Theo một nghĩa nào đó, Dương Bất Khí là một người phản ứng hơi chậm.
Tỉ như anh đã quen biết Từ Đồ Nhiên một thời gian nhưng vẫn giữ thái độ lạc quan tới phi thực tế với tinh thần liều mình tìm đường chết của cô, mãi tới khi ranh giới cuối cùng từ từ thay đổi; cũng tỉ như mãi tới sự cố lần này xảy ra anh mới biết không nên phỏng đoán trạng thái tinh thần của cô từ biểu hiện bên ngoài.
Trần đời luôn có những điều kỳ lạ như thế đấy. Thoạt trông có vẻ cô vẫn đi trên một đường thẳng, nói năng rất logic và hợp lý, nhưng thực chất đầu óc đã trên đà nghỉ mát rồi, những hình nhân nhảy múa trước mắt đã vây thành một vòng tròn lớn*.
(*) Vân Nam là nơi thường xuyên xảy ra tình trạng ngộ độc thực phẩm do nấm. Theo lời đồn thì ai ăn phải nấm độc Vân Nam đều sẽ xuất hiện ảo giác về những hình nhân nhảy múa trước mặt mình. Tuy vậy cũng có rất nhiều người cố tình ăn để trải nghiệm cảm giác “ảo diệu” này.
Cũng tỉ như Từ Đồ Nhiên lúc này đây.
Thực ra đánh giá của Bồ Hàm về cô vẫn còn hơi lạc quan. Anh ta nghe Từ Đồ Nhiên bảo lúc đó “chỉ mới thấy nó gần mở mắt”, lại thấy cô nói chuyện bình thường nên cứ nghĩ mọi việc vẫn còn cứu vãn được, chỉ cần kịp thời xử lý, cô vẫn sẽ tránh thoát khỏi được ánh mắt của Nhà ma số 71.
Nhưng trên thực tế, Từ Đồ Nhiên tự biết rõ trong lòng. Lúc này đây, đừng nói là bất tỉnh, dù có nhảy lầu giải quyết cũng chưa chắc gì có ích đâu.
Không phải cô đang đoán, cũng chẳng phải suy luận, chỉ đơn giản là một dự cảm mà thôi. Dự cảm của một người đang làm con mồi — Cô có thể cảm giác được Nhà ma số 71 thật sự đang bắt đầu khóa chặt mình. Ánh mắt nửa mê nửa tỉnh của nó đang quét qua khắp phòng, như một thợ săn lành nghề cố chấp đang tìm kiếm thú hoang trong lãnh địa của mình vậy. Chuyện này không phải thứ mà cô có thể chủ động tránh được.
Từ Đồ Nhiên đi một mình trong hành lang dài đằng đẵng. Dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình, cô cúi đầu đi thẳng tới trước, trong tầm mắt liên tục xuất hiện đống sợi đen — Chúng như nấm mọc lên sau cơn mưa, chỉ chớp mắt một cái đã có thêm một mảng lớn. Thậm chí còn có lọn chủ động duỗi tới phía cô, dò dẫm cuốn vào tay chân cô. Hoặc là nó rủ thẳng từ trên xuống, như ma nữ đang treo ngược để cố gắng tặng cho cô một tình tiết jumpscare thẳng mặt.
Từ Đồ Nhiên không hề chớp mắt, chỉ bắt đầu tăng tốc, gần như là chạy trốn — Cô nín thở lao tới cánh cửa phía trước, đặt chân xuống sàn nhà kiên cố phát ra tiếng vang thình thịch.
Từ Đồ Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, khẽ thở phào.
Tin tốt là cô đã thành công thoát khỏi mảnh vỡ thời – không, trở về được với hiện thực. Hiện tại cô đang đứng trong phòng trò chơi, chỗ khi nãy đón Dương Bất Khí vào; còn tin xấu là có lẽ vì thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của số 71 khác nên “hiện thực” trước mặt cô đã trở nên thiếu “thực” hơn.
Những sợi tơ đen quấn vào nhau, chồng chất nhau, như những cái kén dày trải đầy khắp nơi. Phóng mắt nhìn, rất khó để thấy được hết sàn nhà và bức tường.
Tệ hơn nữa là những con mắt trong sợi đen đã mở ra rồi.
Từng con ngươi màu vàng to bằng đèn thủy tinh đang chuyển động khắp nơi, ánh mắt thất thần tựa như tìm kiếm thứ gì đó.
Từ Đồ Nhiên không dám nán lại nữa mà lập tức sải bước ra khỏi tầng hầm, đi dọc theo cầu thang lên thẳng bên trên. Mà dường như mỗi một bước chân cô đều nghe tiếng cộng điểm tìm đường chết vang lên trong đầu.
Cái gì mà “Công chúa Bạch Tuyết” cơ chứ — Cô lạnh mặt nghĩ, với trải nghiệm và thiết lập này thì ít nhất cô cũng phải là nàng tiên cá.
Dự báo nguy hiểm trong đầu điên cuồng báo động khiến não cô đau nhức. Điều này càng giúp cô chắc chắn hơn với cách làm của mình —
Đối với cô mà nói, bị nhìn thấy chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chuyện duy nhất cô có thể làm là trước khi bị nó thấy phải cách xa những người khác ra.
Còn việc sau đó thì…
Lúc bước tới bậc cuối cùng của cầu thang, Từ Đồ Nhiên bất chợt dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn như thể cảm nhận được điều gì đó. Từ Đồ Nhiên đang đối diện với vô số ánh mắt lạnh lùng và kiêu kỳ, tràn ngập ác ý.
