Xuyên Sách: Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 42

Đẩy cửa ra ngoài, những gì xuất hiện trước mắt là một hành lang gỗ.

Những bóng người mờ ảo đi dọc hành lang như chốn không người, không thể nào chạm vào hay giao tiếp gì được. Từ Đồ Nhiên cẩn thận đi men theo hành lang, phát hiện hai bên có khá nhiều căn phòng, trên cửa phòng đóng chặt đều có dán tờ quy tắc kia.

Cô lấy ra một cây bút bình thường rồi viết phát hiện về “chìa khóa” và “cửa” lên tờ quy tắc, sau đó thì xem xét từng phòng một. Cô phát hiện trong những bóng người mờ ảo này, có rất nhiều bóng dáng quen thuộc — Là mấy thi thể trong căn phòng kín lúc nãy.

Lúc này họ đều ở trạng thái còn sống, đang bàn luận, nghiên cứu, tiến hành cầu nguyện một cách mù quáng và cố gắng trong vô vọng. Từ Đồ Nhiên quan sát một lúc mới ý thức được dường như mình đang đi trên một trục thời gian, hơn nữa còn là đi ngược dòng — Điểm bắt đầu của cô lại là nơi kết thúc sinh mạng của những người này. Mà thứ họ đang cố gắng khám phá chính là cái kết cô đã được thấy ngay từ đầu.

Đối với những gì mà đám người này làm, cô chỉ có thể đứng ngoài quan sát, không thể nào can thiệp được. Nhưng rất nhanh cô cũng phát hiện ra mình chần chừ ở đây chính là đang lãng phí thời gian — Đi tới đi lui trong hành lang này đều là cảnh tượng khi còn sống của những người đã chết. Từ kết quả đó, họ không thể là “những người sống sót” mà cô muốn tìm.

Vì thế Từ Đồ Nhiên tăng tốc đi tới phía trước, trên đường có gặp tờ quy tắc thêm vài lần nữa, phát hiện bên trên lần lượt xuất hiện nội dung mới, tất cả đều đến từ hai người kia:

Dương Bất Khí có được nhắc nhở của cô nên đã thuận lợi thoát khỏi phòng kín. Hơn nữa anh còn cho Từ Đồ Nhiên nhắc nhở, có thể nói là giúp ích được rất nhiều — Không giống với Từ Đồ Nhiên, anh bị mắc kẹt trong một sảnh nghe – nhìn, ở đó không có những cảnh tượng trong quá khứ mà chỉ có những chiếc đĩa video trong thùng, trong số đó có rất nhiều đĩa CD tự chế không có ảnh bìa.

Những đĩa CD đó có thể cho vào máy rồi phát lên màn hình chiếu. Nội dung trong đó đều là sinh hoạt thường nhật của những người ở trong Nhà ma số 71. Để tìm cách thoát ra, Dương Bất Khí buộc phải xem một lúc, suýt chút đã xem tới mức không còn tỉnh táo nữa, gần như xem bản thân như một người sống trong này — May mà anh còn tranh thủ giúp bút của Bút Tiên sửa kế hoạch, thi thoảng suy nghĩ sẽ tỉnh táo lại chứ không bị dẫn đi quá xa. Sau đó nhờ có nhắc nhở của Từ Đồ Nhiên nên mới bừng tỉnh, thuận lợi tìm được chìa khóa rồi mở cửa nhờ đĩa CD.

“Quá nguy hiểm. Tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm được một đoạn video ngắn có quay cảnh nhân vật chính giấu chìa khóa. Ngay sau đó 2 giây chính là cảnh nhân vật chính tự sát — Phần nội dung đó bị ám rất mạnh. Có thể tẩy não người khác.”

Dương Bất Khí nhắc lại mà vẫn hơi sợ hãi. Anh tìm thấy chìa khóa trong khe ghế sô pha, chỉ khi nhân vật chính trong đoạn video nhét chìa khóa vào đó, người xem mới có thể đưa tay vào và lấy chìa khóa ra ở hiện thực được. Có thể nói đây là một thiết lập cổ lỗ sĩ.

Tất nhiên anh không hề đề cập tới phần nội dung này trên tờ quy tắc. Anh chỉ báo bình an trên đó, sau đó thì báo cáo tọa độ vài lần — Sau khi thoát khỏi phòng kín, anh thuận lợi trở lại tầng hầm trong hiện thực. Vì tạm thời không thấy được những ảo ảnh khác nên anh lên lầu trước, giúp anh nuôi trị thương rồi quan sát tình hình dưới đất.

[Ma nữ ở tầng 1 đã vơi bớt, chắc là bị ăn rồi. Tình trạng anh cô không có vấn đề gì hết, nhưng tâm trạng hơi bất ổn nên tôi cho anh ta ngủ tiếp rồi. Đợi khi nào xác định được đường ra rồi đưa anh ta theo.]

Dương Bất Khí viết trên tờ quy tắc như thế.

Từ Đồ Nhiên vẫn đang tìm đường trên hành lang quá khứ lẳng lặng vẽ cho anh một hình trái tim.

Còn Bồ Hàm, anh ta cũng mấy lần thông báo. Nhưng phát biểu ngắn gọn hơn nhiều.

… Thậm chí là hơi mơ hồ.

Lúc đầu cũng có báo bình an, báo mình đã ra khỏi phòng kín. Nhưng lại không nói rõ về tình hình bên anh ta. Hai lần báo vị trí sau lại bắt đầu khiến người ta thấy khó hiểu.

