Chỗ họ đang ở không phải là quá khứ thật sự. Nói đúng hơn, nó là một mảnh vỡ quá khứ được tạo ra bởi khả năng của Nhà ma số 71.
Những mảnh vỡ này đều có ranh giới, không nằm trên cùng một trục tuyến tính. Nói chính ra, đây giống như một Cõi trung gian mini trong Cõi lớn — Ở đây có một logic vận hành riêng, chỉ cần gieo trồng là sẽ có quả, dù cho quả này có trái ngược với hiện thực đi nữa.
Ví dụ như người được Bồ Hàm cứu kia lại tự ngã chết thay vì bị hiến tế; cũng như hiện tại Từ Đồ Nhiên muốn triệu hồi là “Nhà ma số 71 mini” vậy.
“Mảnh vỡ tôi từng rơi vào lúc nãy hẳn là ở sau này… Lúc đó họ đã biết được nghi thức chính xác phải làm thế nào rồi.” Từ Đồ Nhiên vừa vẽ phù văn lên mặt đất theo quyển sổ vừa tự tin nói với Bồ Hàm, “Hơn nữa tôi đã từng gặp Nhà ma số 71 khi mới nhú rồi! Rõ ràng phiên bản nhỏ và lớn của nó có thể tồn tại song song nhau!”
“Nói chính xác thì hiện thực chỉ có phiên bản lớn thôi. Phiên bản nhỏ chỉ là ảo ảnh trong mảnh vỡ thời – không…” Bồ Hàm vừa cúi đầu giúp hái hoa vừa vô thức nói, “Nhưng dù là ảo ảnh thì tôi vẫn cảm thấy thế này hơi mạo hiểm.”
Thật ra người đang giúp hái hoa không phải anh ta mà là Phỉ Phỉ. Khác với Bồ Hàm, cô ấy khá ủng hộ đề nghị của Từ Đồ Nhiên, vì thế sự phản đối của Bồ Hàm cũng không kiên quyết lắm.
Nếu so ra, Thể Đáng Ghét duy nhất trong nhóm — Bút của Bút Tiên lại là đứa phản ứng dữ dội nhất.
Từ khi Từ Đồ Nhiên bảo muốn triệu hồi Nhà ma số 71 lên để gây chuyện, nó chỉ đứng yên lặng một lúc để thị uy, sau khi bị Từ Đồ Nhiên thiếu kiên nhẫn mở nắp vài lần, cuối cùng biến thành một cái đèn cảnh báo — Nó dùng mực đỏ viết lên trong không trung 8 chữ “Phản đối ác thần, phản đối triệu hồi” lớn, sau đó thì đính hai dòng chữ này lủng lẳng trên đầu Từ Đồ Nhiên.
Thậm chí nó còn biến chúng trở nên phát sáng, trông giống bảng cảnh báo thật sự.
Nó phản đối rất nhiệt tình, nhiệt tình tới mức Bồ Hàm bên cạnh cũng hơi trợn tròn mắt — Khác với Từ Đồ Nhiên, anh ta có biết được một ít chuyện này. Vì thế ở góc độ của anh ta, vụ “bảng cảnh báo” này có một sự kỳ lạ khiến người ta không thể thốt thành lời được.
“Đủ rồi đấy.” Từ Đồ Nhiên không chịu nổi nên nên bèn kêu nó dừng lại, “Nói làm như mi chưa từng làm chuyện như thế ấy.”
Lúc đó cô nghe hết, thứ này còn bảo mình có “tín đồ” cơ mà. Còn cái gì mà “Dấu Thánh” nữa… Bảo chưa từng làm giáo chủ tà giáo thì ai mà tin.
Bút của Bút Tiên: @#¥%!
Giáo chủ cái gì? Ta còn cao hơn cả giáo chủ nữa đấy!
Bút của Bút Tiên bắt đầu gây ra tiếng động, Từ Đồ Nhiên tạt một ít nước lên người nó, trực tiếp đóng băng nó trong không trung rồi quay đầu cầm sổ đi tới chỗ Bồ Hàm.
“Phù văn và vật liệu đã đủ cả rồi. Vấn đề duy nhất là đoạn thần chú này. Tôi không rõ đoạn ở giữa này…”
Cô đưa tờ giấy đã bị dán mất một nửa kia qua: “Anh có thể đọc được nội dung trên này không?”
Bồ Hàm nhận lấy tờ giấy, thả lỏng hai mắt một lúc rồi khẽ gật đầu: “Thấy rồi. Nhưng có mấy chữ ở giữa tôi không chắc lắm…”
Cũng khó trách. Từ Đồ Nhiên nghĩ dù sao đống chữ này cũng toàn a á ớ, chẳng có tí quy luật nào, đúng là dễ nhầm thật…
“Không phải thế.” Như đọc được suy nghĩ của cô, Bồ Hàm trợn mắt, “Đây là ngôn ngữ đấy — Một ngôn ngữ của riêng nó. Chỉ là những người kia không hiểu nên mới nhớ thành ra thế này thôi.”
“Ngôn ngữ ư?” Từ Đồ Nhiên khó hiểu, “Ngôn ngữ gì?”