Những ánh mắt lạnh như băng đó dán chặt vào người cô, như thể đang từ từ dội một thùng nước đá với những viên đá lạnh xuống — Rõ ràng là cô đã bị thấy rồi.
… Nghĩ tích cực tí thì chí ít cô cũng đã kịp rời khỏi tầng hầm.
Tiếp theo chỉ cần tiếp tục cố gắng thôi.
Từ Đồ Nhiên nhắm mắt lại, tự trấn an bản thân một câu, ngay sau đó trong đầu vang lên tiếng thông báo quen thuộc.
[Chúc mừng bạn đã nhận được 1000 điểm tìm đường chết.]
[Chúc mừng bạn đã cán mốc 5988 điểm tìm đường chết, mở khóa chức năng bổ sung, Vé vào cổng Nghĩa trang Thiên tai x1]
*
… Sao cứ thấy mình bị lỗ ấy nhỉ.
Sau khi nghe thông báo, suy nghĩ đầu tiên của Từ Đồ Nhiên là như thế.
Cô còn nhớ rõ lần trước nhận được vé vào cổng kép, dùng được cho một trong hai máy chủ Hỗn loạn và Thú hoang, sao lần này chỉ có vé đơn thôi vậy?
Cô không hiểu nhưng vẫn vô thức cảm giác như mình bị lỗ. Hoặc có lẽ do hệ thống tìm đường chết này quá tào lao, càng lên cao phần thưởng sẽ càng keo kiệt.
Còn suy nghĩ thứ hai là — Cái tên này hình như hơi đen đủi thì phải.
Nghĩa trang… Từ Đồ Nhiên biết rõ cách gọi này, cô ra sức cắn vào đầu lưỡi mình.
Cơn đau len lỏi vào dây thần kinh, ánh mắt vốn đã đờ đẫn lập tức tỉnh táo trở lại. Cô vô thức liếʍ môi, trên khóe môi khô ráo đã tươm ra một ít máu.
“Nói thật thì ta cứ nghĩ mình sẽ tiết kiệm được một chút chứ.” Cô lẩm bẩm rồi đột nhiên giơ tay lên. Đèn pin đã chuẩn bị sẵn lập tức sáng lên, ngọn lửa hừng hực tuôn ra trước mặt Từ Đồ Nhiên tạo thành một bức tường lửa giả.
Đám sợi đen đang định nhào tới lập tức bị ngọn lửa giả này dọa cho giật lùi ra sau. Từ Đồ Nhiên chớp đúng thời cơ, giơ tay ra đánh một đòn khống chế, tất cả con ngươi màu vàng đều khẽ giật mình, sau khi đông cứng 1,5 giây mới chuyển động tiếp được —
Mà trong thoáng chốc đó, Từ Đồ Nhiên đã chộp được vài bước, linh hoạt tránh khỏi tất cả các vị trí mà tơ đen cố thủ, chạy thẳng lên lầu.
Mục tiêu của Từ Đồ Nhiên rất rõ ràng, là phòng của cô.
Cô nghĩ rất rõ ràng, hiện tại trong nhà này ngoài tầng hầm ra chỉ có hai căn phòng an toàn. Một là phòng ngủ của anh nuôi, một là phòng ngủ của mình — Chỉ có hai phòng này được Dương Bất Khí bố trí nhiều phù văn, có tác dụng phòng ngự đáng kể.
Mà trong phòng của cô vẫn còn đồ thần bí chưa lấy ra… Trước cứ sợ chúng sẽ bị ăn sạch nên mới cắt giảm số lượng. Mà giờ thì đâu còn nghĩ nhiều tới vậy được nữa.
Tốt xấu gì mớ đồ đó cũng từ cấp Đăng trở lên, há chẳng phải hấp dẫn hơn con gà như mình hay sao?
Từ Đồ Nhiên lẳng lặng nghĩ thế, phát huy tốc độ của thỏ tới cực hàng, sải chân hai ba bước, lúc sắp đặt chân lên hành lang tầng 2 thì —
Dự báo nguy hiểm trong đầu lại vang lên một tiếng huýt dài, trong lòng Từ Đồ Nhiên khẽ lộp bộp, lập tức thắng gấp.
Cô khẽ đảo mắt như ý thức được chuyện gì đó, vì thế ngồi xổm xuống, mò mẫm vào sàn nhà.
Ngón tay xuyên thẳng qua sàn nhà như thể đó chỉ là một lớp không khí.
… Giả.
Thứ đó vẫn đang xài lại chiêu cũ.
Từ Đồ Nhiên nhắm mắt lại, học cách Phỉ Phỉ làm với Bồ Hàm, giơ tay tát cho mình một cái.
Cô ra tay không hề khách sáo chút nào, nhưng cơn đau lại như bị cách một lớp, đến từ từ mà lại rất nhẹ nhàng. Từ Đồ Nhiên thầm chửi một câu, miễn cưỡng tát lại cái nữa, lần này lực mạnh hơn, tát vào vết thương ban nãy mới tự cắn khiến trong khoang miệng lan ra một vết máu thoang thoảng.
Tin tốt là dưới ảnh hưởng của sự đau đớn gấp bội này, cảnh tượng trước mắt cô cuối cùng cũng hơi thay đổi —
Cầu thang và hành lang lúc đầu bắt đầu khẽ rung chuyển, từ từ trở nên trong suốt rồi lộ ra cảnh tượng thật được che giấu bên dưới.