[Ồ, lúc đầu tôi cứ nghĩ những mảnh vỡ này là bong bóng thôi. Giờ mới phát hiện hóa ra mình đã sai rồi. Chúng giống với nước hơn. Hoặc nói cách khác, đó là một vùng nước độc lập.]

[Đừng lo, tôi đang lấy hơi đây. Giờ tôi đang rất gần mặt nước. Tôi muốn thử thú vui này một chút.]

[Tôi bắt đầu lặn xuống đây.]

[Hình như ở đây sâu hơn tôi tưởng tượng nhiều.]

[Xong rồi. Giờ tôi cảm giác như mình là một nữ thợ lặn vậy. Một nữ thợ lặn lặn quá mức trong biển.]

… Gì thế này.

Ông nói gà bà nói vịt, thực sự khiến người ta cảm thấy cực kỳ bất an.

Hơn nữa không biết có phải cố tình không mà những lời này của anh ta đều viết bên cạnh điều thứ 8 trong tờ quy tắc — Mà nội dung điều này là yêu cầu họ không tương tác với những mảnh vỡ thời – không, sau mấy lần chỉnh sửa đã biến thành một câu ngắn gọn:

[Đừng dấn quá sâu.]

… 4 chữ cực kỳ đơn giản, mà đi chung với những lời kỳ lạ của Bồ Hàm lại càng khiến người ta lo lắng.

Gã kia… sẽ không gặp chuyện chứ nhỉ?

Từ Đồ Nhiên nhìn tờ quy tắc rất lâu vẫn không có nội dung mới, hơi lo âu nhíu mày.

Thành thật mà nói thì tình hình hiện tại của cô chẳng tốt lành gì cho cam. Dù sao những lời đe dọa lúc nãy cô nói với cây bút của Bút Tiên cũng chẳng phải ra vẻ gì — Bây giờ cô thật sự có thể nhìn thấy đống dây đen khắp nơi, thậm chí là có thể trông thấy được những vòng cung lộn xộn từ đống dây đó nữa.

Giờ cô mới biết những đường cong đó đều là những con mắt đang nhắm. Và khi chúng mở ra chính là lúc Lá chắn vô tri trên người cô hoàn toàn mất hết hiệu lực.

Mà nếu Bồ Hàm thật sự gặp chuyện thì chẳng cần cô tự tìm đường chết nữa, ngay tức khắc Từ Đồ Nhiên sẽ bị liên lụy từ xa, mua 1 tặng 1…

Từ Đồ Nhiên thản nhiên rời mắt đi, giả vờ như không nhìn thấy đống dây đen đang khẽ len lỏi trong tầm mắt mình rồi quay người sải bước đi tới phía trước.

Hên mà vận may của cô vẫn chưa thối tới mức đó — Rốt cuộc cũng đến được lối ra của hành lang dài đằng đẵng này, cô đẩy cửa ra ngoài, phát hiện mình đang đứng ngoài phòng trò chơi ở tầng hầm, cách đó không xa, Dương Bất Khí đang khϊếp đảm nhìn cô.

“Cô… Mới nãy cô đi từ chỗ nào ra vậy?” Anh hoang mang nhíu mày, “Tôi mới ở trong phòng trò chơi ra đây… Tôi đâu có thấy cô.”

“Tôi mới bước ra từ một mảnh vỡ thời – không, hẳn là không gian bị chồng nhau nhỉ?” Từ Đồ Nhiên nói với vẻ không chắc chắn, đảo mắt sang hai bên, “Bồ Hàm đâu rồi?”

“Tôi cũng đang tìm đây. Lâu rồi không thấy. Trên tờ quy tắc cũng chẳng có gì thay đổi.” Dương Bất Khí thở dài, “Đúng rồi, thứ kia của cô…”

Anh dùng ngón tay ra hiệu, Từ Đồ Nhiên lập tức hiểu: “À, cây bút kia ấy à.”

Cô ấn một tay vào túi mình. Bút của Bút Tiên đang nằm yên trong đó. Thực tế là từ sau khi cô rời khỏi phòng kín và bắt đầu khám phá hành lang, cây bút đó đã ngoan ngoãn quay lại túi của cô, không dám hó hé tiếng nào.

“Cô… có chắc là muốn đem theo nó không?” Dương Bất Khí cuống quít nói, “Hình như nó không đơn giản chút nào đâu đấy.”

“Tại sao không? Cũng đã đem về nhà rồi, tất nhiên phải tận dụng triệt để chứ.” Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, “À đúng rồi, anh nói thế nên tự nhiên tôi chợt nhớ ra. Tôi phải về phòng một chuyến để lấy đống đồ thần bí…”

Từ Đồ Nhiên dứt lời liền đi ngang qua Dương Bất Khí, bước ra ngoài. Chợt, cô khựng bước lại.

Dương Bất Khí khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy?”

Từ Đồ Nhiên nhìn anh một cách kỳ lạ rồi chỉ tay sang một bên khác: “Anh nhìn bên kia đi? Chuyện gì đây? Bẫy à?”

Dương Bất Khí đưa mắt nhìn, chỉ thấy một bức tường được trang trí lộng lẫy.

Anh bước tới trước vài bước, nhìn xung quanh một hồi, sau khi xác nhận chẳng có gì mới quay sang Từ Đồ Nhiên: “Có chuyện gì? Cô thấy gì hả?”

