Ngay từ khi viết ra câu bình luận đầu tiên, Bồ Hàm đã bắt đầu cười.
Cười tới mức vai run lên bần bật mà vẫn không ngừng lại được.
“Giờ anh mới hiểu tại sao em lại xem trọng em gái kia như thế. Được đấy, đúng là một nhân tài.” Anh ta vừa cười vừa nói chuyện với Phỉ Phỉ, vẽ lên vài đường trên tờ quy tắc rồi viết thêm một câu bình luận nữa.
Anh ta không biết trạng thái cây bút đó thế nào, nhưng dù sao cũng rất vui, vui cực.
“Em đó, em đã biết cấp thật của cây bút đó từ lâu rồi đúng không?” Anh ta đặt bút xuống, quay lại nghiên cứu tiếp phòng kín mình đang đứng rồi tiện thể hỏi một câu. Phỉ Phỉ khựng lại trong chốc lát, sau đó dựng một ngón tay lên rồi lắc lắc.
Quả nhiên là thế — Bồ Hàm thầm thở dài.
Dù hiện tại Phỉ Phỉ vẫn còn khả năng dự báo, nhưng thực chất số nội dung có thể dự báo là có hạn, lại còn rất ngẫu nhiên nữa. Ví dụ như cô ấy bảo Từ Đồ Nhiên tìm thứ gì đó có khuynh hướng Biết tuốt — Nhưng không có nghĩa là cô ấy biết thứ đó là gì, cô ấy chỉ có thể cảm nhận được nó sẽ mang lại chuyện tốt thôi.
Chí ít là “chuyện tốt” theo khái niệm của cô ấy.
“Thể Đáng Ghét khuynh hướng Biết tuốt từ cấp Huy trở lên à?” Bồ Hàm hơi nheo mắt lại, “Giờ có thể ghi chép, hình như không chỉ có thế đâu…”
Thần Biết tuốt, từng làm mưa làm gió với một số lượng lớn tín đồ ở nước ngoài, bị bắt giữ sau khi vượt biển, đã được phóng thích trong sự kiện phản đồ 5 năm trước, tới giờ vẫn không có tung tích gì.
Tất nhiên, Thần Biết tuốt chỉ là cái tên nó tự đặt cho mình. Đám Thể Đáng Ghét này một khi đạt được cấp cao là rất thích tự xưng là thần gì đó, Bồ Hàm nghĩ chắc cũng giống với đám yêu quái trong Tây Du Ký vậy, chiếm được một ngọn núi là tự xưng Đại vương ngay.
Trong trí nhớ của Bồ Hàm, Thể Đáng Ghét đó không có cơ thể, nhưng sau khi bị thu nhận đã từng bị cưỡng chế trong một thứ gì đó… Nhưng khi ấy cấp của Bồ Hàm còn khá thấp nên không có tư cách biết chi tiết. Sau khi anh ta lên được cấp Huy, tài liệu và những người có liên quan đều đã bị hủy gần hết, chuyện này cũng trở thành một bí mật không có lời giải.
Nếu thật sự là nó thì tình cảnh hiện tại đúng là trúng số độc đắc rồi — 2 Thể Đáng Ghét, một cấp Huy, một có gốc là cấp Huy, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn họ sẽ thành tài liệu để huấn luyện mất.
Kiểu vô cùng vẻ vang ấy.
Bồ Hàm không hề tỏ thái độ gì ra ngoài mặt, vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn sự thay đổi trên tờ quy tắc lần nữa, sau đó đọc lướt qua một vòng rồi lại thuận tay vẽ thêm mấy nét.
… Thể Đáng Ghét cấp Huy thì làm sao?
Dù có cấp Thần đi nữa thì cũng phải sửa! Hứ!
* Nếu bạn đang đọc truyện này trên trang khác ngoài nhà mình và cống tiền cho tụi nó, chúc bạn một đời ẻ chảy và nghèo khổ *
*
Chưa kể là cây bút của Bút Tiên kia vừa nhìn đã biết là đang dối trá, sau khi bị họ gài viết ra một đống bản kế hoạch, thế mà nó thực sự cho ra được 2 bản có vẻ khả thi.
Một là dùng cái hộp niêm phong mà Dương Bất Khí đem tới — Bản thân cái hộp đó có thể đối phó được với Thể Đáng Ghét cấp Huy, nhưng cũng cần phải có sức mạnh cấp cao khác để hỗ trợ.
