Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 46: Linh hầu hiện thân

Chỉ có trực diện chống lại, không có lựa chọn nào khác!

Tô Tử Mặc vận chuyển Huyết Nhục Hóa Thạch, bắp thịt cả người kéo căng, gân cốt run rẩy, sức mạnh thân thể phát huy đến cực hạn, một tay cầm đao, nhanh chóng vạch ra một đường cong tròn trước người!

Đao ảnh trùng điệp, hàn quang lạnh thấu xương.

Đinh! Đinh! Đinh!

Linh khí không ngừng va chạm vào đao ảnh trước người Tô Tử Mặc, tiếng đao kiếm va chạm liên tiếp vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.

Tô Tử Mặc lảo đảo, không ngừng lui lại, yết hầu hơi ngọt, một ngụm máu tươi ngậm trong miệng nhưng vẫn không phun ra ngoài.

Tô Tử Mặc cắn răng cố chống, một khi ngụm máu này phun ra, hắn sẽ mất mạng tại chỗ!

Ầm!

Tô Tử Mặc nặng nề rơi xuống trong hố lớn cách đó không xa, miệng phun máu tươi, Hàn Nguyệt đao tuột khỏi tay, trên bàn tay be bét máu thịt, không ngừng run rẩy.

Mặc dù ngăn cản được thế công của hơn năm mươi tên Luyện Khí sĩ, nhưng Tô Tử Mặc cũng đã bị trọng thương.

Bị công kích mạnh như vậy, trên người Tô Tử Mặc giăng kín vết rách, máu tươi thấm ra, nhiễm đỏ thanh sam.

Bông tuyết bay xuốn rơi trên người Tô Tử Mặc, trong nháy mắt đã bị máu ấm hòa tan.

"y..."

Tô Tử Mặc ảm đạm, rêи ɾỉ một tiếng, giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng lại cảm giác gân cốt muốn nứt, đau nhức kịch liệt điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não.

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy, thân thể Tô Tử Mặc không thể khống chế khẽ run rẩy.

Đám người Hoan Hỉ Tông vây quanh ven hố to, đứng từ trên cao nhìn xuống g Tô Tử Mặc, trong ánh mắt tràn đầy phấn khởi, còn kèm theo một chút kiêng kị.

Cuối cùng người này cũng phải chết rồi.

Đám người này có cảm giác như trút được gánh nặng.

Nếu như cứ tiếp tục giằng co nữa, người này lại trốn vào một sơn động, ngay cả đám người Tiền trưởng lão đều không dám chắc bản thân dám đi theo vào.

Ba người Tiền trưởng lão xông xáo mấy chục năm ở tu chân giới, cũng từng xảy ra rất nhiều lần liều mạng tranh đấu với tu chân giả, nhưng chưa bao giờ gặp qua người nào khó giải quyết như thế.

Đáng sợ nhất là người này lại không phải tu chân giả, chỉ là một phàm nhân không có linh khí!

"A a a a..."

Tô Tử Mặc nở nụ cười.

Chỉ cười một chút mà trong miệng đã sẽ chảy xuống rất nhiều máu tươi, nhìn qua khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Nghe tiếng cười của Tô Tử Mặc, không ít Luyện Khí sĩ thấy rợn cả tóc gáy.

"CMN đúng là đồ điên!" Có Luyện Khí sĩ nhỏ giọng mắng.

Công Lương Cảnh bị tiếng cười của Tô Tử Mặc dọa cho run rẩy, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói: "Ta đi làm thịt hắn!"

Vừa nói, Công Lương Cảnh đã muốn tế ra phi kiếm, chặt đầu của Tô Tử Mặc.

"Chờ một chút."

Trần trưởng lão ngăn Công Lương Cảnh lại, cười lạnh nói: "Nhìn dáng vẻ hắn nửa chết nửa sống này, tại sao phải sợ hắn chạy nữa, trước tiên cứ giữ cho hắn một mạng, mang về tông môn lại tra tấn một phen, để hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!"

"Ngươi cười cái gì "

Nhưng đúng lúc này, Tiền trưởng lão híp mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, đột nhiên hỏi.

"Ha ha..."

Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên một tia đùa cợt, nghiêng đầu phun ra một búng máu, khiêu mi nói: "Các ngươi thật sự cho rằng đã thắng chắc rồi, nhớ kỹ lời ta nói này, Thương Lang sơn mạch chính là phần mộ của các ngươi!"

Vừa dứt lời, Tô Tử Mặc đã gầm nhẹ một tiếng: "Huyết Viên Biến!"

Huyết Viên Biến là một thức sau cùng trong Huyết Viên Tam Thức, dùng Điệp Nguyệt lời nói, một thức này là tinh túy, cũng là cấm thuật, không đến mức sống chết thì không thể dùng.

Tô Tử Mặc điên cuồng vận chuyển khẩu quyết Huyết Viên Biến, không ngừng hô hấp thổ nạp.

Nếu với tình huống trước mắt này mà không dùng thì hắn không có cơ hội nào khác

Nghe được ba chữ "Huyết Viên Biến", đám người Hoan Hỉ Tông giật nảy mình, ba người Tiền trưởng lão run lên, theo bản năng lui lại nửa bước.

Đám người vẻ mặt nghiêm túc, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc trong hố sâu, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.

Nhưng qua mười thời gian mấy hơi thở, Tô Tử Mặc vẫn ngồi trong hố sâu, mặt không biểu tình, không nhúc nhích.