“Không rõ nữa. Nhưng có thể khẳng định rằng nó đã được Nhà ma số 71 tiến hóa trong mộng cảnh học được, như những nghi thức này vậy…” Bồ Hàm lẩm bẩm, phát hiện nét mặt Từ Đồ Nhiên tỏ ra khó hiểu hơn thì chợt phản ứng lại.
“À đúng rồi, cô vẫn chưa đυ.ng phải thứ này đúng không? Những mộng cảnh dùng để thăng cấp chính là máy chủ mà chúng ta thường nói đấy, sau này cô nhớ để ý nhé — Chỗ đó không chỉ dành riêng để thăng cấp thôi đâu. Đôi khi mọi người sẽ tình cờ nhặt được thứ gì đó ngẫu nhiên bên trong, ví dụ như tri thức…”
Vì thế người có thể lực sẽ có thể vẽ ra những loại phù văn cao cấp hơn. Những Thể Đáng Ghét có thể làm chủ các nghi thức giúp chúng hiện hình vẫn mạnh hơn. Những thứ đó cũng chẳng phải tự nhiên mà xuất hiện, chúng ở nơi cao và sâu hơn, rơi trên con đường nhỏ dưới dạng mảnh vỡ, nếu có người qua đường thấy sẽ được nhặt.
Từ Đồ Nhiên “Ồ” một tiếng rồi vô thức nói: “Nhưng Dương Bất Khí nói, phù văn là do nhà ngoại cảm sáng tạo ra…”
Chưa nói xong thì cô đã chợt hiểu.
Những người khác cũng từng nói nhà ngoại cảm bình thường sẽ không nhớ chi tiết trong mộng cảnh.
Có nhiều thứ chỉ là một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng thực tế lại là thứ gặp được trong mộng cảnh.
“Đúng thế. Nhưng việc nhặt được phù văn trong mộng cảnh cũng rất có cơ sở, những phù văn đang được sử dụng đều đã được cải tiến, nói “sáng tạo” cũng không hề sai… Chà.” Bồ Hàm giơ tay xoa thái dương, “Có vài chỗ mà tôi vẫn không thể thấy rõ được. Những thứ Thể Đáng Ghét và nhà ngoại cảm học được không hề giống nhau, có thứ thật sự tôi cũng không hiểu…”
“Và sự khác nhau này…” Từ Đồ Nhiên mím môi.
Ngoài cửa, tiếng va chạm của đám tín đồ kia vẫn vang lên, giường bệnh chắn ngang kêu cành cành. Từ Đồ Nhiên nhìn theo tiếng động, ánh mắt chợt rơi vào bút của Bút Tiên đang bay giữa không trung.
Từ Đồ Nhiên: …
Bút của Bút Tiên: …?
Nó hơi khựng lại, dường như ý thức được đều gì đó nên tấm bảng “Phản đối ác thần” càng lớn, càng sáng hơn nữa.
Từ Đồ Nhiên làm như không thấy, nói thẳng:
“Bút của Bút Tiên, trả lời ta. Nội dung đầy đủ của thần chú này là gì?”
Bút của Bút Tiên: …
Nó vùng vẫy trong giây lát rồi lau sạch tấm bảng, viết ra không trung “Văn bia hỗn loạn, chương 15”.
Từ Đồ Nhiên: … Không có hỏi mi chuyện này.
Nhận ra nó đang cố tình vòng vo, cô cũng chẳng vội. Từ Đồ Nhiên ngồi xuống giường bệnh, tựa lưng chống cửa rồi đặt một tay lên đầu gối, bình tĩnh nói lại lần nữa:
“Vậy thì, bút của Bút Tiên, hãy cho ta biết trong thời gian ngắn nhất.”
“Bản thần chú mà mi nói sau khi phiên âm sang chữ Hán có tổng cộng bao nhiêu nét?”
Bút của Bút Tiên: …
Đệch. Tổ cha mi.
*
Theo lý mà nói thì chuyện này chẳng mất bao nhiêu thời gian cả.
Thực tế Bồ Hàm đã khôi phục lại gần hết thần chú rồi, chỉ thiếu một ít ở giữa thôi. Cây bút của Bút Tiên viết thêm vài chữ nữa, thần chú gần như đã được ráp lại hoàn chỉnh.
Vấn đề là cây bút này học toán không tốt lắm — Tốt xấu này cũng giống với việc Nhà ma số 71 mini sợ lửa vậy, trời sinh đã thế, tới giờ vẫn chưa khắc phục được.
Chuyện này dẫn tới việc rõ ràng là nó đã đọc được thần chú hoàn chỉnh nhưng những nét bút vẫn lặp đi lặp lại vô số lần. Cuối cùng nó nằm thẳng cẳng trên tường, chấp nhận số phận mà viết lại từ đầu.
Bồ Hàm tỏ vẻ chán ngán nhìn nó: “Cây bút này…”
“Không sao đâu, khỏi để ý tới nó.” Cuối cùng Từ Đồ Nhiên xác nhận lại hết tất cả các đồ dùng và vật liệu cho lễ tế, sau đó nhanh chóng để lại lời nhắn trên tờ quy tắc rồi cất nó đi, để thêm vài cái bật lửa và nến cạnh nó nữa.