Đề nghị của cây bút là giải phong ấn cho nó, sau đó nó sẽ cống hiến sức mạnh của mình, giúp họ phong ấn Nhà ma số 71 lại.
Đáng nói là nếu muốn dùng cái hộp đó để phong ấn Thể Đáng Ghét cấp Huy, ngoài phải có người cùng cấp đứng ngoài điều khiển ra còn cần ít nhất một sức mạnh cấp Huy, hoặc nhiều sức mạnh cấp Quán/Cự hỗ trợ.
Thế mà cây bút đó lại tự tin một mình nó có thể chống đỡ nổi, đủ thấy đầu óc của nó đã khá hỗn loạn rồi, đến cả việc ngụy trang thành cấp Quán mà cũng quên mất.
Còn kế hoạch thứ hai lại gần giống với suy đoán trước đó của họ — Ra tay từ mảnh vỡ thời – không bị hỗn loạn trong Cõi, từ đó tìm kiếm cơ hội trốn thoát.
Nhưng con đường mà cây bút của Bút Tiên vạch ra rõ ràng hơn chút xíu.
Theo lời giải thích của nó, những đoạn thời gian thoáng hiện trước đây đều là thủ đoạn Nhà ma số 71 dùng để mê hoặc con người, để ép họ phát điên. Khi Cõi hoạt động bình thường, những đoạn thời – không ngắn đó được thiết kế tỉ mỉ, từng chút từng chút xâm nhập vào tâm trí con người; còn hiện tại, vì chủ Cõi bị hỗn loạn nên những mảnh thời – không đó cũng trở nên tán loạn, thậm chí rất có thể quá khứ mà chủ Cõi muốn che giấu cũng sẽ xuất hiện.
[Trong lịch sử của Nhà ma số 71, đã có người từng trốn thoát.] Bút của Bút Tiên khó khăn viết, [Mà trong Cõi này, ranh giới giữa sự thật và ảo ảnh lại rất mơ hồ, hiện tại và quá khứ trong Cõi có thể thể bị trùng lặp nhau…]
Nhưng khái niệm “chạy thoát” lại là duy nhất.
Nếu họ có thể tìm thấy những người sống sót trong những mảnh thời – không tán loạn kia, đồng thời chạy thoát chung với họ thì ắt có thể rời khỏi được Cõi này.
… Tất nhiên, bút của Bút Tiên cũng nhấn mạnh mấy lần, muốn tìm những mảnh thời – không như thế không phải là dễ, nó thân là Thể Đáng Ghét có khuynh hướng Biết tuốt sẽ không chối từ, chỉ cần gỡ bỏ phong ấn cho nó sẽ thành mua 1 tặng 3 ngay.
Nhưng chẳng có ai thèm để ý tới nó hết.
Cũng nhờ có tờ quy tắc dùng như tài liệu trên Drive kia, lại thêm sự kiểm soát của Dương Bất Khí và Biết tuốt Bồ Hàm, những cạm bẫy bị cây bút chôn giấu trong kế hoạch mới được phát hiện hết, tìm được hai cách khá khả thi này.
Trong quá trình đó, tờ quy tắc không ngừng ghi lại những nội dung mà họ viết ra, sau đó đổi mới quy tắc chạy trốn liên tục, cuối cùng không biết nghĩ gì mà lẳng lặng thêm vào một câu dưới bản quy tắc mới nhất [Vui lòng tôn trọng thành quả lao động của người khác].
… Có trời mới biết, lúc cây bút của Bút Tiên thấy được dòng chữ này đã suýt bật khóc thành tiếng.
Quả nhiên mà, chỉ có công cụ mới đem lại hạnh phúc cho nhau thôi.
Nó còn chưa kịp cảm động hết thì trên tờ quy tắc lại bắt đầu có chữ tiếp.
[OK, hiện tại có vẻ đã đại khái rồi đấy.]
Bút của Bút Tiên thả lỏng.
[Nhưng phần Mảnh vỡ thời – không hình như có thể kết hợp lại với bản kế hoạch thứ hai đấy.]
Bút của Bút Tiên: …
Nó chỉ sững sờ trong chốc lát rồi lại hùng hổ viết tiếp, ngòi bút đâm thẳng vào cánh cửa thông qua tờ quy tắc phát ra tiếng vang sột soạt.