“… Anh không thấy à?” Từ Đồ Nhiên hơi trợn mắt, nhìn lướt qua vai Dương Bất Khí rồi quay sang nhìn hướng mình vừa chỉ —

Chỉ thấy bên đó có một vài bóng người mờ ảo vây quanh một người đeo mặt nạ kim loại, liên tục xô đẩy như đang giục anh ta bước tới.

Người đó khoác một chiếc áo choàng đen kỳ lạ, thân hình bị che gần hết, khuôn mặt cũng khuất ánh nhìn. Chỉ có thể đoán ra đó là một người đàn ông từ chiều cao.

Nhưng tay phải của anh ta lại xinh đẹp tới dị thường — Trên móng tay có vẽ hình hoa lan tinh xảo, cổ tay đeo vòng bằng đá quý và một chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

“Phỉ Phỉ…” Từ Đồ Nhiên kinh ngạc mở miệng, nhìn sang Dương Bất Khí lần nữa, “Đó là Phỉ Phỉ và Bồ Hàm đúng không? Anh thật sự không nhìn thấy hả?”

“Hả?” Dương Bất Khí bối rối chớp mắt một cái, không biết nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên nghiêm mặt lại, “Không, tôi thật sự không thấy gì hết… Họ bị làm sao?”

Từ Đồ Nhiên định mở miệng miêu tả thì thấy Phỉ Phỉ phía xa xa đột nhiên nâng lên như muốn tát vào người đang xô đẩy Bồ Hàm, nhưng lại bị người ta dùng xích sắt quất mạnh vào mu bàn tay, đau tới mức phải trốn ra sau, như một con thú nhỏ mà rút về ngực người áo đen.

Người áo đen lập tức bảo vệ tay phải bị đánh, bất mãn quay đầu lại, chưa kịp lên tiếng đã bị người ta đạp cho một cú, lảo đảo rồi bị họ thuận thế kéo đi, bóng dáng biến mất sau chỗ rẽ hành lang.

Từ Đồ Nhiên: “…”

“Không kịp giải thích nữa rồi, tới lúc tôi sẽ liên hệ với anh qua tờ quy tắc!” Cô bỏ lại một câu rồi tức tốc đuổi theo.

Trái tim Dương Bất Khí thắt lại, vội vàng chạy theo. Nhưng anh xuất phát chậm hơn Từ Đồ Nhiên một chút mà tốc độ của cô lại rất nhanh, thành ra lúc anh đuổi tới góc rẽ, Từ Đồ Nhiên đã biến mất dạng rồi —

Dương Bất Khí đứng ở lối vào hành lang, bất chợt dừng bước, con ngươi hơi co lại.

Hành lang trước mặt anh vắng tanh và vắng lặng đến đáng sợ.

Đừng nói là Bồ Hàm.

Đến cả Từ Đồ Nhiên mới cách anh vài bước cũng đã biến mất không tung tích.

*

Bên này.

Từ Đồ Nhiên vừa rẽ vào góc ngoặt hành lang đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Cảm giác ẩm ướt và mục nát quen thuộc lại đập vào mặt. Ngay khi cô vừa bước chân xuống, tấm ván gỗ cũ vang lên một âm thanh chát chúa.

Cô lại về tới cái hành lang gỗ. Hành lang gỗ của quá khứ kia.

Nhưng hành lang lúc này hình như sạch sẽ hơn lúc nãy cô đi qua một chút, hai bên cũng chẳng có rêu hay khuẩn nấm gì, trông ván gỗ mới hơn rất nhiều.

Xem ra đây là một mảnh thời – không xa hơn — Từ Đồ Nhiên thầm kết luận, sau đó sải bước đuổi theo nhóm người phía trước.

Những người đó đi không nhanh, Từ Đồ Nhiên rất dễ dàng đuổi theo kịp. Cô cẩn thận giơ tay ra, ngón tay xuyên qua bóng người mờ ảo phía trước, chạm thẳng tới vai người mặc áo đen.

Người mặc áo đen đột nhiên dừng lại. Từ Đồ Nhiên thử hỏi: “Bồ Hàm? Là anh đúng không? Phỉ Phỉ?”

Hình như người áo đen có nói gì đó mơ hồ, nhưng âm thanh như bị thứ gì đó ngăn cách nên chẳng thể nghe rõ được. Nhưng tay phải của anh lại nghe tiếng thì lập tức bò lên bả vai, đặt lên tay Từ Đồ Nhiên rồi trìu mến xoa xoa ngón tay lên tay cô.

Trên mu bàn tay vẫn còn dấu bị quất lúc nãy, đỏ ửng cả mảng. Từ Đồ Nhiên vỗ vỗ cô ấy trấn an, sau đó đi tới bên cạnh người áo đen, dứt khoát tháo cái mặt nạ kim loại của anh ta ra —

Quả nhiên dưới lớp mặt nó đó là khuôn mặt của Bồ Hàm.

Anh ta như một người cuối cùng cũng trồi dậy sau một thời gian dài hụp lặn dưới nước, ngay khi mặt nạ vừa được tháo ra, anh ta hít một hơi thật sâu, bắt đầu ra sức hô hấp, vừa thở vừa nắm tay phải trên vai, đau lòng ôm vào ngực.

“Cảm, cảm ơn nhé.” Anh ta vất vả nói cảm ơn với Từ Đồ Nhiên, sắc mặt tái nhợt, “Tôi còn tưởng mình phải chết ngạt ở đây rồi chứ.”

“Không có gì. Nhưng rốt cuộc đây là thế nào vậy?” Từ Đồ Nhiên chẳng hiểu được gì, “Anh đang đi đâu đấy?”