Không biến hóa!

Trái tim Tô Tử Mặc dần dần chìm vào đáy cốc.

Tại sao có thể như vậy

Vận chuyển tâm pháp Huyết Viên Biến, nhưng trong cơ thể lại không có bất kỳ biến hóa nào, Tô Tử Mặc vẫn có thể cảm nhận được trên cơ thể truyền tới từng cơn đau đớn, toàn thân bất lực.

Lúc trước bị đàn Thương Lang vây công, Tô Tử Mặc mới vừa tu luyện Dịch Cân thiên, điều kiện không đủ, không thể dùng Huyết Viên Biến.

Mà bây giờ, Tô Tử Mặc đã bắt đầu tu luyện Đoán Cốt thiên rồi vì sao vận chuyển khẩu quyết Huyết Viên Biến tâm pháp vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Đây là át chủ bài cuối cùng của Tô Tử Mặc.

Kết quả lúc lấy ra, lại phát hiện lá bài này không thể sử dụng!

Bởi vì Huyết Viên Biến là cấm thuật, Tô Tử Mặc chưa bao giờ phóng thích, bây giờ là lần đầu tiên.

Phản ứng đầu tiên của Tô Tử Mặc chính là hắn tu luyện không đúng.

"Nhất định là chỗ đó có vấn đề."

Tô Tử Mặc vắt hết óc, muốn hiểu được bí ẩn mê hoặc này.

Nhưng nơi này không phải tu hành trận, bên người Tô Tử Mặc cũng không có Điệp Nguyệt, mà là một đám tu chân giả đầy sát khí đang nhìn chằm chằm!

Không có người nào giải thích cho hắn, đối phương cũng sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.

Đám người Hoan Hỉ Tông đợi trong chốc lát, lại phát hiện trên người Tô Tử Mặc không có nửa điểm động tĩnh.

Bị chơi xỏ!

Trong lòng đám người giận dữ.

"Mẹ nó, tên dân đen này còn có tâm tư đùa nghịch chúng ta!" Một tên Luyện Khí sĩ mắng to.

"Gϊếŧ hắn!"

"Gϊếŧ hắn!"

Đám người tức giận la lên.

Gần như tất cả chú ý của mọi người đều đặt trên người Tô Tử Mặc, không có người lưu ý đến ở trong rừng phía sau bọn họ, đang có một bóng dáng cao to, đu nhảy trên nhánh cây trong gió tuyết, tốc độ cực nhanh tới gần đám người Hoan Hỉ Tông, trong mắt lóe ra huyết quang đầy sát ý!

"Ừ"

Tô Tử Mặc khẽ ô một tiếng, đột nhiên ngửi được một hương vị gay mũi quen thuộc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Ngay ở sau lưng đám người Hoan Hỉ Tông, một thân ảnh cao lớn từ trên cổ thụ che trời nhảy xuống, khí thế hung hăng, trong tay cầm lấy một cây côn sắt Hỗn Nguyên, quét ngang qua mấy tên Luyện Khí sĩ phía trước.

Phốc! Phốc! Phốc!

Năm tên Luyện Khí sĩ bị một gậy đánh nổ đầu, óc vỡ toang, thi thể không đầu rơi xuống hố.

"Linh thú!"

"Là linh thú!"

"Mọi người cẩn thận!"

Trong đám người truyền đến tiếng hoảng hốt kêu gọi.

"Khỉ chết tiệt!"

Tô Tử Mặc mừng rỡ.

Thân ảnh cao lớn chạy đến giúp đơc, chính là linh hầu đã sống cùng Tô Tử Mặc ở Thương Lang sơn mạch nửa năm qua.

Linh hầu cầm trong tay Hồn Nguyên Thiết Côn, là hạ phẩm Linh khí của tên Luyện Khí sĩ Hoan Hỉ Tông lúc trước chết trong tay Tô Tử Mặc, chẳng biết lúc nào đã bị linh hầu nhặt được dùng làm binh khí.

Vui sướиɠ trong lòng Tô Tử Mặc vừa mới hiện lên, đã chuyển thành sầu lo.

Linh hầu tuy mạnh, nhưng là chỉ có thể địch lại Luyện Khí sĩ, dù sao nó còn chưa trưởng thành đến cảnh giới Linh Yêu.

Hơn nữa, linh hầu giống như Tô Tử Mặc, cũng có nhược điểm tương tự là không cách nào phi hành.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng: "Khỉ chết tietjr kia, ngươi cút cho ta!"

"Cạc cạc!"

Linh hầu nhếch miệng cười một tiếng, làm như không nghe thấy Tô Tử Mặc gầm rú, một côn đạp chết năm tên Luyện Khí sĩ xong, bộ pháp không ngừng, thả người nhảy vào trong hố, thuận tay nắm lấy Tô Tử Mặc, đeo ở sau lưng trực tiếp bỏ chạy ra phía ngoài, cũng không quay đầu lại.

Linh hầu rất thông minh.

Mặc dù nó không phân biệt được cảnh giới của người tu chân, nhưng nó có thể xem hiểu tình thế.

Nếu Tô Tử Mặc cũng bị đánh cho thảm như vậy, bức đến mức không còn đường để trốn, nó khẳng định cũng không phải là đối thủ.

Cho nên, trước tiên nghĩ linh hầu tới không phải chém gϊếŧ liều mạng cùng đám người Hoan Hỉ Tông, mà là mang Tô Tử Mặc thoát khỏi nơi đây!