“Đã sẵn sàng hết rồi. Anh bắt đầu đi.”
Bồ Hàm khẽ gật đầu, đứng giữa trận pháp rồi nhắm mắt hít thở sâu.
Không ngờ rằng có ngày mình phải triệu hồi ác thần thế này — Bồ Hàm tự thấy việc này thật thái quá.
Phỉ Phỉ vỗ lên mu bàn tay trái của anh ta để trấn an, Bồ Hàm mở mắt ra, xoa lại tay cô ấy rồi cầm lấy tờ giấy trước mặt lên, bắt đầu chú tâm triệu hồi theo các bước.
Đằng sau anh ta, bút của Bút Tiên vẫn đang kiên trì viết chữ lên tường, Từ Đồ Nhiên thì nhảy xuống khỏi giường bệnh, một tay nắm chặt cuối thành giường.
Dự báo nguy hiểm bắt đầu vang lên, trong tiếng tít tít ầm ĩ, cô nhạy bén cảm nhận được bầu không khí trong phòng cũng đang dần thay đổi theo tiếng nhẩm của Bồ Hàm.
Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt như chìm trong sương mù, một âm thanh the thé len lỏi vào tai cô. Máu trong cốc và đĩa như bị thứ gì đó nhấm nháp, từ từ nhạt màu dần.
Ngay khi chúng bắt đầu phai nhạt, một bóng dáng khác dần dần hiển hiện trong phòng.
Hình dáng của thứ đó rất lớn, dù chưa hiện hình hoàn toàn nhưng cũng đủ để người ta cảm thấy cực kỳ bí bách. Tốc độ viết của cây bút càng lúc càng nhanh, ngòi bút như đang bay lượn, mà lúc này dự báo nguy hiểm trong đầu Từ Đồ Nhiên cũng kêu inh ỏi hơn — Mồ hôi lạnh trượt xuống trán Bồ Hàm, bàn tay cầm tờ giấy khẽ run lên, tiếng nhẩm càng lúc càng lớn, không giống như đang triệu hồi mà tựa như đang ca tụng cuồng điên hơn.
Đến chữ cuối cùng, anh ta gần như là hét to, vô thức ngẩng đầu lên, cằm và cổ như tạo thành một đường thẳng — Ngay lúc đó, cuối cùng bút của Bút Tiên cũng viết xong chữ cuối, nó lao vào túi Từ Đồ Nhiên, trước đó vẫn không quên viết ra đáp án mình đếm được lên không trung, chữ viết có thể nói là vừa run vừa rối.
Bên này, Phỉ Phỉ đã chuẩn bị sẵn từ trước nên không hề khách sáo mà vả thẳng vào mặt Bồ Hàm.
“Bốp” một tiếng, vô cùng vang dội.
Cùng lúc đó, tiếng thông báo rõ ràng vang lên trong đầu Từ Đồ Nhiên.
[Chúc mừng bạn đã nhận được 300 điểm tìm đường chết.]
… Hoàn thành.
Từ Đồ Nhiên vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào không trung.
Ở đó có một cái bóng khổng lồ đã thành hình hoàn toàn.
Đó là một con quái vật cá đuối, vây ngực mềm mại đang thả lỏng, xung quanh là những lớp tơ đen đang tung bay phất phới, trong đó còn ẩn chứa những con ngươi màu vàng nữa.
So với bản thể bên ngoài, số 71 này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng có lẽ là vì mới tỉnh dậy nên trông hoạt bát hơn, bộ dạng trên không trung rất thoải mái.
Nói thật thì trông khá thú vị.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc để thưởng thức.
Cảm giác bị nước nuốt chửng lại bắt đầu xuất hiện, có lẽ là vì mới hoàn thành nghi thức nên nước mới ngập tới đầu gối, nhưng rõ ràng tốc độ dâng lên rất nhanh. Từ Đồ Nhiên hét lớn một tiếng, lập tức ra sức kéo cái giường bệnh trước mặt ra —
Cửa sắt bị bên ngoài phá tan, những bóng người mờ ảo hung hăng vọt vào.
Những bóng người đó không hề có trí tuệ. Chúng thoạt trông thì giống người thật nhưng thực chất lại như AI được cài đặt chương trình cố định, hoàn toàn không biết cách thích ứng với những thay đổi mà chỉ biết ngoan cố theo đuổi một mục tiêu duy nhất.
Giống như lúc này đây — “Vị thần” mà chúng tôn thờ đã xuất nhiên, nhưng chúng lại làm như không thấy gì, chỉ muốn bắt lấy Bồ Hàm.
Phỉ Phỉ giơ lên cao, liên tục đẩy đám người vây xung quanh ra, Bồ Hàm nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng vây chặt chẽ rồi nhảy lên giường bệnh mà Từ Đồ Nhiên đang đẩy. Từ Đồ Nhiên đẩy giường bệnh ra ngoài, quay người đá thêm vài cú nữa khiến đám người đứng đằng trước cứng đờ rồi mới chạy đi.
Nhưng chỉ mới được vài bước, mực nước vô hình đã dâng tới ngực cô, Phỉ Phỉ kịp thời vươn ra kéo cô một cái, cùng lúc đó, Bồ Hàm đã nhặt được chiếc bật lửa Từ Đồ Nhiên để trên giường, bắt đầu châm lửa đốt ga giường màu trắng.