“Đi chịu chết.” Bồ Hàm bất đắc dĩ nói, bước chậm hơn một chút. Ngay tức khắc, anh ta bị bóng người phía sau đẩy mạnh một cái.

Nhắc tới những bóng người này cũng lạ — Họ không nhìn thấy sự tồn tại của Từ Đồ Nhiên, cũng mặc kệ cô nói chuyện với Bồ Hàm. Nhưng một khi Bồ Hàm tỏ ra không muốn đi, họ sẽ lập tức ra tay ép buộc — Họ không đánh được tới Từ Đồ Nhiên, nhưng lúc động chạm Bồ Hàm thì lại rất rõ ràng.

Từ Đồ Nhiên thấy vậy thì hơi thương xót.

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Cô không thể không đi theo Bồ Hàm tiến về phía trước, “Sao anh lại thành ra thế này?”

Bồ Hàm: “…”

Anh ta thở dài thườn thượt, giọng điệu có chút bi thương: “Chuyện này nói ra thì dài…”

Anh ta chưa kịp nói dông dài thì bút của Bút Tiên trong túi Từ Đồ Nhiên đã lẻn ra, bắt đầu đắc ý viết chữ ra không trung:

[Còn sao trăng gì nữa? Tên ngốc này dấn thân vào những sự kiện trong mảnh vỡ thời – không rồi chứ sao, he he.]

Giọng điệu không hề che giấu bản thân đang cười trên nỗi đau của người khác.

Từ Đồ Nhiên: …

Cô hơi hơi hối hận vì đã giải phong ấn cho cây bút này rồi đấy. Hiện tại có vẻ vụ giải phong ấn đó không có tác dụng gì khác, chỉ để nó biểu đạt bản thân mượt hơn mà thôi.

Trước đây phải có Từ Đồ Nhiên gọi nó, nó mới có tư cách nói chuyện. Giờ nó muốn mở miệng lúc nào cũng được, hơn nữa còn có thể viết chữ ngay giữa không trung, mà chữ đó lại là kiểu 3D có thể di chuyển được nên cứ dính ngay trước mặt, muốn không nhìn cũng không được…

Phiền chết đi được.

Từ Đồ Nhiên không thèm để ý tới nó, hỏi thẳng Bồ Hàm: “Tình hình chi tiết ra sao?”

“Chẳng phải lúc trước đã bảo là có người từng sống sót trong quá khứ hay sao?” Bồ Hàm chậm rãi nói, “Tôi tìm một vòng, không tìm được mảnh vỡ nào đáp ứng điều kiện cả. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu tìm người sống sót khó như thế thì sao chúng ta không tự làm ra luôn đi.”

“…” Từ Đồ Nhiên nhướng mày, trong lòng nảy sinh một linh cảm chẳng lành, “Sau đó thì?”

“Sau đó… Chắc cô cũng nhận ra rồi. Trong tình huống bình thường, dù chúng ta không thể nào đυ.ng chạm “con người” trong các mảnh vỡ được, nhưng có thể đυ.ng vào “tĩnh vật” trong đó.” Bồ Hàm nói, “Tôi tìm được một mảnh vỡ thời – không, trong đó có một gã xui xẻo bị xem như vật tế để tế sống. Tôi thấy được kết cục của gã nên bèn dùng công cụ đem theo tạo ra một chút sự cố, cho gã có cơ hội trốn thoát.”

Từ Đồ Nhiên: “… Rồi?”

“Nhưng gã xui xẻo này thật sự không ổn chút nào, trong lúc chạy trốn đã tự đập đầu vào góc bàn rồi chết mất tiêu.” Bồ Hàm thở dài, “Mà trong mảnh vỡ này lại phải có người bị tế sống, đó là sự kiện bắt buộc phải diễn ra…”

Vì thế một du khách từ thời – không khác như anh ta lại bất ngờ bị mảnh vỡ này “hấp thụ”, trở thành một phần của nó.

Đã thế còn phải thay thế gã xui xẻo chưa kịp chạy trốn thành công kia, bị đóng gói rồi đưa thẳng tới pháp trường.

Bút của Bút Tiên vui vẻ múa may trên không trung, trên đường đi còn để lại hàng chữ đỏ phách lối:

[Tay nâng đĩa bánh cao lương, thức ăn chẳng có một giọt dầu — Cuộc sống của người tử tù đớn đau biết nhường nào…]

(*) Lời bài hát Sầu Ơi Là Sầu (愁啊愁) của Trì Chí Cường.

Từ Đồ Nhiên: …

“Im miệng đi!” Ánh mắt sắc như dao của cô lia tới, “Còn làm phiền ta nữa thì ta sẽ gọi Nhà ma số 71 tới nhận mi đấy!”

“…” Bút của Bút Tiên dừng lại, lặng lẽ lau hết lời bài hát sau lưng. Từ Đồ Nhiên nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nhìn Bồ Hàm:

“Cho hỏi một câu nhé. Trước khi anh quyết định, có từng nghĩ lỡ như thất bại sẽ ra sao không?”

“Có nghĩ.” Bồ Hàm thành thật gật đầu.

Từ Đồ Nhiên: ?