Bấy giờ Từ Đồ Nhiên mới chợt phát hiện mình đã đang đứng ở ban công tầng 3 rồi.
… Nói đúng hơn là bên ngoài ban công.
Lan can mà cô nghĩ là của cầu thang, thực chất lại là lan can ban công. Bên ngoài lan can này còn có một vùng mép tròn nữa dùng để trồng hoa, cũng vừa đủ rộng để một người đạp lên…
Mà hiện tại Từ Đồ Nhiên đang đứng ngay đó.
Đây không chỉ là chuyện không thể bước tới trước thôi — Nếu cô sơ ý một chút, vô tình bước một bước ra khỏi ban công thì cũng là đang nhảy lầu rồi.
… Thế rốt cuộc tại sao mình lại tới đây rồi?
Từ Đồ Nhiên cảm giác sau lưng mình đang ướt sũng mồ hôi lạnh. Cô biết lúc này không nên khiến bản thân áp lực, nhưng vẫn không kìm được mà nhìn xuống dưới.
… Chỉ thấy bên dưới đều là những thi thể chồng chất nhau.
Tất cả đều là thi thể của cô.
Bể đầu chảy máu, trông cực kỳ thảm hại. Từ Đồ Nhiên nhìn một lát, trái lại lại trở nên bình tĩnh hơn, cô lạnh lùng rời mắt đi.
Cừ thật, chơi trò “Tam giác quỷ*” với ta ở đây à?
(*) Một bộ phim kinh dị theo motip vòng lặp. Một nhân vật nữ trong đó cứ chết hết lần này tới lần khác trong vòng lặp, thi thể đều bị chất đống ở cùng một nơi.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, chuyện này cũng chứng minh rằng đầu óc của thứ này hiện tại không được tốt lắm…
Thậm chí là không buồn suy nghĩ. Nếu thật sự tồn tại một chu kỳ tuần hoàn, lại có vô số Từ Đồ Nhiên ngã chết ở đây thì theo quy tắc trước – sau, Từ Đồ Nhiên càng nhảy sẽ càng có ít khả năng chết hơn, ít ra là không bị rơi thành hình dạng này được — Bên dưới còn một đống đệm thịt cơ mà!
Bug lớn vãi nồi!
Suy nghĩ của Từ Đồ Nhiên đã tỉnh táo lại, cô thuận tay đóng băng lọn tơ đen đang cuộn tới phía mình trên lan can lại, sau đó chống tay, xoay người nhảy qua lan can rồi tiện thể đá một cú trút hết uất ức của mình vào đống tơ đen bên cạnh, kích hoạt thành công hiệu ứng đông cứng.
… May mà lúc nãy đã trải nghiệm qua mấy Nhà ma số 71 mini nên lúc này Từ Đồ Nhiên đã thành thạo việc khống chế đống tơ đen này, chẳng hề có tí áp lực nào. Điều đáng lo ngại hơn là dùng Băng số 7 và Khó bề phân biệt sẽ bị tác dụng phụ —
Băng số 7 thì đỡ, ít ra chỉ có xác suất thôi. Hiện tại vẫn chưa thấy gì. Còn Khó bề phân biệt lại khá phiền, dùng vài lần sẽ bị tức ngực, phải giảm tần suất lại.
Từ Đồ Nhiên khẽ thở dài, đáp chân xuống đất nhưng vẫn chưa buông lan can ra. Cô nắm lan can, sờ soạng khắp nơi, xác nhận “phòng đọc sách” mình đang đứng là thật mới sải bước đi vào nhà.
Trong phòng đọc sách cũng đã bị đống sợi đen chiếm cứ hoàn toàn, đến cả cửa cũng bị che đến mức không thấy được màu gì. Từ Đồ Nhiên vốn định tranh thủ đi xuống tầng 2, nhưng đi được vài bước chợt thấy cảnh tượng trước mặt lại bắt đầu mơ hồ, cô ý thức được hiện tại không phải lúc thích hợp để di chuyển nên chỉ đành dừng bước, lẳng lặng lùi lại, vừa đi vừa quơ đèn pin để ép đám sợi đen tránh ra.
Đúng như Bồ Hàm đã nói. Hiện tại Nhà ma số 71 đã không còn sợ lửa nữa, dù có bị soi tới cũng chỉ hơi lùi ra, sau một lúc sẽ phản công trở lại — Nhưng nó vẫn ghét. Mỗi lần bị Từ Đồ Nhiên soi đèn tới, trong những con ngươi màu vàng đυ.c ngầu kia sẽ lộ ra một sự phẫn nộ và ác ý không hề che giấu.
Trong lòng Từ Đồ Nhiên thầm nhủ mi trừng ta thì có ích gì đâu, chẳng lẽ tới nước này mà ta còn quan tâm xem mi có trừng mình hay không à? Vì thế cô để luôn đèn pin đang mở trên cái bàn nhỏ, dù sao cũng chặn được đối phương một tí.
Còn cô, tất nhiên cũng chẳng rảnh rỗi gì. Cô giơ hai tay vòng ra sau móc dao ra, cắt ngón tay rồi bắt đầu vẽ quanh sàn nhà.
— Nếu tạm thời không có cách nào để xuống tầng 2 tìm phù văn của Dương Bất Khí thì cô tự vẽ luôn cho rồi.
Từ Đồ Nhiên còn nhớ Dương Bất Khí từng nói trong bộ phù văn chuyển hóa này có cấp Cự và cả cấp Huy — cấp Huy có thể sinh ra tác dụng trực tiếp với Thể Đáng Ghét cùng cấp, cấp Cự thì yếu hơn một chút nhưng chí ít có còn hơn không.