Khói lửa lập tức bốc lên từ giường bệnh, những sợi tơ đen theo sát sau lưng Từ Đồ Nhiên nhanh chóng rút về, lặng lẽ quay về trong phòng.
“Được, được rồi, xong rồi.” Bồ Hàm đang thở hổn hển, tay phải bất chợt tự cử động. Anh ta kỳ lạ quay sang: “Phỉ Phỉ?”
Phỉ Phỉ không hề để ý tới anh ta mà chỉ tự đóng cửa sắt lại, sau đó cong ngón tay, xoa đầu Từ Đồ Nhiên — Lúc này Bồ Hàm mới để ý sắc mặt của Từ Đồ Nhiên không ổn lắm.
Trên cửa sắt có một cửa sổ nhỏ. Đám bóng người mờ ảo xông vào phòng đã trở thành vật tế thật sự, tiếng giãy giụa và kêu cứu không ngừng vọng ra từ khung cửa sổ đó. Bồ Hàm phản ứng lại, cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt của Từ Đồ Nhiên lại khó coi như thế.
“Cô… không cần phải để ý đâu. Đây đều là giả hết, ảo ảnh đấy. Người giấy thôi.” Bồ Hàm gãi đầu, gắng gượng giải thích, “Sau khi chúng ta rời khỏi, thời gian ở đây sẽ bắt đầu tuần hoàn, chúng sẽ sống lại thôi.”
“… Ừm.” Từ Đồ Nhiên khẽ gật đầu, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chỉ thấy trên hành lang vốn dĩ trống trơn đã xuất hiện thêm rất nhiều phòng, ở phía cuối là một cánh cửa đóng chặt.
Cô né khỏi cái giường bệnh đang cháy, dán tờ quy tắc lên lại cửa: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”
“Đi thôi.” Bồ Hàm không chút do dự, “Tìm đường cũng là một việc cần kỹ thuật, ở đây nhiều cửa như thế, chúng ta tiện đường ghé xem những mảnh vỡ khác thử…”
“…” Từ Đồ Nhiên lơ đãng gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi chợt nói, “Thực ra tôi có một ý tưởng…”
Bồ Hàm: “Không, cô không có.”
Từ Đồ Nhiên: “… Tôi còn chưa nói gì mà.”
“Tôi có thể đoán được lờ mờ cô tính nói gì rồi.” Bồ Hàm nói, “Chẳng gì khác ngoài “Nếu gϊếŧ con cá này thì có diệt được con cá ở thực tại không”, hoặc là “Có thể để cho con cá này với con cá kia cấu xé nhau thử”… Tiếc là không thể nào đâu.”
Số 71 nhỏ mà họ đã triệu hồi chỉ tồn tại trong một đoạn thời gian ngắn mà thôi. Căn bản không thể nào đi tới hiện thực được, và việc sống chết của nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bản thể ở thực tại cả.
Dù có đưa bản thể vào mảnh vỡ này đi nữa thì bản mini vẫn không thể nào đấu thắng bản lớn được. Nó chắc chắn sẽ bị bản thể lớn nuốt chửng.
… Tuy rằng đối với bản thể lớn mà nói, đây chỉ là đớp không khí mà thôi.
“… Ủa, sao lại là đớp không khí?” Từ Đồ Nhiên chưa lên được đại học suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu được.
“Vì sự tồn tại của nó là tương đối, chỉ được thiết lập trong không gian kiểu này thôi. Nếu ra ngoài, sự tồn tại của nó sẽ tự động sụp đổ, kể cả sức mạnh được tăng sau khi đớp —” Bồ Hàm cố gắng nói rõ nhất có thể, “Thì kiểu, nó là 2D thôi hiểu không? Còn bản thể chính lại là 3D —”
Từ Đồ Nhiên: …
Dù vẫn chưa hiểu gì lắm nhưng cô nắm bắt được từ khóa rất tốt.
“Đợi đã. Nói cách khác là nếu bản lớn bước vào không gian này và ăn hết bản mini thì nó sẽ được tăng thêm một phần sức mạnh, nhưng sức mạnh đó chỉ giới hạn trong không gian này, bước ra ngoài là biến mất ngay, có đúng không?”
Cô xác nhận lại với Bồ Hàm.
Bồ Hàm hơi giật mình, khẽ gật đầu: “Nói chính ra thì nó bị giới hạn trong tất cả các mảnh vỡ, nếu bản lớn bước vào mảnh vỡ khác thì có lẽ vẫn sẽ có hiệu quả…”
Từ Đồ Nhiên: “Nếu đã thế thì sao chúng ta phải giao phần sức mạnh đó cho bản lớn làm gì?”
Bồ Hàm: …?
“Chẳng phải Dương Bất Khí còn một cái hộp phong ấn hay sao?” Từ Đồ Nhiên khoa tay với anh ta, “Trước đây tôi từng nghĩ, cái hộp đó cần có sức mạnh của một số cấp Quán hỗ trợ mà phải không? Vậy nếu chúng ta đem hộp phong ấn vào, thu con cá đó — Nếu có thể thì lấy thêm vài con nữa. Sau đó đưa bản thể lớn từ bên ngoài vào những mảnh vỡ này, dùng cái hộp phong ấn đã được cường hóa để đối phó nó…”
Thế chẳng phải đã tận dụng được rồi sao?
