Xuyên Sách: Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 44

Mấy phút sau.

Ngọn lửa ảo giác do đèn pin tạo ra vẫn đang cháy hừng hực. Sau ngọn lửa, những sợi tơ đen cuộn thành một cục đang ngo ngoe động đậy; trước ngọn lửa, Dương Bất Khí đang liên tục giơ tay sờ đầu.

“… Xin lỗi, để tôi xác nhận lại nhé.” Anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy hình như mình đã hiểu sai chuyện gì đó, chắc sự thật không thái quá như anh mới nghe đâu mà, “Mấy người vô tình gọi thứ này… Ừm, Nhà ma số 71 bản cũ. Sau đó cô bị nó đuổi theo…”

“Không phải “đuổi theo”.” Từ Đồ Nhiên sửa lại, “Là tôi dẫn nó chạy tới đây.”

“Với lại chúng ta không phải là “vô tình” gọi nó ra. Chúng tôi cố ý. Đây là kế tạm thời đấy.”

Bồ Hàm đến sau cô, đang đứng bên cạnh từ từ gật đầu tỏ ý tán thành.

Kế tạm thời… Kế tạm thời?

… Vậy là sự thật thật sự thái quá như thế à!

Dương Bất Khí bị chọc đến sắp bật cười. Anh đi qua đi lại mấy vòng, nhìn số 71 mini đang bị chặn sau ngọn lửa, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình:

“Vậy là kế tạm thời của hai người là triệu hồi Thể Đáng Ghét tự xưng là thần kia hay là Thể Đáng Ghét cấp Quán… Hửm…”

Anh xoa xoa thái dương: “Nói thật thì hiện tại tôi cực kỳ hoài nghi, rốt cuộc là tôi bị hỗn loạn hay hai người bị hỗn loạn đây hả… Hai người có phải là thật không đấy? Hả?”

Tất nhiên anh biết mình có nói nhiều cỡ nào cũng vô ích. Không bàn tới chuyện khác, dấu bàn tay sáng rỡ trên mặt Bồ Hàm cực kỳ chân thật — Nhưng vấn đề là! Hai nhà ngoại cảm! Triệu hồi một ngụy thần nhỏ! Bằng tài liệu của các tín đồ tà giáo để lại! Xong rồi còn dẫn nó tới trước mặt anh nữa!

Mấy người nghĩ làm vậy là gì chứ? Nhặt về chú chó con ven đường à?

Dương Bất Khí tựa lưng vào tường, vuốt mặt, khựng lại vài giây rồi lại vuốt thêm cái nữa.

Từ Đồ Nhiên quan sát sắc mặt của anh rồi dè dặt mở miệng: “Tôi nghĩ anh vẫn chưa nắm được trọng điểm của vụ này rồi.”

Dương Bất Khí: …?

“Trọng điểm không phải chúng tôi dẫn tới một con cá, mà là cách chúng tôi định lợi dụng những con cá này…”

Từ Đồ Nhiên cố gắng khoa tay múa chân, Bồ Hàm bên cạnh huých cô một cái.

“Cô nói từ từ thôi, một lần mà trút nhiều thông tin như thế, không thấy cậu ta sắp đứng máy rồi à?”

“Tôi không có!” Dương Bất Khí lập tức nói, “Tôi vẫn nghe rõ, OK? Nói trắng ra là lợi dụng con cá con này…”

Anh nhìn đống sợi tơ đen ướt nhẹp sau ngọn lửa, làm cách nào cũng không thể nói ra hai chữ “cá con” này nên chỉ đành đổi giọng: “Lợi dụng Nhà ma số 71 cấp Quán này để bổ sung năng lượng cho hộp phong ấn, sau đó thì dùng hộp phong ấn để đối phó con cấp Huy bên ngoài… Ủa, đợi đã.”

Dương Bất Khí chợt phản ứng lại: “Cô mới nói là “những” hả?”

Anh khϊếp đảm nhìn sang Từ Đồ Nhiên, Từ Đồ Nhiên thản nhiên gật đầu: “Ừm. Bồ Hàm nói “Bổ sung năng lượng” là một biện pháp hỗ trợ có tỷ lệ chuyển đổi hơi thấp, vì thế thực tế cần phải có vài ba con cá con…”

Nói theo lẽ này, công cụ cấp Cự bình thường sẽ cần có 3 cấp Quán hỗ trợ, nếu miễn cưỡng dùng Thể Đáng Ghét bổ sung năng lượng thì cần ít nhất là 4.

Dương Bất Khí: …

Anh quay lại nhìn Bồ Hàm: “Anh có muốn nói gì về chuyện này không?”

Bồ Hàm vỗ lên thùng gỗ mình đang đẩy: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi!”

Cái thùng này là anh ta lấy ra từ phòng triệu hồi lúc nãy. Sau khi Từ Đồ Nhiên dẫn số 71 mini đi, anh ta cố tình trở về gom đồ một chút, đóng gói vào một thùng rồi dùng xe đẩy đẩy tới đây.