Từ Đồ Nhiên đang đứng làm việc cạnh cửa bị làm phiền nên tức giận trừng nó một cái, gõ cửa ra hiệu nó làm việc cho đàng hoàng, sau đó lại cúi người dời đống nến bên dưới tiếp.
— Đúng vậy, lúc này Từ Đồ Nhiên đang dời nến.
Trong lúc cây bút đang nghiêm túc viết kế hoạch, sửa kế hoạch, Từ Đồ Nhiên cũng chẳng rảnh rỗi gì, cô luôn đi tới đi lui giữa hai căn phòng, tìm kiếm manh mối. Sau khi tìm khắp nơi vẫn chẳng có manh mối gì, cô quay sang nhìn lên những thi thể trên phòng nghi thức.
Hiện tại, chỉ có những thi thể đó là cô chưa kiểm tra qua thôi.
Những thi thể đó như được một dòng nước vô hình nâng lên, trôi lềnh bềnh trên chỗ trần nhà, cách khá xa Từ Đồ Nhiên. Cô không có dụng cụ để tới gần chúng được, vì thế nên đành nghĩ cách để chúng tới gần mình.
Cách tốt nhất là rút hết “nước” ngập trong phòng này ra, không còn nước nữa thì tất nhiên những thứ nổi trên mặt nước cũng sẽ tụt xuống. Mà lối ra duy nhất có thể rút nước được chỉ có cánh cửa ngầm thông giữa hai phòng trong ngoài.
Bên ngoài cánh cửa ngầm có bày một vòng nến như một cái nắp để chặn dòng nước — Nhắc mới nhớ, đúng là cây bút của Bút Tiên kia đã từng nhắc rằng Nhà ma số 71 rất ghét những khái niệm liên quan tới lửa. Dùng ngọn lửa trong nến sẽ có tác dụng xua đuổi nó.
Nhưng cách này đã bị Bồ Hàm bác bỏ. Lý do của anh ta là Thể Đáng Ghét này đã tiến hóa, trong quá trình đó sẽ từ từ vượt qua điểm yếu của nó. Dùng thứ mà nó ghét trong thời còn cấp Quán để đối phó không chỉ không có hiệu quả mà còn rất có thể sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lửa giận của nó.
… Tất nhiên, không biết hiện tại nó có sợ hay không nhưng Nhà ma số 71 trong quá khứ chắc chắn là sợ.
Vì thế Từ Đồ Nhiên lần lượt chuyển nến ở gian ngoài và trong phòng nghi thức. Mà đúng theo cô suy đoán — Phạm vi ánh nến chiếu sáng trong phòng nghi thức càng lớn, hơi thở âm trầm trong đó cũng càng yếu. Thậm chí cô còn phát hiện một góc có ánh lửa chiếu tới có một cái bóng đen lớn đang cuộn mình lại.
Ngay trước khi cô chuyển hết tất cả nến vào phòng nghi thức, cái bóng đen đó như một tia chớp, len nhanh qua khe hở cô chừa lại để chui ra ngoài.
Sau khi thứ đó rời khỏi, những thi thể bồng bềnh trên không trung cuối cùng cũng lần lượt rơi xuống đất. Từ Đồ Nhiên cẩn thận đứng bên cửa ngầm, lúc thấy thi thể vừa rơi xuống thì lập tức trở tay đóng cửa lại, bước lên quan sát cẩn thận.
Không thể không nói rằng trải nghiệm này chẳng vui vẻ gì… Những người này đều chết đuối, dù thi thể rất mới, không có dấu hiệu thối rữa gì nhưng tình trạng tử vong vẫn hơi đáng sợ.
Từ Đồ Nhiên thì không sợ, thậm chí còn hơi thấy bất lực và tiếc nuối giùm họ. Nhưng lúc phải bắt tay vào kiểm tra thật, trong lòng cô vẫn còn hơi mâu thuẫn.
“Haizz, đang yên đang lành tự dưng nuôi con cá bự kia làm gì chứ hả. Để rồi chết đuối thế này.” Cô vừa lẩm bẩm vừa sờ soạng lên người một thi thể, đầu ngón tay khẽ di chuyển, chợt mò ra được một cái túi nhỏ bị bịt kín.