“Tôi chết, sau đó là cô chết, sau đó nữa thì tới lượt Dương Bất Khí và anh cô. Cuối cùng chúng ta sẽ nắm tay nhau bước vào tài liệu giảng dạy về mặt tiêu cực của viện Từ Tế.” Bồ Hàm chậm rãi nói, “Nhưng trước khi tôi chết, tôi sẽ chặt Phỉ Phỉ xuống trước. Sức sống của cô ấy khá cừ, có thể sống một mình được một khoảng thời gian…”

Từ Đồ Nhiên: … Không, không phải bảo anh nghĩ tới hậu sự đâu, phải nghĩ đối sách chứ anh trai ơi.

Tìm đường chết đâu phải đi như thế!

Từ Đồ Nhiên muốn gõ đầu Bồ Hàm hết sức. Hiện giờ cô đã hiểu tại sao người ta bảo rằng cấp càng cao thì càng không bình thường rồi —

Cô nhanh chóng liếc qua những bóng người mờ ảo xung quanh, yên lặng sờ vào chiếc nhẫn đeo trên ngón út, đang định căn góc đá thì Bồ Hàm chợt lên tiếng lần nữa:

“Nhắc mới nhớ, cô có thấy mấy câu tôi để lại trên tờ quy tắc không?”

“Hở?” Từ Đồ Nhiên không hiểu, “Câu nào? Câu anh muốn xuống biển ấy à?”

“… Câu làm nữ thợ lặn ấy.” Bồ Hàm hơi nghẹn họng, “Nữ thợ lặn, người mà trước đây lặn xuống biển để tìm ngọc trai ấy.”

Anh ta nhìn quanh một vòng rồi nhếch môi: “Như tôi đã nói, những mảnh vỡ thời – không này thoạt trông giống bọt biển, nhưng thực chất đều là những vùng nước độc lập, sâu không thấy đáy. Càng lặn sâu sẽ càng dễ bị nuốt chửng, khó mà trở về được… Cuối cùng chỉ có thể chết chìm trong đó.”

Nói xong, anh ta nhìn Từ Đồ Nhiên chằm chằm.

“Dù giờ mới nói hình như có hơi trễ… Nhưng cô nên đi đi.”

Từ Đồ Nhiên: ?

“Một kiến thức nóng hổi nhé. Khi cô cứu một người sắp chết đuối, nhất định phải chú ý tới tư thế. Nếu không cẩn thận, cô cũng sẽ bị kéo xuống nước.”

— Như thể đang chứng minh lời anh ta nói, những bóng người mờ ảo vốn không thèm để ý tới Từ Đồ Nhiên lại bỗng dưng đồng loạt dừng lại.

Ngay sau đó họ cùng nhau quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng rơi vào người Từ Đồ Nhiên.

Dự báo nguy hiểm trong đầu và lời khuyên của Bồ Hàm cũng vang lên cùng lúc:

“Hiện giờ cô đi vẫn còn kịp đấy.”

Từ Đồ Nhiên: …

“Đi gì mà đi.” Cô lẩm bẩm rồi bất chợt quay người lại, nhanh như chớp đấm mạnh một cú trúng sống mũi của người sau lưng, đồng thời bay lên đá thẳng người bên cạnh xuống đất.

Cô siết chặt nắm tay, không hề khách sáo mà xì một tiếng.

“Đâu phải là tôi không đánh lại được, đi cái gì!”

*

10 phút sau.

“Vãi nồi, đám người này rốt cuộc bị gì vậy!”

Từ Đồ Nhiên kéo Bồ Hàm chạy dọc theo hành lang một lúc, chỉ muốn chửi thề văng trời: “Đánh sao đây, sao không đánh lại được!”

Bồ Hàm thở hổn hển đi theo phía sau, chạy tới mức sắp ngất đi rồi: “Chẳng phải lúc nãy cô mới nói, một cú…”

Từ Đồ Nhiên: “…”

Lúc đó tôi có biết đám “người” này khó chơi thế đâu!

Từ Đồ Nhiên thật sự bất lực.

Nói chính ra thì không phải là “đánh không lại” đám “người” đó, mà là “đánh không chết”.

Từ Đồ Nhiên có một chiếc nhẫn đeo trên ngón út, cho phép cô tấn công bất cứ thực thể nào, đó là công cụ do hệ thống hèn kia cho lúc đầu, với sức mạnh của nó, cô đánh người sẽ chẳng gặp vấn đề gì.

Nhưng vấn đề là những kẻ này cứ như đang làm bằng nước, dù có gây tổn thương gì cũng nhanh chóng phục hồi lại như cũ, đồng thời còn dồn hết sức lực vô hạn của mình để truy bắt Bồ Hàm — Có thể nói là rất kiên nhẫn, thân tàn nhưng ý chí rất kiên định.

Nhưng ngược lại, khả năng khống chế của Từ Đồ Nhiên lại phát huy được tác dụng. Tuy nhiên hiệu quả này của cô có quy định thời gian, hết thời hạn, chúng sẽ lập tức đuổi theo tiếp, chiêu khống chế và sát thương của Băng số 7 cũng chỉ có thể dùng để kéo dài —

Cô còn tạm thời chụp một số bức ảnh siêu nhiên rồi vứt ra. Nhưng đám ma nữ nở được lại tỏ vẻ không hề hứng thú với bóng người trong quá khứ mà chỉ lo lao vào cắn nhau.

… Tệ hơn nữa là bây giờ họ không thể chạy thoát được.

Hành lang gỗ này dường như không có điểm cuối, kéo dài mãi tới phía trước, dù chạy hướng nào thì khung cảnh vẫn y hệt như thế. Hai bên chỉ có bức tường trắng bẩn thỉu, không có bất cứ phòng nào để trốn được.