“Bảo đảm đủ các vật liệu trong này.” Bồ Hàm nói chắc nịch.

Dương Bất Khí: …

Tôi có đang hỏi anh vụ vật liệu hả!

Đáng lẽ không nên, trước đây không nên để cho hai người họ… Không, phải là ba người họ, ở chung với nhau…

Dương Bất Khí xoa xoa thái dương: “Này, chuyện này… Có chắc là làm được không đấy?”

“Nói thật thì tôi không chắc.” Bồ Hàm nói thẳng, “Liên quan tới tà vật ắt sẽ có rủi ro bị ô nhiễm mà… Nhưng theo lý thuyết thì ý tưởng này khả thi đấy.”

Thể Đáng Ghét mini cung cấp nguồn năng lượng để hộp phong ấn hoạt động, trong quá trình sử dụng sẽ tiêu hao hết. Mà một khi phong ấn thành công, dù họ có đưa hộp ra khỏi mảnh vỡ thời – không đi nữa, Nhà ma số 71 bị phong ấn cũng chẳng thể nào thoát được.

Dương Bất Khí: “Vậy nếu trong quá trình chúng ta vật lộn với nó mà mảnh vỡ này bị sụp đổ trước thì sao?”

“Đó chính là rủi ro đấy.” Bồ Hàm thả tay, “Nếu mảnh vỡ tan biến trước khi phong ấn xong thì ván này chúng ta thua trắng — Nhưng tóm lại là tôi nghĩ cách này cũng đáng để thử mà.”

Anh ta sờ lên mu bàn tay mịn màng của Phỉ Phỉ, không biết nghĩ chuyện gì mà ánh mắt hơi thay đổi, sau đó khẽ cười:

“Rất nhiều chiến thuật, công cụ hiện tại mà cậu nghĩ là đương nhiên đều do những người đi trước chấp nhận rủi ro để có được đấy. Kể cả cái hộp phong ấn mà cậu đang cầm… Nếu đã thế, sao chúng ta không làm nhóm mạo hiểm khai phá đó đi? Nếu cách này thành công, nói không chừng sau này sẽ phát triển thành một hệ thống chiến thuật mới đấy…”

Dương Bất Khí: “…”

Dương Bất Khí: “Lúc anh nghĩ ra cái cớ này có nghĩ tới việc tôi có thể nghe ra được anh nói thật hay nói dối không vậy?”

“Tôi biết mà.” Bồ Hàm gật đầu, “Tôi chỉ cho cậu một lý do để tự thuyết phục mình thôi.”

Dương Bất Khí: “…”

“Tôi vẫn thấy chuyện này phải bàn lại.” Anh ra sức xoa mặt, cây bút của Bút Tiên trong túi Từ Đồ Nhiên thừa cơ lẻn ra, lơ lửng trong không trung.

“Chưa nói mấy chuyện khác, thân làm nhà ngoại cảm mà đi triệu hồi ác thần thì hơi không hợp lẽ thường rồi. Hơn nữa đó là vi phạm quy định.”

Bút của Bút Tiên lập tức hùa theo: [Đúng thế, đúng thế, không ra thể thống gì cả!]

Dương Bất Khí: “Huống hồ gì biện pháp này quá mạo hiểm, một khi phạm sai lầm là tất cả mọi người đều tiêu tùng hết. Nếu so ra, cách tìm “người sống sót” là ổn thỏa, tối thiểu là sẽ không chết chùm cùng lúc. Tôi còn chưa tính tới việc anh là Biết tuốt cấp Huy duy nhất, còn Từ Đồ Nhiên mới 19 tuổi kia kìa. Cô ấy còn chưa học tới đại học nữa…”

Bút của Bút Tiên: [Đúng thế, đúng thế, tiếc lắm.]

“Dù có thử thì ít nhất cũng phải để hai người… hai người…” Dương Bất Khí nhìn vẻ mặt bình chân như vại của Bồ Hàm, sau đó nhìn vẻ mặt kiên quyết của Từ Đồ Nhiên, đành phải nuốt những lời định nói ra vào lòng.

Tạm dừng khoảng 2 giây, anh lại vuốt mặt lần nữa.

“… Thôi, nói thẳng đi, tôi nên làm gì đây?” Dương Bất Khí hít một hơi thật sâu, từ bỏ công cuộc thương thảo.

Bút của Bút Tiên, kẻ đang cố gắng nhấp nháy bảng đèn để cổ vũ cho anh: […???]

Ủa? Ủa??

Gì vậy? Trông mi mày rậm mắt to thế mà cũng là phản đồ à?!

*

Dù bút của Bút Tiên có thái độ thế nào đi nữa, Dương Bất Khí vẫn gật đầu một cái, việc này xem như đã chốt.

Mà việc Dương Bất Khí cần làm thực ra rất đơn giản, nhưng cũng không kém phần quan trọng.

Việc bổ sung năng lượng cho hộp phong ấn cần phải có phù văn đặc biệt, Dương Bất Khí sẽ giúp vẽ những thứ đó, dồn hết sức mạnh của số 71 mini vào trong hộp — May mà cấp thực của anh đã lên Cự, nếu không thì hơi căng rồi.

