Trong bóng đêm, sắc mặt của ba tên trưởng lão Hoan Hỉ Tông âm tình bất định, ba người gần như đồng thời tế ra Linh khí, hai kiện hạ phẩm Linh khí, một kiện trung phẩm Linh khí.
Bạch! Bạch! Bạch!
Trên Linh khí lóe lên quang mang, tản ra sát ý lạnh lẻo, nhanh chóng bắn về phía trước.
Phốc! Phốc!
Hai tên đệ tử của Hoan Hỉ Tông không có chút phòng bị nào, bị Linh khí của đám Tiền trưởng lão chém gϊếŧ tại chỗ.
Thế đi của Linh khí vẫn không ngừng, bắn thẳng tới Tô Tử Mặc, muốn đâm trúng điểm yếu trên người hắn!
Không gian trong sơn động nhỏ hẹp, chỗ trống để đám người Hoan Hỉ Tông tránh né không nhiều, nhưng đồng thời Tô Tử Mặc muốn né tránh cũng bị hạn chế rất lớn.
Tô Tử Mặc không ngờ được ba trưởng lão của Hoan Hỉ Tông lại hung ác quyết tuyệt như thế, bọn hắn không để ý đến an nguy của đệ tử tông môn, trực tiếp xuất thủ!
Tô Tử Mặc khẽ nghiêng người sang một bên, tránh thoát Linh khí hình khuyên có thể uy hϊếp hắn lớn nhất, hắn cúi người thật thấp, lại né qua một thanh phi kiếm, trở tay chém ra một đao, ném tên Luyện Khí sĩ trước mặt xuống đất.
Phốc!
Nhưng cùng lúc đó, ngực của tên Luyện Khí sĩ đột nhiên bắn ra một tia sáng lạnh.
Lại một thanh phi kiếm, đâm xuyên qua ngực của người này, bắn thẳng tới yết hầu Tô Tử Mặc!
Quá gần!
Khoảng cách này, Tô Tử Mặc căn bản không kịp trốn tránh.
Tô Tử Mặc thuận thế rút Hàn Nguyệt đao về, chặn lại phi kiếm này.
Coong!
Tiếng đao kiếm va chạm vang lên, tia lửa tóe ra, cả ngườiTô Tử Mặc run lên, bàn tay đã rách ra, máu chảy ồ ạt, Hàn Nguyệt đao suýt đã tuột khỏi tay.
Từ khi song phương giao thủ đến nay, Tô Tử Mặc vẫn luôn tránh phải cứng đối cứng với Trúc Cơ tu sĩ.
Quả nhiên, Trúc Cơ tu sĩ khống chế phi kiếm, cường độ nhục thân hiện tại của hắn tuyệt đối không thể thừa nhận lực lượng này.
Toàn bộ cánh tay phải của Tô Tử Mặc đã tê cứng, trong lúc nhất thời không dùng sức được nữa.
Trúc Cơ tu sĩ sơ kỳ khống chế hạ phẩm Linh khí đã bắn ra lực lượng mạnh như vậy, nếu đón đỡ trung phẩm Linh khí hình khuyên của Tiền trưởng lão kia, chỉ sợ Tô Tử Mặc sẽ bị phế tại chỗ!
Đương nhiên, một đao kia của Tô Tử Mặc cũng không hoàn toàn vô dụng.
Phi kiếm của Trần trưởng lão vốn nên nên đâm trúng ngực Tô Tử Mặc, nhưng bị Hàn Nguyệt đao cản lại nên hơi chệch hướng, chỉ đâm xuyên qua vai Tô Tử Mặc làm máu tươi bắn tung toé!
Từ lúc bắt đầu giao thủ đến nay, Tô Tử Mặc lần đầu tiên bi thương, bả vai bị đâm đau nhói khó nhịn, cánh tay trái gần như không thể dùng nữa!
"Thật mạnh!"
Tô Tử Mặc âm thầm tặc lưỡi.