Cô mở cái túi ra, phát hiện bên trong là một quyển nhật ký. Bên trong ghi chép hết thảy những nghi thức trong quá khứ — Xem ra trước khi thực hiện nghi thức này, họ đã thử nghiệm rất nhiều lần nhưng vì nhiều lý do mà luôn thất bại.
Có nhiều nghi thức là vì số lượng tài nguyên hoặc cách bố trí sai, có một vài thất bại là vì phù văn vẽ ra có vấn đề. Còn có vài ba lần là vì bày nến trong nghi thức — Xem ra ánh lửa yếu ớt này từng cứu họ không ít lần rồi. Tiếc là vẫn không thể cản được bước chân tìm đường chết của họ.
Ở giữa sổ bị xé mất một trang, Từ Đồ Nhiên lấy ra tờ giấy có viết thần chú lúc nãy nhặt được, trùng khớp hoàn toàn.
… Dù tờ quy tắc có nhấn mạnh là không nhặt những gì thuộc về thời – không khác, nhưng Từ Đồ Nhiên vẫn lẳng lặng cầm theo tờ giấy này bên người. Tiếc là chỉ đổi được 5 điểm tìm đường chết, có thể nói là khá nghèo nàn.
Từ Đồ Nhiên thầm lắc đầu, đang định cúi đầu xem thi thể khác thì chợt bên tai vang lên một tiếng quỷ dị.
Xoèn xoẹt, cứ như có người đang cào lên tường vậy.
Từ Đồ Nhiên khựng lại, cảnh giác quay đầu lại, nhìn vào cánh cửa ngầm đang đóng chặt sau lưng.
Nếu cô không nghe nhầm thì tiếng động đó phát ra phía sau cánh cửa này.
… Là ai đây?
Từ Đồ Nhiên nhíu mày.
Cô mới vào từ phòng ngoài mà. Cô còn nhớ rất rõ, bên ngoài không hề có thứ gì…
À, đợi đã.
Từ Đồ Nhiên vỗ tay một cái, cuối cùng cũng nhớ ra.
Cô để cây bút của Bút Tiên bên ngoài.
* Nếu bạn đang đọc truyện này trên trang khác ngoài nhà mình và cống tiền cho tụi nó, chúc bạn một đời ẻ chảy và nghèo khổ *
*
Gần như ngay khi cánh cửa nặng bị đẩy ra, cây bút kia ảm đạm đi vào.
Có vẻ tình trạng của nó không ổn cho lắm, thân bút lúc nãy còn trơn tru sáng loáng đã mờ đi rất nhiều, nắp bút cũng xiêu vẹo, đầu bút còn bị rỉ mực, mực màu đỏ nhỏ từ khe hở bút ra rất nhiều.
Không chỉ có vậy, dường như nó còn rất tức giận. Mới vào phòng đã dùng đầu bút điên cuồng cào tường, xoèn xoẹt xoèn xoẹt, Từ Đồ Nhiên không biết nó có cào tới hỏng ngòi bút của mình không nữa.
“Được rồi được rồi, là lỗi của ta — Xin lỗi nhé, ta không có cố ý ném mi ở ngoài đâu.”
Từ Đồ Nhiên chân thành xin lỗi: “Ta thật sự không ngờ đến cả Nhà ma số 71 cấp Quán mà mi cũng không hạ được…”
Bút của Bút Tiên: …
Sau một giây phút khựng lại, nó càng cào tường dữ hơn.
Từ Đồ Nhiên cũng lười để ý tới nó, sau khi nói vài câu xin lỗi thì quay người tìm manh mối tiếp. Bút của Bút Tiên lại như cái đuôi của cô, cứ nhảy thẳng tới chân cô, Từ Đồ Nhiên đi tới phía nào nó cũng sẽ lắc lư theo tới đó, quậy tới mức Từ Đồ Nhiên bị mất tập trung.
Nếu là bình thường, cô sẽ túm lấy nó rồi quăng vào giấy bạc là xong chuyện. Nhưng ngay lúc này đây, cô không thể bỏ suất diễn này được — Khó bề phân biệt của cô phải càng bao trùm nhiều Thể Đáng Ghét thì mới càng mạnh được. Cấp thật của cây bút này không thấp, một khi đá nó ra khỏi phạm vi bao trùm rồi thì hiệu quả hỗn loạn của Nhà ma số 71 sẽ giảm rất nhiều, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù Từ Đồ Nhiên có kích hoạt kỹ năng chủ động cũng chỉ khiến nó yên tĩnh được một lần, lại còn kéo chân tiến độ của cô nữa… Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói thẳng:
“Mi muốn nói cái gì?”