“Đây là ác thần mà chúng ta triệu hồi bằng khả năng của mình mà.” Từ Đồ Nhiên tự tin nói, “Sao lại không tận dụng triệt để chứ?”
Bồ Hàm: …
Được rồi, thật sự là anh ta không đoán được ra ý tưởng này.
Đáng sợ hơn là Bồ Hàm suy nghĩ một lúc lâu rồi chợt ý thức được — Cách này thật sự khả thi.
*
Nhưng rất nhanh sau đó, một vấn đề nữa lại xuất hiện.
Hiện tại họ đều ở trong mảnh vỡ thời – không, người duy nhất có thể lấy được hộp phong ấn là Dương Bất Khí ở bên ngoài.
Mà con vịt trên cạn Dương Bất Khí này rất có thể sẽ không thể vào được “vực nước sâu” này.
“Tự tin chút đi, bỏ phần “rất có thể” luôn.” Bồ Hàm viết viết vẽ vẽ lên tờ quy tắc rồi thở dài, “Tôi đã hỏi rồi, nãy giờ cậu ta chỉ loay hoay bên ngoài mảnh vỡ thôi… Đến cả ranh giới còn chẳng nhìn thấy được.”
Từ Đồ Nhiên: “Nhưng tôi nhớ anh ấy có thể nhìn thấy được ảo ảnh của quá khứ mà?”
“Chỉ có thể nhìn thấy mặt nổi thôi.” Bồ Hàm thở dài, “Nhóc này theo một nghĩa nào đó cũng khá dũng mãnh đấy.”
Nếu đang ở trong Cõi khác, sự dũng mãnh này sẽ rất được việc, nhưng bây giờ Bồ Hàm chỉ ước có thể tẩn cho cậu ta một trận mà thôi.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh nào, suy nghĩ lại chút nào…”
Từ Đồ Nhiên nghĩ ngợi một chút rồi nảy ra ý tưởng mới:
“Nếu anh ấy đã không vào được thì chúng ta đi tìm anh ấy đi?”
Bồ Hàm: …?
“Nhưng thứ tự của những mảnh vỡ thời – không ở đây rối lắm, hơn nữa chúng như lục bình vậy, lềnh bềnh khắp nơi, lối vào lúc có lúc không.” Bồ Hàm nói, “Nếu chúng ta rời khỏi nơi này, rất có thể sẽ không vào lại được nữa.”
Hơn nữa sau khi bước vào, thời gian trong mảnh vỡ này sẽ bắt đầu lại vòng tuần hoàn, người và vật bên trong sẽ đổi mới lần nữa. Chưa chắc gì họ lại có cơ hội triệu hồi số 71 ra.
“Tôi biết. Vì thế tôi nghĩ là chúng ta đừng rời khỏi mảnh vỡ này, nhưng cũng đồng thời đi tìm Dương Bất Khí…” Từ Đồ Nhiên gõ gõ đầu mình, cố gắng miêu tả để những lời của mình dễ hiểu hơn một chút.
“Lúc nãy anh đã nói rồi đấy, những mảnh vỡ này như nước vậy. Anh đang ở sâu dưới nước, tôi ở khu nước cạn, Dương Bất Khí thì đang trên bờ. Giữa bờ và nước thực chất rất gần nhau… Nếu chúng ta có thể bảo anh ấy tới gần ranh giới đó…”
…!
Bồ Hàm hiểu ra, vô thức mở miệng nhưng giọng nói vừa đúng trùng khớp với tiếng của Từ Đồ Nhiên:
“Hiểu, sau đó chúng ta sẽ dẫn số 71 mini tới gặp cậu ta!”
“Sau đó thì xem có thể tạo ra một cơn sóng để kéo anh ấy xuống được không…”
Giọng hai người đồng thời vang lên rồi lại kết thúc cùng lúc. Yên lặng vài giây, Từ Đồ Nhiên làm như không có gì rồi gật đầu nói:
“Ừm, đúng, đúng thế, tôi cũng nghĩ như anh đã nói. Ý tưởng lớn gặp nhau, rất tốt, chính nó đấy.”
Bồ Hàm: …
Bớt giùm, tôi nghe cô nói rồi.
Từ Đồ Nhiên ho một tiếng, làm như không thấy ánh mắt vi diệu của Bồ Hàm:
“Được rồi, kế hoạch đại khái là thế. Vấn đề tiếp theo là nên bảo Dương Bất Khí đợi ở đâu, và làm thế nào chúng ta gặp được anh ấy đây…”
Việc này có phần vượt quá phạm vi hiểu biết của cô. Bồ Hàm lại khẽ gật đầu.
“Chuyện này không khó.” Anh ta nói, “Tuy hiện tại những mảnh vỡ thời gian này đang trong trạng thái lãng du, nhưng vẫn có mối liên kết với nhau, như kiểu một đàn rái cá dắt tay nhau ngủ ấy… Cứ bảo Dương Bất Khí vào đợi trong phòng trò chơi đi. Chỗ đó rất dễ để kết nối với một trong số các mảnh vỡ.”