Cũng may hơn nữa là số 71 mini này thực sự rất sợ lửa — Lúc tới Bồ Hàm có mang theo rất nhiều nến, bày một vòng lớn quanh nó như cắm trên bánh sinh nhật vậy. Số 71 mini muốn động đậy cũng chẳng dám, chỉ có thể nấp trong vòng nến, ủ ê nhìn Dương Bất Khí đi tới đi lui bên cạnh, dùng máu vẽ lên đất và tường những hoa văn khiến nó cực kỳ bất an.

Vì để chèn ép số 71 này, họ đã cố tình tìm một căn phòng trống. Từ Đồ Nhiên ngồi bên ngoài phòng, sắp xếp lại những thứ cần dùng cho nghi thức lần nữa, phát hiện nét mặt cứng đờ của Dương Bất Khí bèn trấn an: “Yên tâm đi, nếu tới đó kế hoạch thật sự thất bại thì tôi sẽ đánh kỹ năng khống chế chúng. Anh cõng Bồ Hàm chạy ra ngoài nhé, dù sao vẫn có thể tìm cơ hội thở được. Đừng có mải nghĩ tới kết quả xấu nhất nữa.”

“Hơn nữa hiện tại chúng ta đều đang ở trong mảnh vỡ, trong quá trình chuẩn bị thực hiện nghi thức có thể để ý thông tin về “người sống sót” luôn. Lỡ trong lúc đó tìm được hắn thì sao? Đúng không.” Từ Đồ Nhiên phủi tay đứng dậy, quay đầu nhìn anh.

Dương Bất Khí ủ rũ ừm một tiếng, cụp mắt xuống: “Tay còn đau không?”

Từ Đồ Nhiên: ?

“Thì lúc nãy cô bị thứ kia quẹt bị thương mà…” Dương Bất Khí chỉ chỉ vào lòng bàn tay, Từ Đồ Nhiên chợt hiểu ra nên lắc đầu nguầy nguậy: “Không sao, không sao hết, tất cả đã ổn hết rồi, chẳng đau gì nữa. Cảm ơn nhé.”

Cô biết Dương Bất Khí đang nói tới những “Dấu Thánh” mà bút của Bút Tiên để lại trên người cô — Trước khi tụ hợp Dương Bất Khí đã phát hiện ra những vết thương này nên chỉ mím môi tiến hành chữa trị cho cô.

Tuy nhiên vì cây bút tạo ra vết thương có cấp thực khá cao, hiện tại lại đang ở trong Cõi nên hiệu quả trị liệu của anh cũng bị yếu đi phần nào, dù có khiến vết thương khép miệng lại được nhưng vẫn sẽ còn một vài dấu đỏ nhàn nhạt.

Từ Đồ Nhiên biết sau khi rời khỏi chỗ này, những vết đỏ đó sẽ biến mất nên thật sự không mấy để tâm, lúc này nghe Dương Bất Khí hỏi cũng chỉ nghĩ anh đang băn khoăn trong lòng nên bèn lảng sang chuyện khác, không nhắc tới kế hoạch chạy thoát nữa mà dò hỏi: “Nhiều phù văn thật đấy. Chúng dùng để làm gì vậy?”

“Áp chế; giam cầm; phòng ngự cấp cao; hấp thụ năng lượng, bên này là chuyển hóa — Nguyên một bộ hoàn chỉnh đấy. Cuối cùng chỉ cần đặt cái hộp phong ấn vào chỗ chuyển hóa là được rồi.” Dương Bất Khí giới thiệu ngắn gọn từ cái cho cô nghe, Từ Đồ Nhiên trầm ngâm gật đầu.

“Thật ra trước đây tôi đã muốn hỏi rồi. Tại sao lại phải cưỡng chế bổ sung năng lượng vậy?” Cô nhìn đống tơ đen trong vòng nến, hạ thấp âm thanh: “Anh là cấp Cự. Bồ Hàm là cấp Huy. Không thể đánh trực diện nên… nên mới vắt nước à?”

… Vắt nước. Cô bảo là vắt nước cơ đấy.

Dương Bất Khí nghẹn họng vì cách dùng từ này của Từ Đồ Nhiên, anh thoáng yên lặng, tự động bỏ qua vấn đề ngôn ngữ này:

“Con người rất khó diệt Thể Đáng Ghét trực tiếp. Việc có thể làm chỉ có “xua đuổi” hoặc “áp chế” mà thôi. Chỉ có Thể Đáng Ghét mới gϊếŧ được Thể Đáng Ghét, vì chúng có thể cắn nuốt lẫn nhau, trực tiếp hấp thụ năng lượng sức mạnh của đối phương.”

“Thế…” Từ Đồ Nhiên chỗ hiểu chỗ không gật đầu, cúi người xuống ôm vật liệu rồi đi vào một căn phòng khác cuối hành lang — Bồ Hàm chọn chỗ này là nơi chuẩn bị cho nghi thức triệu hồi tiếp theo.