Nhưng khi ấy Dương Bất Khí không có nói thế nào là cấp Huy hết. Từ Đồ Nhiên lại không biết phân biệt nên cứ vẽ từ đầu tới cuối, sau đó chợt nhận ra mình thật ngu ngốc —
“Hấp thụ và chuyển hóa? Ôi khùng quá, mình vẽ hai cái này làm gì.” Từ Đồ Nhiên lắc đầu, đứng dậy — Vì không gian nên phù văn cuối cô chỉ có thể vẽ lên cái tủ bên cạnh. Giờ cho một chút cuối cùng chưa vẽ xong, Từ Đồ Nhiên cũng lười hoàn thành nốt.
Lúc này chỉ có giam cầm, áp chế và phòng ngự cấp cao mới là cần thiết. Mỗi lần vẽ xong một phù văn, cô còn bị mất một ít thể lực, mà vẽ phù văn trong trạng thái không tỉnh táo sẽ bị thiếu máu, dù có thêm bao nhiêu cũng không vẽ nữa.
Từ Đồ Nhiên hạ quyết tâm, thuận tay tát cho mình hai cái để giữ tỉnh táo. Tiếc là hình như lúc này sự đau đớn đã không còn tác dụng nữa.
Trước mắt cô, cảnh tượng vốn đang chân thực lại bắt đầu biến đổi. Lúc thì cô cảm thấy mình vẫn còn đang đứng trong tầng hầm, Dương Bất Khí thì đứng gần đó, sốt sắng hỏi thăm cô, gọi cô qua chỗ mình; lúc thì lại thấy mình đang ngồi trong phòng nhạc tầng 2, gió thổi vào mặt rất thật, đến cả cái tủ cô đang tựa lưng vào cũng như đã biến mất.
… May mà lúc nãy cô đã bật đèn pin lên. Dù ý định ban đầu là để chặn số 71 một phần, nhưng không ngờ lại hữu ích thật.
Ngọn lửa ảo giác từ đèn pin không thể nào che phủ hoàn toàn không gian được, nhưng lúc ảo ảnh chồng lên nó sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định. Ví dụ như hiệu ứng chuyển động bị lag, chi tiết thô cứng, hoặc các điểm ảnh không khớp nhau, ảnh 3D biến thành 2D… Dù cô ngồi trong tầng hầm hay phòng nhạc, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ thấy một ngọn lửa bị lag nhảy nhót ở đó.
Dù cảnh tượng có chân thật tới mức nào cũng bị hiệu ứng 3 xu này hạ thấp đẳng cấp ngay, rõ ràng đây là giả.
… Nhưng có là thế đi nữa, mọi chuyện vẫn chẳng ổn chút nào.
Nhân lúc mớ tơ đen bị phù văn mới vẽ đẩy ra xa, Từ Đồ Nhiên nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi bắt đầu tìm kiếm ý tưởng để chạy.
Hiện tại cô đang ở tầng 3. Những công cụ hữu dụng có thể tìm được gần đây thật sự rất ít. Mà mục tiêu của cô là kéo dài cho tới khi bọn Dương Bất Khí sạc xong hộp phong ấn…
Nếu thực sự không được nữa thì lấy bình sương độc của Dương Bất Khí ra phun một cái, sau đó ra ban công nhảy lầu tự vẫn luôn?
… Ờm, hình như thế cũng có hiệu quả đấy.
Ở đây là tầng 3, bên dưới vừa hay là đống bùn mềm. Nhảy xuống chắc cũng không tới nỗi làm món ăn ngay tại chỗ được. Sau đó uống thêm vài viên thuốc trợ tim đa năng nữa…
Nhưng hình như hơi thảm, với rủi ro cũng khá lớn. Từ Đồ Nhiên âm thầm đánh dấu đây là plan B, sau đó mở lại hết thảy các kỹ năng hiện tại của mình xem còn tiềm năng nào mà mình chưa khám phá ra không.
… Tiềm năng thì không tìm được, nhưng cô lại phát hiện ra một tác dụng phụ.
— Trạng thái lý trí bất thường.
Theo như mô tả, mỗi lần cô sử dụng Băng số 7 sẽ có xác suất 10% rơi vào trạng thái lý trí bất thường.
Vì hiện tại chưa được kích hoạt bao giờ nên Từ Đồ Nhiên đã gần như quên béng đi vụ này. Nhưng lúc này đây, cô lại để ý tới một từ khóa.
Lý trí.
Một từ trái nghĩa với điên cuồng.
…
Nhắc mới nhớ, theo bản chất thì lý trí bất thường hẳn cũng được xem như là lý trí thôi… đúng không nhỉ?
Từ Đồ Nhiên mông lung suy nghĩ vài giây, sau đó thử giơ tay ra dò dẫm —
Cô nhắm ngay đám sợi đen đang ngo ngoe bên cạnh, đánh ra Băng số 7.
*
Bên này.
Cây bút đã bị ép khô rơi thẳng xuống đất, nặn ra một cái bong bóng màu đỏ từ ngòi bút nhưng chưa kịp nổi ra đã vỡ tan tành; cùng lúc đó, Dương Bất Khí xoa trán ngồi xuống dựa vào tường, sắc mặt tái tới mức đáng sợ.
Bồ Hàm cất cái hộp phong ấn đang phát sáng đi rồi quay lại nhìn anh: “Không sao đấy chứ?”