“Tôi đã nghĩ rồi, có thể là vì cô vẫn chưa bị thời – không này hấp thụ.” Bồ Hàm vừa thở hổn hển vừa nói, “Cô không phải một phần trong này mà chỉ là quần chúng. Vì thế rất khó để tạo ảnh hưởng mang tính đột phá ở đây…”

[Và trong mảnh vỡ thời – không đều sẽ có ranh giới nhất định.] Bút của Bút Tiên động đậy ngòi bút, ung dung tiếp lời [Như một đoạn thẳng vậy, phải có điểm đầu và điểm cuối. Không có điểm cuối thì tức là đường thẳng đó kéo dài vô tận.]

Những sự kiện trong mảnh vỡ thời – không này phải có một kết cục thì tất cả mới kết thúc được. Mà Từ Đồ Nhiên là người ngoài nên ảnh hưởng tạo ra với nó cũng rất hạn chế.

Bút của Bút Tiên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: [Nếu mi giúp ta gỡ một phần phong ấn, ta sẽ…]

“Không giúp, cút.” Từ Đồ Nhiên không cần suy nghĩ, quay sang Bồ Hàm, “Đúng rồi, ảnh hưởng tôi tạo ra có hạn, vậy còn anh thì sao? Lẽ nào anh không xử được hết bọn chúng à?”

Bồ Hàm mở miệng như định nói gì đó, kết quả chưa kịp lên tiếng đã bị sặc trước, cúi đầu ho một cách đáng thương.

Anh ta vừa ho vừa vuốt ngực, trông như một đóa hoa mỏng manh đang đung đưa trước gió vậy.

Từ Đồ Nhiên: … Thôi khỏi đi, xem như tôi chưa nói gì.

“… Chuyện tôi quan tâm hơn là, lúc nãy cô tụt quần người ta ra làm gì hả?”

Bồ Hàm bị Từ Đồ Nhiên kéo phía sau, khó khăn lắm mới chậm lại được, cuối cùng không nhịn được nữa mà hỏi: “Dù tôi thừa nhận thấy một tên to con ngu ngốc mặc quần tà lỏn đuổi gϊếŧ mình rất thú vị, nhưng hình như thế thì hơi tục quá rồi, hơn nữa Phỉ Phỉ nhà tôi còn đang ở đây nữa…”

Ý là Từ Đồ Nhiên tụt quần người ta như thế khiến vợ anh ta bị đau mắt.

Từ Đồ Nhiên: “…”

“Tôi đã nói rồi — Tôi không có cố ý tụt quần hắn mà!” Từ Đồ Nhiên ghét bỏ nhìn cái quần bò mình đang cầm trong tay, hít một hơi thật sâu, “Tôi muốn lấy chìa khóa trên đó, nhưng chùm chìa khóa kẹt trên lưng quần của hắn! Không gỡ ra được thì tôi còn cách nào khác nữa đâu!”

Cô chỉ nghĩ là lấy được chìa khóa sẽ có đường ra thôi. Nhưng những tấn công vật lý của cô lại chẳng hề đυ.ng chạm gì được tới tên đó, hiệu quả khống chế cũng có hạn, tìm được cơ hội để tụt cái quần ra lấy chìa khóa đã là vất vả lắm rồi!

Hơn nữa nếu không phải vì thể lực của Bồ Hàm quá nát thì sao cô phải kéo anh ta chạy làm gì, cô hoàn toàn có thể trống một tay, vừa chạy vừa gỡ chùm chìa khóa trên quần mà…

Từ Đồ Nhiên nhìn miếng vải trong tay, mục tiêu chính của cô là cái chìa khóa màu bạc được treo trên móc khóa, vừa nhìn đã lại thấy bực bội rồi.

Muốn lấy chìa khóa là vì kinh nghiệm trước đây. Lúc đó Từ Đồ Nhiên bị nhốt một mình trong phòng kín, cũng tìm được chìa khóa trước rồi mới lần ra được cửa. Tình cờ là sau khi cô và Bồ Hàm rơi vào trạng thái bị đuổi gϊếŧ, buộc phải chạy tán loạn trong hành lang dài vô tận này, chạy tới chạy lui, chẳng tìm được lối ra đâu…

Từ Đồ Nhiên mới nghĩ là nhiều khi cũng cần có chìa khóa mới kích hoạt được lối ra.

Vấn đề là giờ cô đã lấy được chìa khóa, nhưng lối ra trong dự kiến lại mãi không xuất hiện — Đây là chiếc chìa khóa duy nhất cô tìm được trong đám người kia.

Là cô đoán sai ư? Hay nói cách khác là chìa khóa gắn trên quần không được, phải gỡ ra…

Từ Đồ Nhiên đang thầm suy nghĩ thì Phỉ Phỉ rủ bên cạnh Bồ Hàm chợt động đậy, liên tục vẫy tay với cô, ngón tay chỉ vào cái quần mà cô đang cầm.

Từ Đồ Nhiên: …?

Cô khẽ xoay người lại, mông lung đưa cái quần tới.

Phỉ Phỉ không cầm lấy mà chỉ lần mò tới, mò mẫm một hồi trên vãi, chạm tới được dây curoa giữ chìa khóa rồi chợt cong 5 ngón tay, ra sức giật một cái —

Xoẹt một tiếng, vải quần bò cứ thế mà rách toạc. Hai ngón tay Phỉ Phỉ cầm chìa khóa mới giật được, vui vẻ lắc lư trước mặt Từ Đồ Nhiên.