Nhà ma số 71 mini thấy cô đi ngang qua mặt mình thì nép vào trong vòng nến, yên lặng ngồi bó gối.

Bút của Bút Tiên bay ra viết bảng hiệu nhấp nháy lần nữa, không hề từ bỏ bất cứ cơ hội thể hiện nào:

[Mi nhìn nó đi, có thấy đáng thương không hả? Có giống chú cừu đang đợi bị làm thịt trong lò mổ không?]

[Nó chỉ mới đi vào thế giới này thôi, chẳng kịp hiểu mô tê gì mà đã phải đối diện với kết cục tàn nhẫn thế này rồi.]

[Không có triệu hồi sẽ không có đau thương. Phản đối triệu hồi, bắt đầu từ mi và ta.]

Từ Đồ Nhiên: …

“Được rồi, mi lương thiện như thế thì giờ đi chung với nó luôn đi.” Nói xong, cô túm lấy cây bút rồi vứt tới chỗ đống nến — Cây bút vẽ ra một đường mực trong không trung, nhưng mới kéo được một nửa đã quay ngoắt lại, vυ't một tiếng, lao ngay vào túi Từ Đồ Nhiên, chẳng nói gì nữa.

“…” Từ Đồ Nhiên nhếch miệng, lắc đầu rồi đi vào sâu trong hành lang tiếp.

*

Bước đầu tiên của kế hoạch đã sắp thành công.

Dương Bất Khí cấp Cự kích hoạt phù văn, thuận lợi đưa một phần năng lượng của số 71 mini vào hộp phong ấn — Điều này khiến số 71 mini bị yếu đi rất nhiều, dù là hoạt động hay phản ứng đều trở nên chậm chạp hơn.

Bồ Hàm và Từ Đồ Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho nghi thức triệu hồi tiếp theo. Bên Dương Bất Khí vừa xong, bên Từ Đồ Nhiên đã dẫn ngay số 71 thứ hai tới. Do logic hỗn loạn của những mảnh vỡ thời – không, hai số 71 cùng tồn tại lại chẳng gây ra vấn đề gì.

… Chỉ là trông hơi kỳ quái tí thôi.

Từ Đồ Nhiên dùng đèn pin lửa dồn nó vào một góc phòng trống khác, sau đó lập tức dùng nến giam nó lại. Dương Bất Khí lại bắt đầu đi tới vẽ phù văn — Loại phù văn đặc biệt này đều có tính chất nhắm vào mục tiêu cụ thể, nếu thay đổi mục tiêu thì phải vẽ lại cái khác. Vì hai lần vẽ cách nhau quá sát nên sắc mặt của anh có hơi tái đi.

Tới lúc Từ Đồ Nhiên gọi được số 71 thứ ba tới, mắt Dương Bất Khí đã hơi mờ đi.

Bây giờ chúng ta… chắc là đang đánh quái có đúng không?

Suy nghĩ của anh hơi mơ hồ. Chẳng hiểu sao mà lúc này đây, anh lại có cảm giác như mình đang làm trong một xưởng sản xuất dây chuyền vậy.

Nhưng mấu chốt ở chỗ, dù là anh đi nữa, khi tiếp xúc gần với 3 Thể Đáng Ghét cấp Quán cũng sẽ thấy khó thở. Bản năng sinh tồn trong cơ thể đang kêu gào dữ dội, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra — Thế mà Từ Đồ Nhiên…

Từ Đồ Nhiên lại như thể chẳng hề gì, vung cây đèn pin trong tay cứ như là vung roi chăn cừu vậy.

Dương Bất Khí: …

“Ờ này.” Anh ho một tiếng rồi hỏi khéo, “Cô không thấy khó chịu chút nào à?”

Từ Đồ Nhiên: ?

“Dù chúng chỉ là ảo ảnh nhưng cũng là Hỗn loạn cấp cao đấy.” Dương Bất Khí nhắc, “Nếu thấy khó chịu thì nhớ nói nhé.”

Từ Đồ Nhiên khẽ gật đầu, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Tôi thấy vẫn ổn. Lần đầu tiên thấy cũng hơi khó chịu, nhưng mấy lần sau đã quen rồi. Chắc là có sức miễn dịch đấy.”

Dương Bất Khí: …

Từ Đồ Nhiên: “? Sao vậy?”

“Không, không sao.” Dương Bất Khí lắc đầu với tâm trạng phức tạp, “Thế thì… Cứ giữ trạng thái này đi. Rất tốt.”

Nói xong, anh điều chỉnh lại hơi thở rồi quay người đi vào phòng chỗ Bồ Hàm đang đứng.

Bồ Hàm cũng đoán được cơ thể của anh sẽ không chịu nổi 3 lần vẽ lại một bộ phù văn nên đã nói trước với anh, tới lần thứ ba cứ đổi cho anh ta. Dương Bất Khí đợi một lát không thấy Bồ Hàm bước ra, thấy hơi sai sai nên chủ động bước vào nhìn, chợt bắt gặp cảnh tượng Phỉ Phỉ đang tát mạnh vào mặt Bồ Hàm.

