặc dù Điệp Nguyệt dạy hắn tu yêu, nhưng Tô Tử Mặc lại chưa bao giờ coi Điệp Nguyệt như sư phụ mình.
"Vị cô nương kia đang ở đâu, Tô gia chúng ta phải muốn cảm ơn nàng một phen, cũng không thể thiệt thòi người ta." Tô Hồng lại hỏi.
"Nàng đi rồi."
Tô Tử Mặc nhẹ giọng nói.
Đám người giữ im lặng.
Tô Tử Mặc thu lại tâm tình, cười cười, hỏi: "Đại ca, tiếp theo mọi người có dự định gì không?"
Tình huống của Tô gia rất đặc thù, không thể đi Yến quốc, Tề quốc cũng không chứa được bọn họ, chỉ có thể rời bỏ quê hương, đi tới nước chư hầu khác định cư.
"Ta cũng không biết."
Tô Hồng than nhẹ một tiếng, nhìn về phương hướng Yến quốc, lẩm bẩm nói: "Trong lòng, dù sao vẫn không bỏ được."
Nhưng vào lúc này, một Huyền Giáp thiết kỵ từ đằng xa chạy tới, còn chưa chạy đến gần, đã cao giọng hô: "Bẩm báo Đại công tử, đại quân Yến quốc đột kích, khói bụi cuồn cuộn, ít nhất cũng phải có mấy chục vạn người, trong đó còn có bóng dáng của người tu chân!"