Từ Đồ Nhiên: …

Cô nhìn kỳ tích của Phỉ Phỉ rồi lại quay sang nhìn Bồ Hàm đang chạy tới sắp ngất, phức tạp lắc đầu, quăng mảnh vải đi rồi giơ tay nhận lấy chìa khóa.

Ngay lúc cô cầm được chìa khóa trong tay, hành lang sâu hun hút vô tận cuối cùng cũng xuất hiện một cánh cửa ở phía cuối.

Cánh cửa làm bằng kim loại, rất hẹp, bên trên có một cửa sổ bị bịt kín bằng song sắt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.

Nhưng hiện tại đã không còn cơ hội đổi ý nữa. Từ Đồ Nhiên không kịp nghĩ nhiều, kéo Bồ Hàm tới trước rồi tra chìa khóa vào cửa.

Mở cửa, vào phòng, đóng cửa lại, khóa trái, cứ thế mà liền tù tì.

Vì sợ sau này không có cơ hội để nhắn lại nữa, trước khi vào cửa Từ Đồ Nhiên còn thuận tay gỡ tờ quy tắc dán bên ngoài. Một tiếng vang cực lớn phát ra, cách ly được với sát khí bên ngoài, Từ Đồ Nhiên tựa vào cánh cửa lạnh như băng, từ từ thở phào, quay người dán tờ quy tắc lên mặt trong cánh cửa. Lúc nhìn lại căn phòng bên này, nét mặt cô lập tức cứng đờ.

… Chỗ này trông rất bất thường.

Dơ dáy, lộn xộn, âm u. Trên kệ gỗ bày đầy dao kéo và một vài thiết bị để giải phẫu, món nào cũng dính vết máu đã khô. Bên cạnh là một cái giường màu trắng nhỏ, kế bên còn có một vài dụng cụ kỳ lạ — Những thứ đó đều bị dồn hết vào góc phòng như những món đồ chơi đã dùng xong nhưng chưa kịp dọn dẹp.

Ở góc bên này là mấy cái thùng gỗ đặt san sát nhau. Chính giữa phòng là một bồn tắm cho một người, hiện tại đang được đổ đầy nước.

Từ Đồ Nhiên vô thức tiến tới trước, nhìn vào đáy bồn màu trắng qua làn nước đang lay động, phức tạp nói: “Ở đây là chỗ nào vậy?”

Bồ Hàm đang ngồi kế bên khó khăn thở, hồi lâu sau mới thốt nên lời được: “Tôi đã nói rồi mà, người được tôi thả đi vốn dĩ phải bị hiến tế…”

Anh ta đảo mắt xung quanh rồi nhắm mắt lắc đầu: “Không còn nghi ngờ gì nữa, thực chất đám người bên ngoài kia cũng không biết nghi thức hiến tế thật sự ra sao. Chỉ có thể dựa vào đôi ba câu “thần dụ” để từ từ thử…”

Mà cái giá của “thử” sai là tính mạng của anh ta.

“… Một đám ngu ngốc.” Từ Đồ Nhiên mím môi, “Mình không làm con người, cũng chẳng để người khác làm người.”

“Bởi vậy chúng mới chết đấy.” Bồ Hàm nhún vai, vừa đứng lên đã nghe tiếng cửa sắt sau lưng bị đập ầm ầm.

Cửa sắt bị đập tới mức liên tục rung lắc. Từ Đồ Nhiên cảnh giác quay đầu lại, lôi giường bệnh sang để chống cửa, sau đó nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ.

“Chúng ta không thể cứ để bị mắc kẹt thế này mãi được, tìm xung quanh đi. Nói không chừng ở đây còn cửa khác đấy…”

“Tiếc thật, xem ra không có rồi.” Bồ Hàm quét qua một vòng rồi nhanh chóng kết luận, “Đây là một ngõ cụt.”

Từ Đồ Nhiên: …

Vậy sao lúc tôi vào anh không nói hả?!

“Khi đó tôi không thấy gì hết.” Bồ Hàm bất lực nói, quay người leo lên giường bệnh, cố gắng dùng mớ cân như tờ giấy của mình để thêm chút sức nặng cho cửa, “Hiện giờ Dương Bất Khí đang ở đâu? Thử nhờ cậu ta giúp thông qua tờ quy tắc xem sao?”

“Để thử.” Từ Đồ Nhiên lấy cây bút mình đem theo ra, “Nhưng những gì anh ấy có thể nhìn thấy không giống với chúng ta cho lắm…”

Cô nhớ lại lúc ở trong tầng hầm. Rõ ràng Bồ Hàm đang đứng ở đó nhưng Dương Bất Khí lại không hề nhìn thấy — Chuyện này khiến cô thật sự nghi ngờ, nếu Dương Bất Khí thấy tín hiệu cầu cứu thì có cách nào để chạy tới được không đây.

“Ồ, cũng chẳng có gì lạ.” Bồ Hàm nhớ lại những nội dung mình đã nhìn thấy trước đó, gật đầu tán đồng, “Bản thân Dương Bất Khí là người bị Nhà ma số 71 ảnh hưởng ít nhất. Hơn nữa cậu ấy là người tương tác với ít mảnh vỡ thời – không nhất trong số chúng ta…”

Nếu so mảnh vỡ thời – không với nước thì anh ta là người đã lặn sâu xuống đáy, Từ Đồ Nhiên đã rơi xuống nước, còn Dương Bất Khí thì lại là người ngâm chân, có thể lên bờ bất cứ lúc nào.