Dương Bất Khí không nói nổi nữa nên xua tay, vài giây sau mới nói: “Đợi tôi tí đã.”
Anh nhắm mắt lại rồi nói: “Vẫn chưa đầy à?”
“Còn thiếu chút xíu.” Bồ Hàm thành thật nói, “Phong ấn trong này quá mạnh. Mà sức mạnh chúng ta hấp thụ được từ phù văn thì lại có hạn.”
“… Còn thiếu bao nhiêu nữa?” Dương Bất Khí chật vật đứng dậy, “Có muốn xử luôn con cá ngoài kia không?”
Xử cá ư… Cậu đang nghĩ mình đánh nhau với người à?
Bồ Hàm nhìn anh hơi kinh ngạc rồi lắc đầu.
“Không cần đâu. Cậu nghỉ ngơi tí đi, sau đó tới hỗ trợ một chút là được rồi.”
Anh ta là người cấp Huy duy nhất trong đám nên phải chịu trách nhiệm vận hành hộp phong ấn, hơn nữa còn phải thu hút sự chú ý của Nhà ma số 71. Vì thế công việc này chỉ có thể giao cho Dương Bất Khí.
Dương Bất Khí khẽ gật đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nhìn sang cánh cửa bên cạnh, đôi mày nhíu chặt lại.
Trên cánh cửa đó vẫn dán tờ quy tắc. Từ khi Từ Đồ Nhiên rời đi tới giờ, nội dung bên trên không hề thay đổi gì.
Bồ Hàm định an ủi một câu, nhưng nghĩ lại, với tính cách của Từ Đồ Nhiên thì nếu đã về tới phòng ngủ mình, chắc chắn cô sẽ để lại dấu hiệu báo bình an — Dù không báo, cô cũng không thể không viết gì thế này được.
Chuyện này đã khiến Bồ Hàm hơi bất an. Anh ta lập tức rút cây bút lấy từ phòng Từ Đồ Nhiên ra, thả ánh mắt đi để cố gắng đọc tình hình hiện tại của Từ Đồ Nhiên. Nhưng chỉ chốc sau, trên mặt anh ta tràn đầy sự mờ mịt.
“… Bồ Hàm?” Dương Bất Khí phát hiện nét mặt của anh ta không ổn nên vội đứng dậy, “Có chuyện gì vậy? Anh thấy gì rồi?”
“Tôi… Chẳng thấy gì hết.” Bồ Hàm lắc đầu, nhíu chặt mày, “Tôi muốn xem thử tình hình của Từ Đồ Nhiên. Nhưng mà chẳng thấy được gì hết.”
“Do số 71 sao?” Dương Bất Khí lập tức nghiêm mặt.
“Không, không phải… Tôi thấy được số 71, hiện tại nó đang săn gϊếŧ Từ Đồ Nhiên…” Bồ Hàm thì thào nói, sắc mặt Dương Bất Khí bên cạnh càng lúc càng khó coi.
“Nhưng thật sự rất lạ. Tôi không thể thấy được tình hình của cô ấy. Tôi biết cô ấy đang ở đó, nhưng hình như đang được thứ gì đó bao bọc lại… Không phải Nhà ma số 71 mà là thứ gì đó cứng hơn, lạnh hơn nhiều…”
Vẻ mặt của Bồ Hàm cũng hiếm khi căng thẳng như thế, anh ta trợn tròn mắt, quay lại nhìn Dương Bất Khí: “Hay là cậu đi tìm cô ấy đi?”
Dương Bất Khí: “…”
Anh vô thức đi vài bước tới cửa rồi chợt khựng lại, xoay người về.
“Anh bảo là hiện tại Nhà ma số 71 với Từ Đồ Nhiên đang ở cùng một chỗ hả?”
“Gần như là thế.” Bồ Hàm gật đầu, “Hiện tại nó vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sự chú ý ít ỏi đều dồn hết lên người Từ Đồ Nhiên.”
“…” Dương Bất Khí nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, “Vậy tôi sẽ ở lại đây.”
Bồ Hàm: ?
“Tôi không giống với hai người, một khi rời khỏi mảnh vỡ rồi sẽ không thể nào quay lại được nữa.” Dương Bất Khí nói nhanh, “Kế hoạch tiếp theo anh tính khi nào triển khai đây? Chuyện đã tới nước này rồi, một sai lầm là sẽ phí hết công sức đấy.”
Bồ Hàm: …
Nói thế cũng có lý.
“Huống hồ gì trạng thái hiện tại của Từ Đồ Nhiên rất có thể liên quan tới số 71, muốn giúp cô ấy, cách hiệu quả nhất là phải dẫn số 71 đi.” Dương Bất Khí trông rất lo lắng nhưng giọng điệu là cực kỳ bình tĩnh, “Anh mới nói là hộp phong ấn chỉ còn thiếu một ít nữa là dùng được rồi, đúng không?”
“Ừm.” Bồ Hàm gật đầu, hơi chần chừ, “Nhưng tình trạng hiện tại của cậu…”
“Có thể chống đỡ nổi.” Dương Bất Khí nói xong liền lấy ra một lọ thuốc trợ tim đa năng từ trong túi, mở nắp rồi đổ hết vào miệng, nhai tới mức mặt nhăn hết cả.
Bồ Hàm: “…”
“Gì đó, cái này với thuốc khi nãy cậu cho Từ Đồ Nhiên…”
“Giống nhau đó.” Dương Bất Khí nhắm mắt nuốt hết thuốc, giơ tay sờ đỉnh đầu rồi nặng nề tặc lưỡi một tiếng.
