Nghe được câu này, vẻ mặt của mọi người ở đây lập tức đều trở nên cực kỳ đặc sắc.
Ba ba ba!
Vô số ánh mắt đều rơi xuống trên người Tô Tử Mặc.
Đám người Tô phủ đều trợn mắt há mồm, ai cũng có thể nhìn ra được, thân phận của vị nữ tử trước mắt này rất cao quý, có địa vị cực cao, rất có thể là người trong Vương thất của Vương triều Đại Chu.
Càng khiến đám người Tô phủ kinh ngạc hơn chính là, nghe giọng điệu của vị nữ tử này, có vẻ như rất quen thuộc với Nhị công tử nhà bọn họ, quan hệ cũng không cạn.
Đông đảo tu sĩ Trúc Cơ sau lưng Nữ tử kia đều đang nhìn Tô Tử Mặc, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ ghen ghét hâm mộ.
Ánh mắt của vị thống lĩnh mặc giáp vàng kia càng thêm trực tiếp, mang theo một chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Dao Tuyết khống chế phi kiếm hạ xuống mặt đất, nhìn Tô Tử Mặc đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hé miệng cười nói: "Thế nào, không nhận ra ta nữa à?"
"Ngươi?"
Tô Tử Mặc tỉnh táo lại, cũng cười cười, hỏi: "Ngươi không phải là đệ tử của Thanh Sương Môn hay sao?"
"Đúng vậy mà."
Dao Tuyết gật gật đầu, ngừng một lát, lại nói: "Nhưng mà, ta cũng là công chúa của Vương triều Đại Chu, ta họ Cơ. Ngày đó cùng Tử Mặc bèo nước gặp nhau, có chỗ giấu diếm, Tử Mặc không trách ta chứ?"
Tô Tử Mặc mỉm cười, lắc đầu.
Họ Cơ cũng không phổ biến, nếu như ngày đó Cơ Dao Tuyết nói họ của nàng, tám chín phần mười Tô Tử Mặc sẽ đoán ra được lai lịch của nàng.
Chẳng qua bây giờ ngẫm lại thì vẫn có một chút dấu vết có thể tìm ra.
Cơ Dao Tuyết hiểu rõ vô cùng lai lịch của Thiên Bảo Các, hơn nữa còn tùy tiện tặng cho Tô Tử Mặc một tấm Thiên Bảo Kim Lệnh, thủ bút bực này, cũng không phải là tu sĩ Trúc Cơ phổ thông có thể làm ra.
"Bạn cũ gặp nhau, không mời ta uống một chén trà sao?" Cơ Dao Tuyết nghiêng đầu, chớp mắt hỏi.
"Được, mời đi theo ta."
Tô Tử Mặc nhẹ gật đầu với Tô Hồng, ra hiệu cho hắn yên tâm, sau đó dẫn Cơ Dao Tuyết đi vào trong phủ đệ của mình, thống lĩnh mặc giáp vàng dẫn theo mấy vị tu sĩ Trúc Cơ theo sát phía sau, giống như không yên lòng để cho hai người đơn độc ở chung.
Trong sân, Tô Tử Mặc và Dao Tuyết ngồi ở bên cạnh một cái bàn tròn, trên bàn bày biện hai chén trà thơm đang bốc lên làn khói như sương mù, bọn thống lĩnh mặc giáp vàng đứng sau lưng Dao Tuyết.
Ánh mắt của vị thống lĩnh mặc giáp vàng kia nhìn Tô Tử Mặc, mang theo địch ý rõ ràng.
Tô Tử Mặc đã sớm phát giác ra, nhưng cũng không để ý.
"Dao Tuyết, tại sao ngươi lại..."
"Lớn mật!"
Bụng của Tô Tử Mặc đầy nghi hoặc, mới vừa mở miệng hỏi thăm, đã bị tên thống lĩnh mặc giáp vàng kia hô to một tiếng ngắt lời.
"Tục danh của công chúa, một phàm nhân như ngươi có thể gọi sao!" Thống lĩnh mặc giáp vàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc tràn đầy vẻ khinh miệt.
"Đái Húc!"
Không đợi Tô Tử Mặc nói chuyện, lông mày Cơ Dao Tuyết đã nhíu lại, trầm giọng nói: "Tử Mặc gọi ta là gì cũng không có quan hệ gì tới ngươi, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ra ngoài chờ đi."
"Tam công chúa, Đại Vương ra lệnh cho ta phải bảo vệ an nguy của ngươi, nửa bước không thể rời đi." Đái Húc có chút khom người, ôm quyền nói.
"Vậy ngươi câm miệng lại cho ta!" Cơ Dao Tuyết liếc Đái Húc một cái, lộ ra ý cảnh cáo.
"Tuân mệnh."
Sắc mặt của Đái Húc khó coi, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tử Mặc một cái, im lặng lại.
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc bình tĩnh, làm như không thấy Đái Húc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng không nhìn hắn một lần nào cả.
Cơ Dao Tuyết áy náy cười một tiếng với Tô Tử Mặc, nói: "Vài ngày trước, có mật lệnh của Thiên Bảo Các truyền đến vương triều, đúng lúc bị ta nhìn thấy, xem miêu tả trong mật lệnh, ta đã đoán được Yến Vương là do ngươi gϊếŧ chết. Ta lập tức xin phụ vương lập một phong chiếu thư, rôig dẫn người chạy tới."
Có mấy lời mặc dù Cơ Dao Tuyết không nhăc tới, nhưng Tô Tử Mặc cũng có thể đoán được, trước đó, chỉ sợ là lai lịch của Tô gia đã bị điều tra rõ rõ ràng ràng.
"Tử Mặc có hài lòng đối với sự sắp xếp này không?" Cơ Dao Tuyết cười hỏi.