Một người trên bờ rất khó để thấy được tình hình dưới nước.

“Nói thật nhé, nếu thật sự không được thì cứ mở cửa đi, cô tự ra ngoài.” Bồ Hàm thở ra, “Mục đích của chúng là xử tử tôi mà. Cô chỉ là người đứng ngoài chuyện này thôi. Chỉ cần bỏ tôi lại, chúng sẽ chẳng ngó ngàng gì tới cô đâu.”

Từ Đồ Nhiên đang ngồi trong góc lục lọi đống thùng, nghe vậy cũng chẳng buồn quay đầu lại: “Để anh bị xử tử, chẳng phải Phỉ Phỉ sẽ thành góa phụ à?”

“Nói chính ra thì người góa phải là tôi chứ bộ…” Bồ Hàm nói được một nửa thì bàn tay của Phỉ Phỉ đã tát xuống, anh ta sờ má, đành phải bất lực nói lại:

“Hơn nữa chưa chắc gì tôi sẽ chết. Mới rồi chỉ là trêu cô thôi. Dù sao tôi cũng là cấp Huy mà, dù chỉ là hàng pha kè nhưng cũng có ít biện pháp tự vệ chứ.”

[Nhưng sau khi tự vệ có còn sức lực để đối phó với sự tấn công của Nhà ma số 71 không thì khó mà nói được.] Bút của Bút Tiên chạy ra tham gia cuộc vui, [Thật sự không cân nhắc tới ta à? Gỡ phong ấn 5 phút, kết thúc trong 5 giây…]

Từ Đồ Nhiên không hề khách sáo mà xua đuổi nó: “Mi vờ vịt cái gì? Chẳng phải đã gỡ một phần cho mi rồi đấy sao? Có dùng chưa? Chẳng phải mi có thể làm Dấu Thánh gì đó sao, khắc vào tim người gì đó cơ mà?”

Bút của Bút Tiên: …

Bút của Bút Tiên im bặt.

Nó không biết có nên nói với Từ Đồ Nhiên rằng chút sức mọn dùng Dấu Thánh của mình là nhờ tích lũy qua nhiều năm hay không. Vốn định dùng để giả thần giả quỷ lừa người ta gỡ phong ấn ra giúp. Tích củi 3 năm thiêu một giờ, xài hết lên người cô rồi…

“Hết cách rồi hả? Thế thì im đi.” Từ Đồ Nhiên không thèm ngẩng đầu lên, “Vậy là phần ta gỡ phong ấn chỉ để giải trừ vụ cấm nói với mở khóa nói xàm thôi đúng không? Cần mi làm chi nữa hả?”



Bút của Bút Tiên từ từ rơi xuống đất, đậy cái nắp bút đang gắn trên mông lại về đầu, không nói gì nữa.

Tần suất va chạm cửa sắt càng lúc càng dồn dập, sức mạnh cũng ngày càng lớn hơn. Bồ Hàm ngồi trên giường bệnh, khó chịu nhíu mày, Từ Đồ Nhiên ngồi trước thùng gỗ chợt mở miệng.

“Bồ Hàm, tôi xác nhận lại lần nữa nhé. Vì tôi chưa hoàn toàn hợp nhất với mảnh vỡ thời – không này nên tôi không thể nào gây ra ảnh hưởng mang tính đột phá với nó được — Nhưng anh thì có thể, đúng không?”

Lúc nói, cô vẫn đưa lưng về phía Bồ Hàm. Bồ Hàm không nhìn thấy nét mặt của cô, lại không hiểu sao có cảm giác như trong giọng điệu cô có chút hưng phấn.

“… Theo lý thuyết thì có thể thật.” Chẳng hiểu sao, trong lòng anh ta như có thứ gì đó thắt lại, “Nhưng cô cũng thấy rồi đó, tôi đánh không lại chúng đâu… Nếu muốn tôi đâm đầu thì tốt nhất cô nên chạy trước…”

“Không có bắt anh đánh.” Từ Đồ Nhiên nói xong liền xoay người lại. Lúc này Bồ Hàm mới phát hiện trong tay cô có thêm quyển sổ gì đó.

Đó là một quyển sổ rất cũ. Anh ta nhìn một một lúc, chợt nhận ra những thứ được ghi trong đó —

“Anh không cần đánh nhau, chỉ cần tìm lâu la thôi. Tôi đã thấy được thủ đoạn của nó, nó ra đòn rất sắc bén.” Từ Đồ Nhiên bình tĩnh nói, sau đó giở quyển sổ kia ra.

“Hoa, mảnh xương vụn, phấn viết, đĩa, nước… Tất cả những vật liệu cần thiết đều có đủ. Tiếp theo chỉ cần cố gắng tìm cách đọc đoạn thần chú này thôi…”

Thế là họ sẽ triệu hồi được Nhà ma số 71.

Trong mảnh vỡ thời – không, triệu hồi ra Nhà ma số 71 của quá khứ.

Bồ Hàm: “…”

Ê nè, hay là chúng ta bàn về chuyện đánh nhau đi nhỉ?

——————

Từ Đồ Nhiên: Anh tìm đường chết thế là không được rồi, tới đây, tôi sẽ dạy anh cách tìm đường chết chân chính —

Bồ Hàm: Hiểu rồi, chỉ cần đảm bảo rằng mình không chết thôi đúng không?

Từ Đồ Nhiên: Nồ. Dù thế nào đi nữa cũng phải đảm bảo rằng đối thủ chết trước anh.