Quả thật đây là lần đầu tiên Bồ Hàm thấy thứ này nên không khỏi tò mò hỏi: “Chẳng phải cậu bảo thứ này chỉ có thể dùng để trị thương thôi sao?”
“Uống quá liều cũng có thể giúp hồi phục tinh thần và thể lực trong khoảng thời gian ngắn, nhưng sẽ có ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng.” Dương Bất Khí cất thuốc đi, sau đó lại sờ lên đầu mình, “Trên đầu tôi có phải đã mọc ra thứ gì rồi không?”
Bồ Hàm khϊếp đảm nhìn một vật thể mảnh dài màu da đang nhanh chóng mọc ra từ đầu anh, tốc độ nhanh phải gấp đôi nấm mọc sau mưa, anh ta không khỏi hơi há hốc mồm.
“Hình như là… Sừng… Không không, ối…”
“Tay. Là tay.” Bồ Hàm cho ra đáp án cuối cùng.
“Thật à? Thế thì cũng đỡ. Ít ra không phải thứ gì kỳ lạ.” Dương Bất Khí khẽ gật đầu, “Đợi xong việc rồi anh nhớ nhắc tôi cắt nó đi đấy nhé.”
… Thứ này còn chưa gọi là kỳ lạ à.
Bồ Hàm cạn lời. Lần đầu anh ta phát hiện hóa ra Dương Bất Khí cũng không bình thường cho lắm.
Bên này, Dương Bất Khí không ngó ngàng gì tới anh ta nữa mà đi lướt qua, cầm hộp phong ấn Bồ Hàm để trên bàn lên — Lúc này Bồ Hàm nhìn được phía sau phần gáy trơn láng của anh, phát hiện không chỉ có đầu mọc thêm một cái tay thôi đâu.
… Thuốc này lợi hại thật đấy.
Anh ta nhìn ngón tay nhỏ trên gáy Dương Bất Khí, lẳng lặng nghĩ đợi khi nào có cơ hội mình cũng sẽ thử xem sao.
*
Cùng lúc đó.
Tầng 3, phòng đọc sách.
Những mảnh băng mỏng vỡ vụn rồi vương vãi khắp nơi theo từng chuyển động của sợi đen. Từ Đồ Nhiên tựa vào tủ, nhấc tay lên rồi lại đóng băng thêm một đám sợi đen nữa.
Cô không nhớ mình đã phóng ra bao nhiêu lần Băng số 7 nữa rồi, rõ ràng chỉ mới chút xíu mà cô cứ cảm thấy thời gian như dài đằng đẵng vậy.
Những con ngươi màu vàng lẫn trong sợi đen cứ nhưng một con rắn lớn trườn quanh cô, cẩn thận tránh xa ảnh hưởng của phù văn. Khi chúng tới gần, cô sẽ thêm một ít băng, nếu khoảng cách phù hợp, cô sẽ đi lên đá một cú — Cứ như thế, từ một cuộc cấp cao săn gϊếŧ cấp thấp, tình thế đã biến thành một trận giằng co nhau.
Rõ ràng là có xác suất 10% nhưng hình như mãi mà trạng thái lý trí bất thường kia vẫn chưa chịu xuất hiện. Nhưng không biết từ khi nào mà Từ Đồ Nhiên chợt cảm thấy hình như xung quanh mình đã khác hẳn.
Những ảo giác không ngừng xoay chuyển từ từ biến mất, hiện tại trước mắt cô chỉ có thực tại, đến cả ngọn lửa ảo ảnh của đèn pin cũng không còn nữa; cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt từ những con ngươi màu vàng kia, nhưng cảm xúc biểu lộ trong đó đã từ từ mỏng đi…
Không, không đúng.
Không phải là cảm xúc trong những con ngươi đã ít đi.
Mà là do cô đang dần dần không còn cảm nhận được nữa.
Tâm trạng của cô như thế. Cảm xúc từ những con ngươi đó như thế. Đến cả sự ngột ngạt từ cấp cao và du͙© vọиɠ sinh tồn của cô cũng vậy.
Vô hình trung, tất cả đều trở nên rất nhạt.
Nhưng… Vẫn chưa đủ.
Từ Đồ Nhiên mơ hồ ý thức được như thế. Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại có suy nghĩ đó, nhưng cô biết như vậy.
Cô hơi mím môi, cắn răng vào môi để tạo ra vết thương, ngay cả đau đớn cũng không thể cảm nhận được.
Còn thiếu chút nữa.
Chỉ một chút thôi.
Chỉ cần… Kích hoạt thêm lần nữa…
Từ Đồ Nhiên lạnh lùng ngước mắt lên nhìn đám tơ đen đang trên bên trên. Một lớp văng sương lập tức leo lên sợi đen, chỉ trong nháy mắt, cả hai con ngươi màu vàng trong đống đó đều bị che đi.
Như lớp màng mỏng trong mắt của loài chim vậy.
Từ Đồ Nhiên hơi nghiêng đầu, tò mò quan sát hiệu ứng kỳ lạ mà mình đã vô tình tạo ra, nhưng mọi thứ trước mắt bỗng chốc trở nên mù mịt —
Cô như bị ai đó túm lấy cổ áo, ra sức lôi xuống dưới.
Cơ thể trượt trên mặt đất, lấy hai chân làm tâm rồi xoay quanh một vòng. Tới khi tầm mắt trở lại như thường, tất cả những gì cô thấy chỉ là một lớp băng.
