Hoan Hỉ Tông tự loạn trận cước, Tô Tử Mặc lại vô cùng vui sướиɠ, hắn phóng người lên, triển khai thân pháp Thần Câu Quá Khích, chạy nhanh về phía trước.
Đám người Tiền trưởng lão vội vàng đuổi theo.
Cách phía trước không xa, là một ngòn núi sừng sững chặn ngang.
Đám người Tiền trưởng lão sáng mắt lên.
Tô Tử Mặc không biết phi hành, muốn vượt qua ngọn núi này thì nhất định sẽ phải đi đường vòng, đến lúc đó bọn hắn có thể xông tới bao vây Tô Tử Mặc.
Thậm chí có khả năng bắt sống được Tô Tử Mặc!
Nhưng khiến đám người Hoan Hỉ Tông không hiểu là tốc độ của Tô Tử Mặc không những cũng không giảm xuống, mà phương hướng cũng không thay đổi, nhất định xông thẳng tới ngọn núi phía trước.
"Chẳng lẽ người này tự tìm đường chết, muốn tự tử " Có một tên Luyện Khí sĩ lẩm bẩm một câu.
Vừa dứt lời, Trần trưởng lão khẽ ồ một tiếng.
Tô Tử Mặc phóng thẳng tới ngọn núi kia, sau đó lại quỷ dị biến mất không thấy gì nữa!
Đám người Hoan Hỉ Tông đuổi tới gần mới phát hiện hóa ra dưới chân núi này có một sơn động.
Bên trong âm u tối tăm, giống như là một đầu yêu thú hung tàn nắm trên mặt đất, đang mở rộng miệng máu chờ đám người Hoan Hỉ Tông đi vào.
Tô Tử Mặc lại chạy vào bên trong hang núi này!
Trong sơn động hắc ám âm trầm, không gian nhỏ hẹp, dù là Luyện Khí sĩ hay Trúc Cơ tu sĩ thì đều không thể đằng không phi hành.
Ý nghĩa trong chuyện này chính là ưu thế của đám người Hoan Hỉ Tông đã không còn một chút gì, mà Tô Tử Mặc lại trở nên cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có khả năng chém gϊếŧ bọn hắn!
Đột nhiên, trong lòng Hoan Hỉ Tông chứa đầy lo lắng.
Vốn phải là cục diện tuyệt đối nghiền ép, nhưng chẳng biết tại sao, đám người lại có cảm giác bị nắm mũi dẫn đi.
Đuổi theo hay không
Đuổi theo thì nên đuổi như thế nào.
Hai vấn đề hiện lên trong đầu đám người.
Nếu như sơn động này chỉ có một đầu thì không còn gì tốt hơn, đám người chỉ cần canh giữ ở cửa hang, không bao lâu sau, Tô Tử Mặc sẽ chết đói ở bên trong.
Nhưng nếu như đây chỉ là một đầu đường hầm trong ngọn núi, đám người Hoan Hỉ Tông lại canh giữ ở đây thì Tô Tử Mặc đã sớm bỏ trốn rồi.
Càng khó giải quyết hơn là nếu như trong sơn động này có cửa ra khác, đám người Hoan Hỉ Tông căn bản không biết cửa ra ở đâu, nếu phân tán mọi người ra, rất dễ bị Tô Tử Mặc tiêu diệt từng phần.
Nhưng nếu tập hợp chung một chỗ để tìm cửa ra, một khi tìm nhầm phương hướng thì Tô Tử Mặc đã sớm trốn không còn dấu vết gì.
"CMN, tên dân đen này!" Trong lòng Trần trưởng lão đầy lửa giận, cắn răng mắng.
Tiền trưởng lão trầm ngâm một chút, sau đó quyết định: "Đuổi theo!"
Dừng lại một chút, Tiền trưởng lão lại nói: "Trần Tân, chúng ta có phù lục hộ thân, dù có bị Tô Tử Mặc cận thân, hắn cũng không phá được phòng ngự của chúng ta. Chúng ta đi ở phía trước, bảo vệ tốt Công Lương Cảnh và Lô Văn Thành."
Công Lương Cảnh và Lô Văn Thành là hai trưởng lão khác của Hoan Hỉ Tông, mặc dù cũng là Trúc Cơ tu sĩ, nhưng trên tay không có phù lục, binh khí vẫn là hạ phẩm Linh khí.
Ở trong Tu Chân giới, trong tay Trúc Cơ tu sĩ không có phù lục, điều khiển hạ phẩm Linh khí đều rất phổ biến, đặc biệt là môn phái nhỏ như Hoan Hỉ Tông.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Chế Phù Sư, Bày Trận Sư, có địa vị đặc thù ở tu chân giới.
Nếu Luyện Khí Sư có thể luyện chế ra Linh khí trung phẩm, thì nhà người này đã sớm bị vô số Trúc Cơ tu sĩ đạp phá cánh cửa, đến nhà kết giao, dùng Linh thạch đổi lấy.
Trên người Tiền trưởng lão và Trần trưởng lão lóe ra một l*иg ánh sáng, đi vào trong vào sơn động đầu tiên, theo sát phía sau chính là đám người Hoan Hỉ Tông.
Trong sơn động gập ghềnh, mấp mô, đám Luyện Khí sĩ có không ít bảo bối trong túi trữ vật, nhưng không có vật nào có thể chiếu sáng.
Chỉ có thể dựa theo chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ phù lục hộ thân trên người Tiền trưởng lão và Trần trưởng lão, đám người tiến bước về phía trước.
Sắc mặt đám người Hoan Hỉ Tông đi theo phía sau đã tái nhợt, tinh thần căng thẳng, ánh mắt không ngừng nhìn quanh dò xét, sợ Tô Tử Mặc đột nhiên nhảy ra, gϊếŧ bọn hắn trở tay không kịp.