Bút của Bút Tiên rơi xuống đất, đến cả nắp bút cũng không thèm nhặt mà chỉ vẽ lên đất bằng ngòi bút đang rỉ mực đỏ của mình:
[Ta đã làm xong yêu cầu của mi rồi.]
[Đến lượt mi thực hiện lời hứa của mình.]
“Yêu cầu gì… À, mi bảo kế hoạch kia ấy à.” Từ Đồ Nhiên khoanh tay, thản nhiên nói, “Xin lỗi nhé, thật ra lúc sau ta không có nhìn tờ quy tắc nên không biết cả đám đã phát triển tới mức nào rồi… Hay là thế này nhé, đợi sau khi ta ra khỏi đây, đọc hết tình hình kế hoạch rồi sẽ tổng kết lại sơ bộ với nhóm nhé. Nếu không có vấn đề thì sẽ có mi một câu trả lời chính xác, thế nào?”
Nói xong, cô quay đầu nhìn sang đống thi thể phía trước, chợt thấy bàn tay đau nhói.
Cô cúi đầu, chỉ thấy trên bàn tay mình chẳng biết từ khi nào đã có thêm mấy cái lỗ.
Những vết thương đó rất nhỏ, nhỏ xíu, như côn trùng ngọ nguậy trong lòng bàn tay cô, vết máu đỏ thẫm chảy ra tạo thành một hàng chữ nhỏ.
[Mi đang chơi ta]
Từ Đồ Nhiên: …
Cô im lặng trong một thoáng rồi nhìn về phía cây bút kia. Chẳng biết từ khi nào mà nó đã lơ lửng trên mặt đất, mực màu đỏ tươi tí tách rơi từ thân bút như máu đang chảy.
Trong đầu vang lên âm thanh cảnh báo. Từ Đồ Nhiên nhìn cây bút chằm chằm trong chốc lát rồi chợt bật cười: “Ái chà, giờ mới phát hiện à.”
Tiếng thông báo giá trị tìm đường chết lập tức vang lên, con số hơn 300 này thật khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời. Ngay sau đó, trên mu bàn tay Từ Đồ Nhiên lại đau buốt, cô cúi đầu xuống nhìn, một dòng chữ bằng máu lại hiện lên da cô:
[Nhỏ kia, mi đang đùa với lửa đấy]
[Thần không ra uy thì mi nghĩ ta là con muỗi à?]
Ta nghĩ… Ta nghĩ mi là một cây bút thiểu năng mà.
Từ Đồ Nhiên lẳng lặng nghĩ. Được rồi, xem ra hiện tại cây bút này không thiểu năng tới thế.
“Thế bây giờ mi muốn sao? Vụ lợi không được thì chuyển sang uy hϊếp à?” Từ Đồ Nhiên buồn cười nhìn nó, không hề bất ngờ khi nghe tiếng thông báo điểm tìm đường chết vang lên lần nữa.
[Nếu mi thực sự không muốn hợp tác thì ta cũng không ngại đổi cách khác đâu]
Lần này là đau ở cánh tay, Từ Đồ Nhiên cúi đầu, nhìn thấy một hàng chữ đang hiện ra:
[Mi có biết Dấu Thánh* không? Qua đây, ta rất thích chơi với tín đồ của mình trò này]
(*) Một thuật ngữ được các tín đồ Kitô giáo sử dụng để mô tả những dấu hiệu trên cơ thể, vết loét, hoặc cảm giác đau ở các vị trí tương ứng với những vết thương bị đóng đinh của Giêsu, chẳng hạn như ở lòng bàn tay, cổ tay và bàn chân.
[Chọn một chữ đi, mi muốn viết ở đâu? Trên mặt? Trong trái tim? Hay là ở lòng bàn chân?]
Từ Đồ Nhiên: …
Ta không biết Dấu Thánh gì hết, nhưng vở kịch này của mi khiến ta chợt nhớ tới tên ác nhân trong tiểu thuyết ma thuật nào đó* đấy.