Bồ Hàm đang tựa vào tường bất động, mắt hơi trợn trắng. Dương Bất Khí giật mình, vội vàng chạy tới lay anh ta mấy lần, gọi ánh sáng trắng trong lòng bàn tay lên rồi chụp vào Bồ Hàm, anh ta ho vài tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại.

“Đừng có trừng tôi như thế. Đây là sự cố ngoài ý muốn.” Bồ Hàm mới mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt trách móc của Dương Bất Khí, anh ta vội xua tay, “Số 71 lần này gọi được hình như khá lớn nên có ảnh hưởng hơi nhiều…”

Trạng thái của số 71 mà anh ta triệu hồi đều dựa vào mảnh vỡ thời – không chứa nó. Mà số 71 mini trong mảnh vỡ thời – không họ đang ở lại trong thời kỳ trưởng thành nên hơi căng.

Cũng do anh ta không đề phòng nên bị hơi thở hỗn loạn của nó phả vào mặt. Lúc đầu thì chưa thấy có gì không ổn, nhưng ngay khi Từ Đồ Nhiên dẫn con quái đi, tinh thần của anh ta lập tức trở nên mơ hồ, vô thức muốn đi chung với số 71 kia luôn.

Hỗn loạn và tỉnh táo, hai trạng thái đó cứ quần nhau trong đầu anh ta, kết quả là anh ta không thể chống đỡ nổi nữa nên gục luôn.

Dương Bất Khí nhắm mắt lại rồi thở dài: “Tôi đã nói trước là sẽ có nguy hiểm rồi mà…”

“Lần này thực sự là sự cố thôi.” Bồ Hàm nói, “Mấy lần trước vẫn khống chế được. Đám mini đó có vẻ đều bị ngu đi vì khả năng của Từ Đồ Nhiên…”

Nhưng anh ta cũng ngu. Không nhìn kỹ, gọi đúng con gây phiền.

Dương Bất Khí: “Thế giờ sao? Ngừng lại hả?”

“Không thể ngừng được. Từ Đồ Nhiên nói đúng, chuyện triệu hồi tà vật này tất phải tận dụng triệt để!” Bồ Hàm hùng hồn nói. Nếu sắc mặt của anh ta không khó coi thì lời này sẽ thuyết phục hơn nhiều.

“Tận dụng thế nào? Tình trạng hiện tại của tôi cũng không ổn, vẽ tiếp 1 bộ phù văn nữa là cực hạn rồi. Giờ trông anh cũng…” Dương Bất Khí nói được một nửa rồi chợt ý thức được gì đó, lay Bồ Hàm, “Đợi đã, anh nói thật cho tôi biết đi. Cấp thật hiện tại của Từ Đồ Nhiên là gì hả?”

“Chúc chứ gì nữa?” Bồ Hàm nói.

…?

Dương Bất Khí hơi sửng sốt: “Thăng từ Huỳnh lên à?”

Bồ Hàm thấy anh hỏi rất lạ: “Chứ không thì sao nữa? Chẳng lẽ lại từ Đăng tụt xuống?”

“… Không phải, cái chính là chuyện này quá nhanh…” Dương Bất Khí nhớ lại lúc Từ Đồ Nhiên mới thành nhà ngoại cảm, dù đã có dự cảm từ trước nhưng anh vẫn không khỏi líu lưỡi khi biết tốc độ thăng cấp của cô. Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc để băn khoăn những chuyện này.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì cứ để cô ấy vẽ chung với tôi mớ phù văn còn lại đi. Cấp Chúc, chắc cũng đủ để vẽ phù văn giam cầm, áp chế với phòng ngự rồi…”

“Cũng được đấy. Cô ấy đúng là rất có năng khiếu.” Bồ Hàm suy nghĩ một lúc rồi lại nhíu mày, “Nhưng vẽ bộ phù văn này cần phải chú ý rất nhiều chỗ. Hiện tại cô ấy vẫn đang trong thời kỳ huấn luyện, có ổn không vậy?”

Dương Bất Khí lắc đầu, vừa định nói gì thì chợt thấy Từ Đồ Nhiên thò nửa người từ bên ngoài vào.

“Trong này vẫn ổn chứ?” Cô hỏi, “Có việc gì không? Bên tôi xảy ra chút vấn đề…”

Dương Bất Khí vừa định nói thì ánh mắt chợt rơi vào tay Từ Đồ Nhiên, anh lập tức biến sắc: “Tay cô bị gì vậy?”

Những ngón tay của Từ Đồ Nhiên đang ửng đỏ và rỉ máu.