Tuy Công Lương Cảnh và Lô Văn Thành là Trúc Cơ tu sĩ, nhưng lúc này trong lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ bước từng bước trong sơn động.
Bầu không khí càng ngày càng nặng nề kiềm chế!
Trong sơn động chỉ cần có cơn gió thổi qua cũng đều khiến đám người lo sợ.
Tiền trưởng lão và Trần trưởng đi ở phía trước, đầu tiên sẽ chú ý tới dưới chân, tiếp theo chính là nhìn sang hai bên, nhưng lại không hề ngẩng đầu.
Trong tiềm thức của đám người, Tô Tử Mặc không biết đằng không phi hành, tự nhiên không có khả năng gϊếŧ từ đỉnh đầu của bọn hắn xuống.
Nhưng bọn hắn quên mất một chi tiết.
Nơi này là sơn động.
Phía trên sơn động là vách đá!
Giờ phút này, đang có một người áp sát vào trên vách đá, hai mắt híp lại, lạnh lùng nhìn đám người Hoan Hỉ Tông đang đi qua.
Đột nhiên, Tiền trưởng lão dừng chân lại, thấp giọng nói: "Không đúng, có mùi máu tanh, rất nặng, kẻ này đang ở gần!"
Lời còn chưa dứt, một đao quang chói mắt phá vỡ hoàn cảnh tối tăm trong sơn động.
Phốc phốc!
Một cái đầu lớn chừng cái đấu bay lên, máu tươi bắn tung toé trong đám người, đám người Hoan Hỉ Tông trong nháy mắt đã loạn lên!
"Lô trưởng lão "
"Lô trưởng lão chết rồi!"
"Hắn ở đâu "
"Trên đỉnh đầu... A!"
Lại một tiếng hét thảm, một tên Luyện Khí sĩ phơi thây tại chỗ.
Trước đo, Tô Tử Mặc từng bắn ra năm mũi tên, thăm dò ra bên trong bốn tên Trúc Cơ tu sĩ còn lại này, có hai người có thủ đoạn phòng ngự tương tự như Kim Cương Phù.
Với lực lượng bây giờ của hắn, căn bản không phá được.
Cho nên, Tô Tử Mặc chém một đao kia là nhằm vào Lô Văn Thành cùng Công Lương Cảnh không có hộ thân phù lục.
Chỉ là, Công Lương Cảnh linh hoạt hơn một chút, trong nháy mắt khi Tiền trưởng lão dừng bước lại, hắn đã ý thức được điểm không thích hợp, trước tiên cúi người xuống, không để ý mặt mũi nằm sấp ở trên mặt đất nên tránh thoát được một kiếp.
Tô Tử Mặc từ trên vách đá nhảy xuống, đến khi muốn đuổi gϊếŧ thì Công Lương Cảnh đã chạy tới trốn sau lưng Tiền trưởng lão cùng Trần trưởng lão, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, Tô Tử Mặc đã rơi vào giữa đám người Luyện Khí sĩ.
Trong sơn động này, đám Luyện Khí sĩ của Hoan Hỉ Tông gần như không có không gian để né tránh, thậm chí có người hốt hoảng chạy trốn lại đυ.ng đầu vào trên người Tô Tử Mặc.
Trong bóng tối, tiếng cười gằn của Tô Tử Mặc vang lên.
"A a a a... Muốn gϊếŧ ta, mấy người các ngươi còn chưa đủ!"
Phốc! Phốc! Phốc!
Tô Tử Mặc căn bản không cần nhìn, trong tay cầm chặt Hàn Nguyệt đao, tùy tiện vung vẩy là sẽ có Luyện Khí sĩ bị chém gϊếŧ tại chỗ.
Theo tiếng kêu thảm thiế không ngừng của đám Luyện Khí sĩ, máu tươi không ngừng bắn ra, văng tung toé khắp nơi.
Ở trong sơn động này, Tô Tử Mặc giông như hổ gặp bầy dê, trái bổ phải chặt, mạnh mẽ đâm tới, đám Luyện Khí sĩ của Hoan Hỉ Tông căn bản không có lực hoàn thủ.
Thậm chí ngay cả chạy trốn cũng là hy vọng xa vời!
Đây là một trận phục sát nhằm vào Hoan Hỉ Tông, có thể xưng là hoàn mỹ.
Tô Tử Mặc lợi dụng sự quen thuộc đối với địa hình ở Thương Lang sơn mạch, thành công dẫn đối phương vào trong sơn động tối đen âm u này.
Ưu thế của đám người tu chân sẽ giảm đến mức thấp nhất, mà ưu thế của Tô Tử Mặc lại được phát huy đến mức lớn nhất!
Ba tên trưởng lão Hoan Hỉ Tông đứng tại chỗ, trên trán mướt mồ hôi, từ đầu đến cuối không hề xuất thủ.
Cũng không phải không muốn ra tay.
Mà là bởi vì Tô Tử Mặc vẫn luôn chém gϊếŧ trong đám người, thân pháp linh động mau lẹ, ánh sáng trong sơn động vốn yếu ớt, một khi bọn hắn xuất thủ, nhất định sẽ ngộ thương đến đệ tử tông môn.
Mắt thấy tông môn đệ tử càng ngày càng ít, trong mắt Tiền trưởng lão lóe lên vẻ tàn nhẫn, thấp giọng nói: "Động thủ!"
"Cái gì" Hai tên trưởng lão giật mình.
"Ta nói, động thủ!"
Tiền trưởng lão lạnh giọng nói: "Không tính toán nhiều được, cho dù có ngộ thương đệ tử tông môn, cũng tốt hơn là để tất cả bọn hắn đều chết trong tay người này!"