Vì là Biết tuốt nên trong trạng thái bình ổn, anh có thể đọc được các mảnh vỡ và sự thật liên quan tới chúng. Muốn tạo dựng kế hoạch gặp nhau dựa vào việc này cũng chẳng khó.
“Nhưng phải làm sao để dẫn số 71 đi cũng là một vấn đề.” Bồ Hàm nói, mượn ánh lửa nhìn thoáng qua trong phòng — Lúc này trong phòng đã hoàn toàn tối mịt, có thể thấy lờ mờ vài ba thi thể trôi nổi giữa không trung. Mà bóng dáng của số 71 mini lại trông có vẻ khá nôn nóng, nó bơi qua bơi lại trong phòng, cái đuôi đυ.ng phải vách tường phát ra một tiếng vang cực chói tai.
Hiện tại Nhà ma số 71 rất ghét ánh lửa. Nếu muốn dẫn dự nó thì không thể đem theo lửa được — Mà chuyện này cũng có nghĩa là chỉ cần sơ suất một chút, họ sẽ bị nó nuốt chửng ngay.
“… Anh cứ chờ đó đi, khỏi đi.” Từ Đồ Nhiên nghĩ ngợi một chút rồi quyết định, “Anh né sang một bên đi, tôi sẽ tự dẫn dụ nó.”
Cô có tốc độ được tố chất Thỏ điên cộng thêm, có ưu thế chạy nhanh, nếu thật sự không ổn cũng có thể dùng kỹ năng để kéo dài thời gian, tranh thủ lấy cơ hội để thở — Chứ nếu đem theo cái cây bệnh Bồ Hàm này, cô lại chẳng dám chắc.
Bồ Hàm cũng tự giác gật đầu đồng ý, sau đó lại chợt nhíu mày: “Nhưng nếu thế thì tôi dùng cách nào để chỉ đường cho cô?”
Nếu để Từ Đồ Nhiên tự nhớ đường sẽ rất dễ phạm lỗi trong lúc vội vàng; còn dựa vào tờ quy tắc, thật ra cũng không tiện lắm…
“Đúng thật.” Từ Đồ Nhiên trầm ngâm gật đầu, “Tờ quy tắc đều được dán trên cửa, muốn đọc phải quay đầu, trong lúc chạy trốn rất dễ bỏ sót thông tin. Nếu có thể có cách để thông tin luôn hiển thị trước mặt, còn có thể thay đổi tùy thời điểm nữa thì…”
Chưa kịp nói hết, cô chợt nghĩ tới chuyện gì đó rồi quay sang nhìn tới phía trước của mình.
Chẳng biết từ lúc nào mà bút của Bút Tiên đã nhảy ra khỏi túi của cô, nó đang ngu người bay một bên, phát hiện ánh mắt của cô liền vô thức đóng chặt nắp bút.
Mi tính làm gì nữa?
Dường như không phát hiện ra thái độ như tránh tà của nó, Từ Đồ Nhiên chỉ lẳng lặng nhìn nó, sau một lát bất chợt khẽ cười.
“Mi đã từng nói rồi mà, mi có ích hơn ta nghĩ nhiều.” Cô nói với bút của Bút Tiên, trên mặt hiếm khi lộ vẻ thân thiết, “Tới đây nào, giờ là lúc để chứng minh sự hữu dụng của mi đấy.”
Bút của Bút Tiên: …
??!!!
*
5 phút sau.
[Ngã rẽ đằng trước rẽ phải.]
[Chạy dọc theo con đường trước mặt, đi 50 bước thì từ từ bước vào cửa bên phải.]
[Bên phải, bên phải… Này, chạy lố rồi!]
[Chẳng phải ta đã viết là 50 bước hay sao!! Mi bị mù đấy à!]
Chữ màu đỏ bên cạnh liên tục thay đổi, Từ Đồ Nhiên nhìn mà lông mày giật giật.
Trước mặt là đống chữ đỏ không ngừng thay đổi, phía sau là đống tơ đen và con ngươi màu vàng ào ào tới — Cô thật sự rất muốn hỏi cây bút của Bút Tiên không biết điều này một câu, lúc này nếu là mi thì mi có đếm được cụ thể mình chạy bao nhiêu bước không hả??
Tiếc là bây giờ không phải lúc để chửi, giữ gìn hô hấp cũng rất quan trọng. Từ Đồ Nhiên nhắm mắt lại, rít ra từ kẽ răng một câu: “Lập lại lộ trình đi.”
Bút của Bút Tiên: …
[Vấn đề là chỗ này là đường một chiều đấy???]
Cây bút liên tục viết ra dấu chấm hỏi, đủ thấy tâm trạng của nó đã sụp đổ tới mức nào rồi.
Từ Đồ Nhiên: …
Được rồi.
Cô thắng gấp lại, quay đầu đá một cái vào đóng sợi đen đang đuổi theo mình, nhân lúc nó đang đông cứng thì nhanh chóng thắp bật lửa trong tay lên, nghênh ngang băng qua khe hở của chúng — Ánh lửa đi tới đâu, đống sợi đen tách nhau tới đó, thậm chí còn chủ động né ra ngoài.