“À, không sao đâu, chính là vấn đề nhỏ mà tôi nói đấy.” Từ Đồ Nhiên lúng túng chạm vào vết thương trong ngón tay, “Con mới dẫn ra ngoài ấy, hình như nó không nghe lời cho lắm, nến không giữ được nó. Tôi bèn cắt tay mình, học theo anh vẽ phù văn…”

Nhưng chẳng hiểu vì sao mà vẽ xong phù văn lại hơi chóng mặt — Tuy nhiên đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là cô cắt tay hơi sâu, không cầm máu lại được.

Dương Bất Khí không đợi cô nói xong đã vọt lên, vừa đắp ánh sáng trắng lên tay cô vừa nói: “Còn con số 71 kia đâu? Nó thế nào?”

“Nó có sao đâu. Sau khi vẽ thêm phù văn giam cầm thì yên tĩnh lại rồi.” Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, “Nhưng chuyện này có ảnh hưởng tới những phù văn lát nữa anh sẽ vẽ không? Có phải xóa đi làm lại không…”

Dương Bất Khí: “…”

“Nãy cô nói là nó đã yên tĩnh lại hả?” Anh vô thức hỏi ngược lại, Bồ Hàm bên cạnh đã không kìm được nữa mà xông ra trước.

Từ Đồ Nhiên không hiểu gì, Dương Bất Khí thì lại cười gượng một tiếng rồi kéo cô đi ra cùng, chỉ thấy Bồ Hàm đang đứng ngoài phòng, nhìn phù văn mới vẽ trên tường với vẻ đầy hứng thú.

Thấy hai người đã ra, anh ta chỉ vào rồi tò mò hỏi Dương Bất Khí: “Cậu dạy cô ấy à?”

Dương Bất Khí bất đắc dĩ lắc đầu: “Làm ơn đi, anh là Biết tuốt cơ mà — Anh có thể bớt làm những việc khiến tôi nghi ngờ lý trí của anh không hả?”

“Tôi lười xem thôi mà.” Bồ Hàm khẽ cười, cẩn thận dùng tay trái vẽ lại phù văn đó trên không khí, “Mức hoàn thiện này — Được đấy. Đúng là có thể dùng được.”

Bản thân bộ phù văn này đã chứa đựng sức mạnh từ cấp Cự tới cấp Huy, nhưng phải có người truyền sức mạnh vào để kích hoạt. Theo lý mà nói, cấp Chúc là yêu cầu tối thiểu, nhưng thực tế những người làm được đều từ cấp Đăng, mà chưa chắc gì một người cấp Đăng đã vẽ được hoàn thiện.

Vì thế sau khi Từ Đồ Nhiên vẽ xong phù văn này, cô sẽ thấy hơi choáng váng — Một phần sức mạnh đã bị lấy đi, không choáng mới là lạ.

“Nói với anh rồi mà, cô ấy thật sự làm được.” Dương Bất Khí thấp giọng nói. Bồ Hàm nhìn anh đầy kỳ quái.

Tôi hiểu. Nhưng cô ấy làm được thì cậu tự hào cái gì thế hả?

“Vậy cứ làm theo như cậu nói đi.” Bồ Hàm vốn đã yếu, sự thích thú nhanh chóng đi qua, cả người lại trông bơ phờ như trước, anh ta gật đầu với Dương Bất Khí rồi lẳng lặng cách xa cửa phòng, ngồi tựa vào tường nghỉ ngơi một chút.

Dương Bất Khí đáp lại, định quay sang bàn chuyện phù văn với Từ Đồ Nhiên nhưng ánh mắt lại đảo qua một chỗ khác trong hành lang, biểu cảm chợt khựng lại.

“Ê Từ Đồ Nhiên.” Anh gọi tên Từ Đồ Nhiên, chỉ vào mấy ngọn nến đang bày trong hành lang, “Cô có thể cho tôi biết… Sao cô lại bày nến ở đó không?”

Lúc nãy anh có xem Từ Đồ Nhiên bày nến. Dùng rất tiết kiệm. Vì số nến có giới hạn nên cô tuyệt đối sẽ không bày biện lung tung, sau khi dùng nến giam số 71 thành công còn tính lấy lại vài cây để giảm số lượng nữa mà.

Nhưng giờ lại bày mấy ngọn nến đó ngoài hành lang.

Trong hành lang chẳng có bất kỳ Thể Đáng Ghét nào hết.

Chuyện này khiến Dương Bất Khí thấy hơi vi diệu.

“Hở, bên kia? Bên kia…” Từ Đồ Nhiên nhìn theo, hơi nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên mờ mịt.

“Bên kia… À đúng rồi, tôi nhớ rồi. Lúc nãy tôi thấy bên kia cũng có dây đen, hình như là tràn từ căn phòng bên cạnh ra nên thuận tay để vài ngọn nến luôn ấy mà…”

Hả?

Cô nhìn tới chỗ đó một lúc rồi chợt nghiêng đầu: “Lạ quá.”

“Sao đống sợi đen đó vẫn còn nhỉ?”



Dương Bất Khí nhìn cô một cái thật sâu, sau đó nhìn sang chỗ hành lang trống không chỉ toàn là nến, yết hầu khẽ nhấp nhô.

“Từ Đồ Nhiên, chỗ đó chẳng có gì hết.”