(*) Ở đây đang nói tới giáo sư Umbridge trong Harry Potter, mụ từng yêu cầu nhân vật chính dùng cây bút ma thuật để chép phạt, những nội dung được chép sẽ bị khắc vào da của nhân vật chính. (Mình không phải độc giả của Harry Potter nên chỉ dịch từ bản tiếng Trung, có thể sẽ có sai sót, ai đọc HP nhớ comment giúp mình nếu có lỗi sai nhé!)
Hơn nữa tại sao lại nhấn mạnh vị trí lòng bàn chân vậy, mới nghe đã ngửi được mùi thoang thoảng rồi.
Từ Đồ Nhiên mím môi, hạ quyết tâm rồi nhắm tịt mắt lại.
Ở một nơi nào đó, dường như cô nghe thấy có tiếng cười nhạo. Ngay sau đó, trong tầm mắt bị mí mắt che phủ đột nhiên xuất hiện một đốm màu đỏ.
[Mi nhắm mắt lại là vì không muốn nhìn thấy ngõ cụt của mình à?]
“Không phải.” Từ Đồ Nhiên không hề mở mắt ra mà chỉ lạnh lùng nói, “Ta chỉ đang hồi tưởng lại thôi.”
Bút của Bút Tiên: …?
“Hồi tưởng lại con cá kia… Chính là bộ dạng thật sự của Nhà ma số 71 ấy.” Từ Đồ Nhiên vẫn nhắm mắt, “Bồ Hàm đã từng nói, nếu ta nhớ lại bộ dạng của nó, Lá chắn vô tri trên người ta sẽ biến mất, ta sẽ nhìn thấy lại được nó…”
“Nó cũng sẽ thấy được ta.”
Cô mở mắt ra nhìn về phía cây bút máy, khẽ cười: “Mi nói thử xem, nếu nó nhìn thấy ta thì có thấy được ta với mi đang ở cùng một chỗ không nhỉ?”
Cây bút đang trôi giữa không trung nghe vậy, rõ ràng là hơi sững lại.
Ngay sau đó, một hàng chữ vặn vẹo xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Chúng ghép lại thành một câu: [Chuyện đó thì liên quan gì tới ta?]
“Sao lại không liên quan?” Từ Đồ Nhiên nghiêng đầu nhìn nó, khóe miệng cong lên nhưng trong mắt vẫn tràn đầy lạnh lùng, “Mi sợ nó mà, không phải thế sao?”
Lần này, cây bút sượng lại lâu hơn — Bảo là đờ người ra cũng không ngoa.
Nó như đông cứng lại trong không trung, không hề nhúc nhích gì, một lúc lâu sau mới bắt đầu ngo ngoe, ngay lúc đó, chữ bằng máu trên người Từ Đồ Nhiên lại thay đổi.
Lần này là hai hàng chữ trên cánh tay cô:
[Ta không hiểu mi đang nói gì hết.]
[Tại sao ta lại phải sợ nó? Nó có gì để ta sợ chứ? Nực cười thật đấy!]
Ánh mắt Từ Đồ Nhiên trầm xuống, cô từ từ tiếp lời: “Nếu không sợ bị nó ăn thì sao mi lại sốt ruột muốn ta gỡ phong ấn như thế?”
Bút của Bút Tiên: …
“Ta thấy được dây đen rồi.” Ý cười trên khóe miệng Từ Đồ Nhiên càng lúc càng rõ, dự báo nguy hiểm trong đầu vang lên dồn dập, tiếng thông báo giá trị tìm đường chết lại xuất hiện lần nữa, nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy gì.
“Từng sợi từng sợi, khắp nơi đều có hết. Nếu nhớ kỹ lại một chút thì chắc sẽ thấy được nhiều hơn nữa…”
Bút của Bút Tiên: … …
Không biết có phải là ảo giác của Từ Đồ Nhiên không mà hình như mực màu đỏ trên người nó đang rỉ nhanh hơn thì phải.
[Dừng lại!]
Cuối cùng, chữ trên cánh tay cô lại thay đổi:
[Mau dừng não của mi lại cho ta!]
— Quả nhiên là thế.
Trái tim Từ Đồ Nhiên lập tức thả lỏng.
Cô đoán đúng rồi.
Rõ ràng cây bút máy này không biết vừa rồi thực chất cô đã nói dối một câu — Lúc bút của Bút Tiên đang liên tục sửa kế hoạch, không phải là cô không để ý tới. Chỉ là sự chú ý của cô khác với những gì nó nghĩ mà thôi.