Một lớp băng rắn chắc và hoàn chỉnh đang trải dài, không nhìn thấy được biên giới ở đâu cả. Mặt băng sáng tới mức tựa như một tấm gương đẹp đẽ và hoàn hảo nhất trần đời vậy.
Từ Đồ Nhiên đang ngồi trên mặt băng hoàn hảo đó — Dưới người cô là một bộ ghế lưng cao được điêu khắc bằng băng rất phức tạp và sang trọng. Cô lẳng lặng ngồi trên đó, ngồi giữa một lớp băng vô biên, như vị vua duy nhất của cả thế giới.
Từ Đồ Nhiên thẫn thờ chớp mắt, giơ ngón tay lên vuốt ve tay vịn bằng băng. Rõ ràng là lạnh, nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì.
Cô dửng dưng cụp mắt nhìn, dưới mặt băng trong suốt hiện ra một bức tranh sống động.
Cô thấy bản thân mình — Hoặc giả, đó là một Từ Đồ Nhiên khác. Đang ngồi nhẹ nhàng trong phòng đọc sách, hai mắt nhắm nghiền như đã bất tỉnh. Mà trước mặt “bản thân” là những đống tơ đen đang chực chờ lao tới.
Trên trần nhà chỗ “cô”, chẳng biết con cá đuối khổng lồ kia đã xuất hiện tự bao giờ. Vô số con ngươi màu vàng đang rung động trên người nó, như đang tự hỏi làm cách nào để vượt qua khỏi những phù văn cản trở trên đất kia rồi nuốt chửng con nhỏ đã bất tỉnh này đây.
… Mình phải gϊếŧ nó.
Từ Đồ Nhiên nghĩ thầm.
Suy nghĩ đó tự dưng nảy ra. Ngay lúc này, dường như cô đã quên mất suy nghĩ “ngăn chặn số 71” và “thu hút sự chú ý của nó”, trong đầu cô chỉ còn câu nói kia.
Gϊếŧ chết nó. Không cần biết phải trả giá nào, phải gϊếŧ cái thứ chướng mắt này.
Nhưng mà phải làm sao đây…
Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một lúc, thử giơ ngón tay chọc vào không trung, “cô” đang bất động lập tức mở to mắt đứng dậy, mặt không biểu cảm nhìn tới phía trước.
À, thế cũng dễ xử.
Từ Đồ Nhiên nghiêng đầu, nghiên cứu lại thế cục trước mặt, suy tư một lát rồi giơ ngón tay chạm vài lần vào không trung.
“Cô” trong màn hình đi theo từng cú chạm tới phía trước, bước ra khỏi phạm vi bảo vệ của phù văn.
Sau đó cô lấy ra một con dao, nhắm vào bàn tay mình rồi dứt khoát cứa thẳng một đường.
Máu tươi tí tách rơi xuống đất khiến Thể Đáng Ghét càng thêm tưng bừng. Con cá đuối trên trần nhà vô thức đập hai cái cánh, rất nhiều sợi đen tranh nhau đánh tới “Từ Đồ Nhiên” bên trong màn hình!
Từ Đồ Nhiên quan sát hết thảy qua mặt băng, vội vàng chạm một cái xuống. Hình ảnh bị tạm dừng, cô di chuyển bàn tay, xoay đổi sang vài góc nhìn khác rồi xem một lúc.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, một lần nữa truyền phát hình ảnh qua màn hình. Đồng thời, Từ Đồ Nhiên thao tác điều khiển “bản thân” linh hoạt tránh đi đống tơ đen, rồi túm lấy một con ngươi màu vàng gần “mình” nhất.
Cô dùng máu trên tay để làm trung gian, đông cứng sợi đen gần con ngươi bằng một lớp băng dày, sau đó không nể nang gì mà lập tức đánh nát rồi bứt nó ra.
Con cá đuối trên trần nhà giãy đành đạch, rõ ràng hành động này khiến nó cực kỳ đau đớn. Nhưng rõ ràng trạng thái của “Từ Đồ Nhiên” cũng chẳng khá khẩm hơn là bao — Ngay lúc chạm tay vào con ngươi màu vàng đó, tay cô lập tức be bét máu thịt như đang bị nhiệt độ cao thiêu đốt vậy.
Đó là một cảnh tượng rất đau đớn. Từ Đồ Nhiên ngồi trên mặt băng lại không may mảy cảm thấy gì. Cô chỉ nghiêm túc nhìn màn hình, tiến hành bước tiếp theo —
Cô điều khiển “mình” tung ra liên tiếp những kỹ năng khống chế, nhân cơ hội đó để tránh về phạm vi bảo vệ của phù văn, đồng thời nắm con ngươi màu vàng trong tay, ra sức đè nghiến nó vào phù văn “áp chế”, kích hoạt Băng số 7 lần nữa rồi đông cứng nó trên đó.
Máu tươi nhỏ từng giọt lên trên phù văn. Có vẻ chuyện này đã giúp gia tăng tác dụng. Con cá đuối trên trần nhà lại càng giãy tợn, dù cách một lớp băng nhưng hình như Từ Đồ Nhiên vừa nghe nó tức giận gào thét —
Hả?
Không đúng.
Hình như… Mình nghe thật.
Âm thanh loáng thoáng xuyên qua mặt băng rồi truyền tới. Rõ ràng là cách một lớp băng dày nhưng lại càng lúc càng gần, càng ngày càng rõ, tới cuối cùng, nó như là tiếng nổ vang trời bên tai.