“Tất cả Thể Đáng Ghét đều đã bị cô nhốt trong phòng cả rồi. Bên đó không có gì hết.”

Từ Đồ Nhiên lại có vẻ như không nghe anh nói gì, vẫn hoang mang nhìn tới phía đống nến. Bồ Hàm bên cạnh như ý thức được gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Không… Bên đó có sợi đen. Nhưng không phải là sợi đen từ đám cấp Quán này…”

Dương Bất Khí: …

“Từ Đồ Nhiên, đừng nhìn nữa!” Anh lập tức hiểu ra, phản ứng đầu tiên là che mắt Từ Đồ Nhiên lại. Nhưng Bồ Hàm đằng sau lại nhanh hơn cả anh —

Không, nói đúng hơn là Phỉ Phỉ nhanh hơn.

Cô ấy gần như lôi Bồ Hàm đang ngồi dưới đất lên, vươn tay tới đánh chính xác vào gáy của Từ Đồ Nhiên!

… Đánh một cú như thế, Từ Đồ Nhiên không sao nhưng Bồ Hàm bị cô ấy lôi lại nhào tới đè lên người Dương Bất Khí. Cả nhóm lập tức bị dính chùm nhau.

Dương Bất Khí: …

“Bồ Hàm à — Cho vợ anh xem ít phim truyền hình lại được không! Ai nói cô ấy là đánh vào chỗ đó sẽ ngất hả!” Anh không thể nhịn được nữa mà gào lên, một tay đỡ Từ Đồ Nhiên bên dưới, tay kia vẫn che kín mắt cô.

May mà có cú té vừa nãy, Từ Đồ Nhiên đã tỉnh lại — Cô được Dương Bất Khí đỡ dậy từ dưới đất, dìu vào trong phòng trống bên kia, nghỉ một lúc rồi hiểu ra:

“Vừa rồi tôi đã thấy Nhà ma số 71 thật à?”

“… Ừm.” Bồ Hàm thở hổn hển ngồi đối diện cô, kéo Phỉ Phỉ tội nghiệp vào lòng, “Nào, nhìn tôi này, đừng có nhìn chỗ khác — Vừa rồi cô có đυ.ng phải ánh mắt của nó không?”

“… Vẫn chưa.” Từ Đồ Nhiên nhớ lại rồi mím môi, “Nhưng có cảm giác như đống con ngươi kia sắp mở ra rồi đấy.”

Bồ Hàm: “…”

Anh ta vuốt mặt, tặc lưỡi: “Chuyện này hơi to rồi.”

Đây cũng là lỗi của anh ta — Biểu hiện lúc nãy của Từ Đồ Nhiên quá bình thường, tới mức anh ta cũng quên rằng đám số 71 cấp Quán kia vẫn là cấp cao đối với Từ Đồ Nhiên, cũng sẽ gây ra ảnh hưởng với cô.

Dù không mạnh lắm nhưng sự thay đổi đó vô cùng tinh vi, tích tiểu thành đại, nói không chừng sẽ gây ra kết cục tệ hơn nữa.

Cũng giống như hiện giờ — Từ Đồ Nhiên trong cơn mơ hồ lại không để ý tới việc tránh né đống sợi đen của Nhà ma số 71 thật, lại còn nhìn nó một khoảng thời gian khá dài nữa. Nghe miêu tả của cô thì chỉ thiếu chút nữa thôi, bản thể Nhà ma số 71 sẽ “thấy” được cô rồi.

“Từ Đồ Nhiên không thể tới gần đám Thể Đáng Ghét này được nữa.” Bồ Hàm thở dài, “Chúng sẽ lại gây ảnh hưởng tới cô ấy. Với lại…”

“Với lại nếu tôi sơ sẩy lần nữa, bản thể thật sẽ thấy ngay. Nó có thể nhìn thấy tất cả những gì chúng ta đang làm.”

Từ Đồ Nhiên nhàn nhạt tiếp lời, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nếu nó triển khai hành động, chúng ta sẽ thất bại ngay lập tức.”

“Lá chắn vô tri của anh không thể áp lên người cô ấy lại à?” Dương Bất Khí mím môi quay sang nhìn Bồ Hàm, anh ta lắc đầu bất đắc dĩ, “Một người chỉ dùng được một lần thôi. Hơn nữa giờ tôi cũng chả dư sức gì mấy.”

Dương Bất Khí: …

“Còn một cách nữa, là để cô ấy tạm thời bất tỉnh.” Bồ Hàm nói, “Hình như lúc nãy Phỉ Phỉ cũng tính làm thế. Hơn nữa phải giữ khoảng cách giữa cô ấy với đám số 71 kia luôn.”

Từ Đồ Nhiên vô thức ôm trán đứng dậy.

“Nếu đã thế thì tôi ra ngoài trước nhé.”