"Rất hài lòng." Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Có phong chiếu thư của Thiên tử này, không chỉ là có thể để cho Tô Hồng không đánh mà thắng được phong vương, còn làm cho các nước chư hầu xung quanh không dám xâm phạm biên cảnh của Đại Yến nữa.
Phần ân tình này không thể bảo là không lớn.
Nhưng mà có một số việc, Tô Tử Mặc cũng không thể treo ở trên miệng, mà là ghi tạc ở trong đáy lòng.
"Làm sao ngươi lại dẫn nhiều tu sĩ Trúc Cơ tới như vậy ?" Tô Tử Mặc lại hỏi.
Lông mày của Cơ Dao Tuyết hơi chau lại, nói: "Sau khi ta về tông môn, đã điều tra môn phái Hoan Hỉ Tông kia. Phát hiện ra tu sĩ Hoan Hỉ Tông làm toàn việc tà ác, thường thường gian da^ʍ nữ tử, thải âm bổ dương để tăng cao tu vi, do đó có dự định dẫn người diệt trừ tông môn này, thế nhưng..."
Cơ Dao Tuyết hơi dừng lại, trong mắt lóe lên một tia không hiểu.
"Nhưng sao?" Tô Tử Mặc đã mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.
Cơ Dao Tuyết tiếp tục nói: "Thế nhưng ta lại phát hiện ra, có hơn trăm người tu chân của Hoan Hỉ Tông chết ở bên trong Thương Lang Sơn Mạch, hơn nữa có dấu vết chém gϊếŧ rất rõ ràng. Làm cho người ta cảm thấy giống như là bọn họ đang đuổi gϊếŧ một người nào đó, nhưng lại bị người ta gϊếŧ ngược."
Nói đến đây, Cơ Dao Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Lúc trước người tu chân của Hoan Hỉ Tông đuổi gϊếŧ Tô Tử Mặc gây ra động tĩnh không nhỏ, không ít người của Vương Thành Yến quốc đều thấy được.
"A" Tô Tử Mặc có chút kinh ngạc, vẻ mặt giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cơ Dao Tuyết thầm nghĩ trong lòng: "Mặc dù bản lĩnh của Tử Mặc cũng không nhỏ, năng lực cận chiến rất mạnh, nhưng tuyệt đối không có năng lực chém gϊếŧ tu sĩ Trúc Cơ, hẳn không phải là hắn, mà là một người khác."
Im lặng một lát, trong đôi mắt của Cơ Dao Tuyết hiện lên một chút sợ hãi, lại nói: "Đáng sợ nhất còn không chỉ là như thế, lúc chúng ta đuổi tới vị trí tông môn Hoan Hỉ Tông, lại phát hiện ra toàn bộ tông môn đã biến thành một vùng đổ nát, hài cốt khắp nơi, không một ai còn sống!"
"A "
Lần này, đến lượt Tô Tử Mặc kinh hãi.
Mặc dù Tô Tử Mặc đã đánh gϊếŧ hơn trăm người tu chân của Hoan Hỉ Tông, nhưng dù sao tông môn này vẫn còn, nếu như có cơ hội, nhất định là Hoan Hỉ Tông sẽ đến đây trả thù.
Đã trôi qua mười ngày rồi, Hoan Hỉ Tông vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng Tô Tử Mặc còn có chút bất an.
Không nghĩ tới, tông môn này đã tan thành mây khói.
"Thực lực của người ra tay vượt xa người tu chân của Hoan Hỉ Tông, giống như là chỉ trong nháy mắt, tất cả người tu chân của tông môn này đều chết hết! Người này và người trong Thương Lang Sơn Mạch kia, khẳng định không phải là cùng một người." Cơ Dao Tuyết nói.
Trong đầu Tô Tử Mặc, hiện lên dung nhan một người hất lên áo bào màu máu, lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần.
Dựa theo lời Cơ Dao Tuyết nói, Tô Tử Mặc không nghĩ ra người thứ hai nào có loại bản lĩnh này, lại làm ra loại chuyện này.
Trước khi Điệp Nguyệt rời đi, nhất định là lo lắng hắn bị Hoan Hỉ Tông trả thù, mới làm ra chiêu rút củi dưới đáy nồi này, trực tiếp diệt đi một tông môn, miễn trừ nỗi lo về sau cho hắn!
Chỉ là, khẳng định là Tô Tử Mặc sẽ không nói chuyện này.
Cơ Dao Tuyết thở dài một hơi, cười cười, nói: "Không đề cập tới chuyện này nữa, ta đến chuyến này, trừ việc xác lập tân Vương của Yến quốc, kỳ thật còn có một việc khác tìm ngươi."
"Chuyện gì?" Tô Tử Mặc hỏi.
Cơ Dao Tuyết lấy ra một hòn đá lớn chừng nắm tay từ trong túi trữ vật, đặt ở trên bàn tròn, cười hỏi: "Tử Mặc, đoán xem đây là thứ gì?"
Linh thạch?
Không giống.
Tô Tử Mặc lắc đầu.
"Đây là Trắc Linh Thạch, có thể đo ra xem một người có linh căn hay không, còn có thể đo ra đẳng cấp của linh căn."
Cơ Dao Tuyết giải thích: "Tử Mặc, lấy bản lĩnh của ngươi nếu như có được linh căn, xem như là linh căn bình thường nhất, thành tựu tương lai cũng sẽ không quá thấp."
"Hơn nữa tông môn đã đồng ý với ta, có thể mang theo một người có linh căn bái nhập tông môn, cho dù là Ngụy Linh Căn bình thường nhất cũng không có vấn đề gì. Tử Mặc, ngươi mau thử một chút xem."