Gần như cùng lúc đó, Từ Đồ Nhiên thấy như dưới người mình chẳng còn gì, cả người cô rơi ngay xuống khoảng không —
Từ Đồ Nhiên mở choàng mắt.
Phản ứng đầu tiên là, đau quá!
Liếc mắt nhìn thấy bàn tay phải đã be bét máu thịt của mình, Từ Đồ Nhiên nặng nề hít một hơi thật sâu.
Tay đã biến dạng tới mức quay được phim kinh dị rồi, không đau mới là lạ đó!
Không chỉ có tay, ngực cô cũng quặn đau, tim như đang bị bóp nát, kiểu như chỉ cần 1 giây nữa là sẽ đình công luôn vậy. Từ Đồ Nhiên nghiến răng bò ra sau vài bước, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, bất chấp đám quái xung quanh đang nhìn mình chằm chằm rồi run run móc lọ thuốc Dương Bất Khí đã đưa cho ra.
Giờ đúng là thuốc cứu tim rồi…
Cô chật vật dùng bàn tay còn nguyên của mình mở nắp ra, đổ hai viên rồi ngậm trong miệng, bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn chút xíu.
Từ Đồ Nhiên thở chậm lại, vừa cảnh giác nhìn đám quái bên ngoài phù văn, vừa suy nghĩ về tình huống vừa nãy, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Rất rõ ràng, vừa rồi mình mới bước vào trạng thái gọi là Lý trí bất thường kia.
Băng cái gì, ghế cái gì. Tất cả đều là tưởng tượng mà thôi. Tình cảnh thực tế là — Ý thức của cô rơi vào trạng thái tê dại cực đoan, không đau đớn hoặc sợ chết gì, ngoài việc đạt được mục đích ra sẽ chẳng còn nghĩ được gì khác, thậm chí là không màng tới tình trạng cơ thể của mình…
Giống như cả người cô bị chia ra thành 2 phần, 1 phần là người điều khiển bên trên, 1 phần chỉ là con rối bị điều khiển. Vấn đề là trạng thái này chỉ tạm thời, một khi thoát khỏi rồi, cô sẽ phải chịu những gì mình phải chịu…
Đệch.
Thảm quá.
Nhưng nói thật thì cũng hơi ngầu.
Bàn tay vẫn như bị rang, nhưng cơn tức ngực đã thuyên giảm rất nhiều. Từ Đồ Nhiên khẽ thở phào, nhìn lại Thể Đáng Ghét bên ngoài, cô có thể cảm nhận được sự áp bức từ con cá đuối kia đem lại đã yếu đi không ít.
… Được rồi.
Tuy trạng thái lý trí bất thường đó khá lắt léo, nhưng hiện tại cũng có chút tác dụng rồi đấy.
Từ Đồ Nhiên tựa vào tủ rồi nhân tiện quét mắt nhìn giá trị tìm đường chết, cô ngạc nhiên khi phát hiện giá trị tìm đường chết của mình chẳng biết từ khi nào đã tăng thêm 1500 điểm, chỉ còn chút số lẻ nữa thôi lên lên được 7500 điểm rồi.
… Cũng khó trách. Cắt tay lấy máu rồi lại túm con ngươi, còn phóng hiệu ứng khống chế tới mức sắp phát bệnh tim, đúng là đáng 1500 điểm thật.
Từ Đồ Nhiên nhắm mắt lại, cúi đầu nhìn tay phải của mình rồi chợt nghe một tiếng vang lên trong đầu:
[Chúc mừng bạn đã nhận được 500 điểm tìm đường chết.]
[Chúc mừng bạn đã cán mốc 7500 điểm tìm đường. Mở khóa chức năng bổ sung — Bước thăng cấp x3000 chỉ áp dụng cho Nghĩa trang Thiên tai/Vùng đất Thú hoang/Hành lang Dự báo/Dãy Đêm trường]
…?
???
Từ Đồ Nhiên khẽ giật mình. Mình chỉ ngồi yên đây đợi hồi phục thôi mà sao cũng được cộng điểm tìm đường chết vậy?
Cô mờ mịt quét mắt nhìn xung quanh, lúc nhìn ra phía sau, cô chợt khựng lại.
Bấy giờ cô mới phát hiện phần phù văn chuyển hóa được vẽ lúc nãy đã được hoàn thành tự bao giờ rồi.
— Ở chỗ bị khuyết có một vệt máu xẹt qua, tình cờ tạo ra một phù văn hoàn chỉnh.
Vết máu ở những vị trí khác đã gần như bị lau hết, lúc Từ Đồ Nhiên ngồi xuống lại tình cờ tránh khỏi vết máu này nên các chữ phù văn vẫn còn khá nguyên vẹn.
Mà hiện tại, con ngươi màu vang bị đóng băng trên phù văn áp chế kia lại đang dịch chuyển sang phù văn chuyển hóa…
Từ Đồ Nhiên kinh ngạc thu mắt về, vừa định dịch người đi lại chợt thấy sau lưng nóng rực như thể có thức gì đó đang liên tục tràn tới, ngay sau đó, mắt cô lại hoa lên —
Đầu cô gục xuống, bất ngờ ngất xỉu.
Ngay khoảnh khắc trước khi ý thức của cô hoàn toàn biến mất, những gì Từ Đồ Nhiên nghe thấy là tiếng hét dài của Nhà ma số 71 và âm thanh có người bỏ đi.