“Cô đi một mình à?” Dương Bất Khí nhíu mày, “Tôi sẽ đi chung…”

“Bồ Hàm đã thế này rồi, anh nên ở cùng anh ấy đi.” Từ Đồ Nhiên nói, “Với lại hai anh phải tranh thủ chuẩn bị sẵn hộp phong ấn nhé — Trong phòng tôi có thuốc ngủ, cả đồ thần bí có khuynh hướng Đêm trường nữa, đều có thể giúp đi vào giấc ngủ.”

Nói xong liền dợm bước ra ngoài, nhưng mới đi được vài bước đã lại bị Dương Bất Khí gọi.

Anh sải bước đi tới cản cô, nhìn chằm chằm vào mắt Từ Đồ Nhiên rồi chân thành nói: “Cô có thể đảm bảo rằng sau khi mình rời khỏi đây một mình sẽ không gây ra chuyện gì nguy hiểm nữa không?”

Tôi đảm bảo quần què ấy… Từ Đồ Nhiên lẳng lặng nghĩ, nhưng vẫn gật gật đầu.

Dương Bất Khí: “…”

Anh lại đỡ trán, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ rồi lục lọi trong túi một hồi, sau đó đưa một bình phun nhỏ và một lọ thuốc cho Từ Đồ Nhiên.

“Trong bình phun này là sương độc, có thể dùng lên cả bạn lẫn thù. Vì thế lúc dùng phải giữ khoảng cách đấy. Trong lọ thuốc là thuốc cấp cứu, nếu bị dính vết thương nghiêm trọng thì nhớ uống, ngậm vào, nhưng một lần không được dùng quá 5 viên, nếu không sẽ bị mọc ra những bộ phận dư thừa…”

Từ Đồ Nhiên hơi kinh ngạc nhìn anh, khẽ gật đầu rồi nhìn lướt qua lọ thuốc, vô thức đọc ra dòng chữ bên trên: “Thuốc trợ tim đa năng…?”

“Ô trời? Cậu mua thật đấy à?” Bồ Hàm tỏ vẻ kinh ngạc, Dương Bất Khí lập tức nói ngay, “Mua cái gì? Tôi tự chế đấy! Dùng khả năng của mình để chế! Chỉ mượn lọ thuốc chút thôi, có thể đừng đồn đãi được không hả!”

Bồ Hàm: “… Ồ.”

Từ Đồ Nhiên không dám chậm trễ, vội cảm ơn một tiếng rồi bỏ đi. Bồ Hàm nhìn theo bóng lưng của cô, mãi tới khi cô đi rất xa mới nói: “Vậy chứ sao cậu lại có lọ thuốc trợ tim đa năng hở?”

Dương Bất Khí: …

“Anh nhiều chuyện quá.” Dương Bất Khí tức giận nói, “Suy nghĩ nên làm gì tiếp đi. Từ Đồ Nhiên không có ở đây, thiếu một người vẽ phù văn rồi. Làm thế nào để khống chế được con cá con tiếp theo cũng là vấn đề đấy…”

“Thật ra thì tôi không nghĩ chúng ta cần thêm cá con nữa đâu.” Bồ Hàm nhún vai.

Dương Bất Khí: “?”

Bồ Hàm khẽ cười, lấy từ trong túi ra một thứ gì đó — Là một cây bút máy màu đỏ.

Dương Bất Khí hơi thay đổi sắc mặt: “Đây chẳng phải là cây bút của Từ Đồ Nhiên hay sao? Anh lấy hồi nào vậy?”

“Không phải tôi lấy, nó tự mò tới đấy. Ngay lúc tôi bảo là “nó” sắp thấy được Từ Đồ Nhiên rồi.”

Bồ Hàm vẫn nhìn chằm chằm cây bút đó trong lúc nói chuyện, nó nằm bất động giả chết, mãi tới khi bị ánh mắt của Bồ Hàm nhìn không dứt mới mở nắp bút ra, nặn vài cái bong bóng mực đỏ từ ngòi.

Bong bóng trôi trong không trung, tự động vỡ ra hình thành hai hàng chữ.

[Dù hiện tại ta đang ở đây.]

[Nhưng tinh thần của ta vẫn ở bên cô ấy.]

Dương Bất Khí: …

“Có tinh thần thì cũng vô ích thôi.” Bồ Hàm khẽ nói, cầm cây bút lên rồi cho Dương Bất Khí nhìn phù văn trên người nó, “Dù đang bị phong ấn, nhưng cây bút này vẫn đủ cấp. Hơn nữa cậu nhìn đi, những phù văn phòng thủ và áp chế đều đã được tích hợp sẵn. Cậu chỉ cần vẽ thêm phần hấp thụ và chuyển hóa là được.”

“Dùng nó như nguồn pin cho hộp phong ấn, có phải là tiết kiệm được năng lượng rất nhiều không?”

Bút của Bút Tiên: …

…?!!!

——————

Bút của Bút Tiên 5 phút trước: Ối dào, ta đúng là một chú ma nhỏ thông minh, biết chạy kịp thời mà.

Bút của Bút Tiên 5 phút sau: Chời ơi chời ơi, cứu tui, chết tui chời ơi.