Cho dù đối mặt với Luyện Khí sĩ đại viên mãn, Tô Tử Mặc cũng vẫn có thể đấu lại mà không bị thương chút nào.
Nhưng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, lực lượng đã đạt đến một cấp độ kinh khủng!
Đáng mừng nhất chính là dù cánh tay phải của Tô Tử Mặc tê dại, nhưng không bị xung kích quá lớn, chỉ cần đợi một lát là có thể tiếp tục tái chiến.
Tô Tử Mặc không dám ở lại nơi này, quay đầu đánh ra một chiêu Thϊếp Sơn Kháo, đυ.ng bay mấy tên Luyện Khí sĩ đang ngăn trước mặt, triển khai thân pháp, phòng ra bên ngoài.
Tô Tử Mặc cũng không biết rằng giờ này khắc này, trong lòng đám Tiền trưởng lão cũng rất rung động, vẻ mặt khó tin.
"Không chết "
"Thế mà lại ngăn được một kiếm của lão Trần "
"Làm sao có thể "
"Vậy mà vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, còn có sức lực chạy đi "
Tiền trưởng lão quyết định thật nhanh, nói một tiếng: "Mau đuổi theo, kẻ này đã bị thương, trốn không được xa đâu!"
Ba vị trưởng lão đuổi theo đầu tiên, đám Luyện Khí sĩ Hoan Hỉ Tông còn sống sót cũng vội vàng đuổi theo, bọn hắn thật sự không muốn ở lại bên trong hang núi này nữa.
Trước lúc vào sơn động, tổng cộng có có hơn tám mươi Luyện Khí sĩ, bây giờ lại chỉ còn hơn năm mươi người.
Phần lớn đều chết trong tay Tô Tử Mặc, còn có mấy người chết dưới tay trưởng lão tông môn.
Trên thực tế, trong lòng mỗi người đều biết, dù kết quả chuyến này như thế nào, Hoan Hỉ Tông đều đã thua.
Năm Trúc Cơ tu sĩ dẫn theo hơn một trăm Luyện Khí sĩ, gần như đã dùng tới một nửa lực lượng tông môn chỉ để truy sát một phàm nhân, thế mà đã bị gϊếŧ gầ một nửa!
Hai vị trưởng lão chết, mấy tên Luyện Khí sĩ còn sống sót cũng chưa tỉnh hồn được, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.
"Nhất định phải gϊếŧ chết hắn!" Tiền trưởng lão cắn răng, sắc mặt âm trầm.
Trần trưởng lão lộ vẻ dữ tợn, hung ác nói: "Nếu có thể bắt sống thì không còn gì tốt hơn, ta muốn hắn cả đời bị tra tấn, sau đó chém thành muôn mảnh rồi nghiền xương kẻ này thành tro!"
" Tô gia kia cũng không thể bỏ qua, gϊếŧ nhà hắn đế mức máu chảy thành sông, chó gà không tha!" Công Lương Cảnh lạnh giọng nói.
Đám người Hoan Hỉ Tông đuổi ra sơn động, bên ngoài mặc dù vẫn rơi đầy tuyết nhưng trước mắt sáng rõ, cuối cùng cũng thoát khỏi sơn động làm người hít thở không thông kia.
"Ở kia!"
Tiền trưởng lão chỉ về phía trước, ở cách đó không xa, Tô Tử Mặc vẫn đang không ngừng chạy vội, cánh tay trái rũ xuống, máu tươi không ngừng tuôn ra, rơi xuống nền tuyết trắng lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt.
"Đuổi theo!"
Đám người Hoan Hỉ Tông lại đằng không mà lên, phi nhanh về phía trước.
"Tiền huynh, linh khí trên phù lục hộ thân không chống đỡ được bao lâu, chúng ta phải nhanh chóng bắt được kẻ này." Trần trưởng lão thấp giọng nói: "Một khi hộ thân phù lục mất đi hiệu lực, chúng ta cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
Nếu phù lục đã phóng ra, không có khả năng luôn luôn hữu hiệu.