Con cá đuối vẫn chưa thành hình, đang ở thể lỏng nấp trong đống sợi đen, con ngươi màu vàng đυ.c ngầu nhìn chằm chằm Từ Đồ Nhiên đang đi qua trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự cáu kỉnh và oán hận.
Từ Đồ Nhiên làm như không thấy gì, lạnh mặt bước từng bước. Bút của Bút Tiên đã rụt về túi cô từ lâu, mãi tới khi cô đi gần tới mới chọt cô một cái.
Từ Đồ Nhiên hiểu ý vươn tay ra vặn tay nắm cửa bên phải. Ngón tay chưa kịp đυ.ng vào đã bị chọt thêm cái nữa.
Bây giờ đang chạy ngược lại mà! Phải mở bên trái, bên trái!
Bút của Bút Tiên thoạt nhìn thì bình tĩnh nhưng thực chất nội tâm đã sụp đổ, gào thét như gà.
Từ Đồ Nhiên hơi ngẩn ra, cuối cùng cũng phản ứng lại rồi quay sang mở cửa bên trái. Trong phòng có vài bóng người mờ ảo đang hoạt động, không thèm nhìn tới Từ Đồ Nhiên đi ngang qua phòng nhưng lại không thể nào phớt lờ mớ sợi đen dày đặc đang âm thầm len lỏi đằng sau cô —
Sau lưng có tiếng nước chảy và giãy giụa của những người kia. Dù biết những “người” này đều chỉ là ảo ảnh trong mảnh vỡ, song lòng Từ Đồ Nhiên vẫn hơi thắt lại.
Nhờ có nhắc nhở của cây bút, cô đi tới trước một cánh cửa nữa, nhìn số 71 đang đứng phía sau mình mấy bước rồi hít một hơi thật sâu.
“Tiếp theo là đi thẳng à?” Cô xác nhận lại với bút của Bút Tiên.
Cây bút máy khẽ đong đưa viết ra câu trả lời. Từ Đồ Nhiên gật đầu, lùi ra sau một bước rồi chợt thả ngón tay ra. Bật lửa trong tay lập tức tắt ngúm.
Ngay sau đó, tiếng thông báo giá trị tìm đường chết vang lên trong đầu, cô không hề do dự mà xoay người chạy, chỉ nghe tiếng nước chảy sau lưng bất chợt trở nên mãnh liệt và gấp rút hơn nhiều, hình như con thú hoang kia đã thức tỉnh, đang há to miệng đuổi sát phía sau rồi!
“Chỉ đường tiếp!” Cô quăng cây bút máy ra ngoài, không thèm ngẩng đầu lên mà quát lớn. Cây bút máy bay giữa không trung, định vặt lại vài câu nhưng thấy số 71 cấp Quán đang nhào tới thì lập tức im bặt, nhanh chóng lướt tới chỗ Từ Đồ Nhiên.
… Mình nên ít cò kè xíu.
Bấy giờ nó mới nhận thức được.
Chuyện này hẳn phải tính phụ phí!
*
Bên này.
Trong phòng trò chơi.
Dương Bất Khí đi tới đi lui, thi thoảng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, nét mặt rất nghiêm nghị.
Anh đã chờ ở đây được một lúc rồi — Cách đây không lâu, anh nhận được thông tin yêu cầu mình lên tầng trên lấy một số công cụ rồi chờ ở đây từ Từ Đồ Nhiên và Bồ Hàm thông qua tờ quy tắc.
[Tiểu Từ đang chuẩn bị một vài chuyện, rất nhanh sẽ tới thôi. Cậu đợi ở đây, đừng đi đâu hết.]
Bồ Hàm đã viết như thế trong lời nhắn.
Dù thấy lời nhắn này hình như đang có mùi lợi dụng mình, nhưng đây là chuyện khẩn cấp, anh cũng chẳng quan tâm nữa mà chỉ biết làm theo.
Nhưng đã đợi tới bây giờ rồi… Thậm chí những thứ đang ẩn hiện trong phòng trò chơi cũng đã thay đổi mấy lượt mà sao chẳng thấy động tĩnh nào hết vậy.
Dương Bất Khí hơi lo lắng mím môi, cố tình giơ tay đυ.ng vào một ảo ảnh gần mình. Nhưng ngay khi ngón tay xuyên qua cơ thể ảo ảnh đó, mặt anh chợt cứng đờ.
Hình như có thứ gì đó rất bất thường.
Sự bất thường này không liên quan tới việc anh đυ.ng vào ảo ảnh mà tới từ hư không, từ một nơi mà anh không thể nhìn thấy được bằng mắt thường — Dương Bất Khí nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tiếng nước róc rách bất chợt vang lên bên tai anh.
Cùng với đó còn có tiếng bước chân dồn dập và một giọng nói quen thuộc.
“Dương, Dương Bất Khí —”
Anh nghe tiếng gọi của Từ Đồ Nhiên, quay đầu lại nhìn theo tiếng, chợt thấy góc phòng trò chơi trống không đã đột nhiên biến thành một hàng lang gỗ cực dài. Một bóng người đang vội vã chạy dọc theo hành lang, vừa chạy vừa vẫy tay với anh.