Sau một khoảng thời gian, linh khí trên bùa chú sẽ tiêu tán, sẽ tự mất đi hiệu lực.
Trên người Trần trưởng lão cũng chỉ có một tấm phù lục hộ thân này, một khi mất đi hiệu lực, hắn sẽ không khác gì Công Lương Cảnh cả.
Nếu gặp phải tình huốn tương tự như trong sơn động, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Tiền trưởng lão gật gật đầu.
Trên thực tế, trong túi trữ vật của hắn vẫn còn có một tấm phù lục hộ thân, nhưng phù lục quá trân quý, hắn không muốn lãng phí nữa.
Tiền trưởng lão chân đạp phi kiếm, hai tay niệm quyết, ở trong gió tuyết, một luồng lực lượng thần bí đột nhiên tràn vào, giống như bị triệu hoán tới, điên cuồng tràn vào đầu ngón tay của Tiền trưởng lão.
"Địa Hãm Thuật!"
Tiền trưởng lão chỉ về phía Tô Tử Mặc đang trốn chạy, hét một tiếng.
Trước đó, Tô Tử Mặc đã cảm giác được trái tim mình đập nhanh, nghe thấy Tiền trưởng lão cao giọng hét, Tô Tử Mặc vội vàng ngừng bước.
Ầm ầm!
Ở trước mặt Tô Tử Mặc, mặt đất giống như bị một lực lượng nào đó đánh trúng khiến nó đột nhiên sụp xuống, hiện ra một hố to.
Nếu Tô Tử Mặc không có chút phòng bị nào, thì sẽ trực tiếp rơi xuống trong hố sâu này.
"Đây là cái gì "
Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên vẻ kinh nghi.
Hắn đã sớm nghĩ đến Trúc Cơ tu sĩ sẽ có một số thủ đoạn thần bí, nhưng một màn trước mắt cũng thực sự vượt qua hiểu biết của hắn.
"Mộc Triền Thuật!"
Trong khoảnh khắc Tô Tử Mặc đang ngây ngườ kia, bên tai lại vang lên một âm thanh khác.
"Ừ"
Tô Tử Mặc giật mình, thầm hô không ổn, hắn muốn vòng qua hố to phía trước, bỏ chạy tới một hướng khác.
Không ngờ, Tô Tử Mặc vừa muốn lách người, trong đống dưới chân lại đột nhiên bắn ra mấy dây leo khô, quấn chặt lấy hai chân của hắn!
Viu! Viu! Viu!
Bên tai truyền đến tiếng xé gió của Linh khí khiến lòng người sợ hãi.
Lúc này Tô Tử Mặc đã bị trói chặt, không thể xê dịch né tránh, một khi bị Linh khí đánh trúng thì hắn sẽ bỏ mình tại chỗ.
Tô Tử Mặc gặp nguy không loạn, trực tiếp ngã ngược trên mặt đất, trở tay nắm chặt Hàn Nguyệt đao, dùng sức chém về phía dây leo đang quấn quanh trên hai chân.
Răng rắc!
Dây leo đứt gãy.
Cùng lúc đó, Linh khí cũng đã bắn tới gần, Tô Tử Mặc cắn chặt răng, thân thể vặn vẹo cực hạn, co duỗi gân cốt, xương cốt trong cơ thể truyền đến tiếng đùng đùng giòn vang, hiểm hiểm né qua ba kiện Linh khí của ba trưởng lão Hoan Hỉ Tông.
.
Né qua ba kiện Linh khí này, nhưng Tô Tử Mặc lại không tránh được hơn năm mươi kiện Linh khí.
Mặc dù ra tay tất cả đều là Luyện Khí sĩ, nhưng hơn năm mươi tên Luyện Khí sĩ đồng thời ra tay, đây cũng là một lực lượng kinh khủng không thể bỏ qua!
Trong nháy mắt, thế cục trở nên cực kỳ hung hiểm, mạng sống của Tô Tử Mặc như mành chỉ treo chuông!