“Tới, tới giúp xíu đi! Mau mau mau!”
Từ Đồ Nhiên vội vã giục, nhưng lạ là trên đầu cô cũng có mấy chữ tương tự — Màu đỏ, đang lóe sáng.
… Đây là kỹ năng mới khai phá à?
Dương Bất Khí trợn tròn mắt, không kịp nghĩ ngợi nhiều mà lập tức chạy qua.
Ngay sau đó, tay anh bị Từ Đồ Nhiên túm lấy, ra sức kéo một cái, cả người anh nhào tới phía trước, hoàn toàn bước vào trong hành lang gỗ kia.
Đây là lần đầu tiên con vịt cạn Dương Bất Khí bước vào không gian này, anh không khỏi giật mình: “Chỗ này là…? Đó là cái gì vậy?”
Anh nhìn bức tường bán trong suốt cản trước mặt mình, khó hiểu nhíu mày.
Nói nó là tường ngăn thì không chính xác, đúng ra phải là một lớp băng. Lớp băng này dường như rất mỏng, có thể thấy những lọn tơ đen phía sau — Anh vô thức cảm giác được đây chắc chắn là thứ cực kỳ nguy hiểm.
“Không kịp để giải thích đâu, tôi không đông cứng nó được lâu. Đồ tôi bảo anh lấy đâu rồi… Không không, không phải thứ này, không phải cái hộp phong ấn!”
Cô cúi đầu lục trong tay Dương Bất Khí một hồi, cuối cùng lục ra được một cái đèn pin nhỏ, mới cầm vào tay đã chợt nghe tiếng lớp băng phía sau phát ra tiếng rắc rắc —
Ngay sau đó, lớp băng vỡ nát, từng lọn sợi đen được bao trong một chất sền sệt, ập xuống người cô như một ngọn núi!
Dương Bất Khí biến sắc, vô thức định kéo Từ Đồ Nhiên ra sau. Nhưng cô lại nhanh tay hơn, mở đèn pin trong tay ra rồi rọi thẳng vào chúng.
Ngay trong nháy mắt, lửa đã hừng hực cháy lên, ngăn giữ họ và đống sợi đen kia!
Sợi đen khựng lại, chần chừ trong chốc lát rồi lùi về sau như thủy triều rút nước.
“… Cuối cùng cũng xong.” Từ Đồ Nhiên khẽ thở ra, cẩn thận đặt đèn pin xuống đất.
Đây là một trong những món đồ thần bí cô đã mua đợt này, có thể tạo ra ảo giác hỏa hoạn, còn có thể khiến người ta bị bỏng nữa. Nhưng vì thứ này không dễ đem theo nên trước mắt Từ Đồ Nhiên chỉ để lại trong phòng của mình.
Từ sau khi phát hiện số 71 mini ghét lửa, cô đã chợt nảy ra suy nghĩ lấy thứ này xuống rồi. Nhưng chưa kịp đi đã gặp Bồ Hàm bị bắt đi hiến tế… Xem ra hiện tại cô đã đoán đúng rồi.
Dù ngọn lửa đèn pin này tạo ra chỉ là ảo giác, nhưng đó số 71 mini cũng nhìn thấy ảo giác này.
Dự báo nguy hiểm luôn vang lên trong đầu cuối cùng cũng yên lặng lại, Từ Đồ Nhiên phủi tay, quay đầu lại định bàn vụ hộp phong ấn với Dương Bất Khí thì lại bắt gặp ánh mắt có chút mờ mịt của anh.
“Có thể giải thích chút được không?” Anh hít một hơi thật sâu, đặt tay lên ngực mình, “Thế này là thế nào?”
Từ Đồ Nhiên: …
Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình chưa nói hết chi tiết kế hoạch cho Dương Bất Khí nghe nên vội bảo: “Là thế này, tôi có một tin tốt…”
Dương Bất Khí: “Tôi muốn nghe tin xấu trước.”
Từ Đồ Nhiên: “… Hiện tại chúng ta có một Thể Đáng Ghét cấp Quán…”
Hai câu cùng lúc vang lên. Bầu không khí rơi vào một khoảng trầm ngay tức khắc.
“… Ừm, hiểu.” Dương Bất Khí khẽ dừng lại, cố gắng gật đầu, “Tin xấu là có một Thể Đáng Ghét cấp Quán. Vậy còn tin tốt?”
Từ Đồ Nhiên: …
Ờ thì, thật ra lúc nãy tôi mới nói tin tốt đấy.
Cô suy nghĩ một lúc rồi đổi sang một giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng.
“Tin tốt là, hiện tại chúng ta có thêm một Thể Đáng Ghét cấp Quán!”
Dương Bất Khí: …
?
“… Hơn nữa nếu anh muốn, chúng ta có thể sẽ có thêm nhiều nữa.” Từ Đồ Nhiên thử nói thêm một câu, “Thế nào, nghe thế… Có phải là ổn hơn không?”
Dương Bất Khí: …
Không hề, cảm ơn!
Hơn nữa tôi không muốn! Không muốn một chút nào!
——————
Dương Bất Khí: ??? Lúc tui logout mấy người đã bàn chuyện kỳ quái gì vậy hả!