Cô chủ yếu nhìn những chỗ mà Dương Bất Khí và Bồ Hàm bắt nó sửa. Đó cũng là bom nó cài vào, hoặc nói cách khác là bẫy.
Sau đó Từ Đồ Nhiên chợt phát hiện ra một chuyện — Cây bút của Bút Tiên này, dù trông có vẻ hơi tự do và có thể nói dối vài câu, nhưng thực chất phần nó nói dối được đều liên quan tới bản thân nó.
Nói cách khác, ngoài nội dung về phần này ra, nó phải nói thật về những thứ khác. Nhiều nhất chỉ có thể giở trò chơi chữ, đánh tráo một vài khái niệm, nhưng không được nói dối.
Chuyện này khiến Từ Đồ Nhiên nhớ lại ngày đầu tiên cô nhận được cây bút. Lúc đó cô có hỏi nó rằng trong phòng của cô có thực thể phi nhân loại nào không, dù ngày khi đó nó đáp lòng vòng nhưng bản chất vẫn tương đương với “Không có”.
Bây giờ bút của Bút Tiên còn không nói dối được chuyện này, chứ đừng nói gì là lúc đó. Nói cách khác, lúc đó cây bút của Bút Tiên này không cảm nhận được sự tồn tại của Nhà ma số 71.
Tóm lại là Nhà ma số 71 mạnh hơn bút của Bút Tiên hiện tại .
Từ đó có thể suy ra được chuỗi sức mạnh hiện tại. Nhà ma số 71 mạnh hơn bút của Bút Tiên, bút của Bút Tiên mạnh hơn Bồ Hàm — Mà chắc chắn Bồ Hàm sẽ mạnh hơn bản thân Từ Đồ Nhiên.
Hơn nữa Nhà ma số 71 lại có tập tính ăn hết tất cả các loài.
Ngoài ra, lúc Từ Đồ Nhiên định đưa anh nuôi đang hôn mê đi, Bồ Hàm từng nói thế này:
“Đối với kiểu Thể Đáng Ghét như Nhà ma số 71 mà nói, chỉ cần đồ ăn không quá lạnh, ăn được là được. Nếu muốn so sánh thì tôi là gà rán, hai người là cải xanh, anh cô ấy à, chỉ là một món ăn cho no bụng thôi. Người bình thường ai lại bỏ không ăn gà rán mà gặm bánh ngô chứ.”
Khi ấy anh ta nói thế là để Từ Đồ Nhiên từ bỏ suy nghĩ giúp anh nuôi, tiếc là không có tác dụng gì hết, Từ Đồ Nhiên và Dương Bất Khí vẫn cố gắng đưa anh nuôi lên tầng 2.
Bây giờ nghĩ lại, những lời này đã giúp Từ Đồ Nhiên càng thêm tự tin.
“Ta là cải xanh, Bồ Hàm là gà rán. Thế thì chắc chắn mi ăn ngon hơn cả gà rán nữa.” Từ Đồ Nhiên nói, “Thế thì đoán thử xem nhé, nếu ta thật sự nhìn vào Nhà ma số 71, nó sẽ ăn mi trước hay đối phó với ta trước đây?”
Bút của Bút Tiên: “…”
[Con mẹ nó, mi có bị điên không vậy!] Nó cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn không được. Lúc này nó không còn hơi sức đâu mà tỏ vẻ muốn khắc Dấu Thánh nữa, chỉ quay mặt viết chữ lên tường, [Ta bị ăn rồi thì mi cũng chẳng sống nổi đâu! Mi đang ủ mưu cái gì!]
Từ Đồ Nhiên hơi nhíu mày, đứng dậy, giọng điệu khá hứng thú: “Thích thế đấy! Có được không?”
Bút của Bút Tiên: !@#¥%
Lý trí của nó nói cho nó biết rằng Từ Đồ Nhiên chỉ đang ra vẻ — Dù lúc đầu thứ đó không có nhiều, bây giờ cũng chỉ còn vài mảnh vụn mà thôi.
Nhưng chẳng hiểu sao nó lại chợt nhớ tới lúc Từ Đồ Nhiên và nhóm bạn của cô rời khỏi căn phòng tầng 2. Ngay khi ấy nó đã thức dậy nên cũng có cảm giác nhất định với môi trường xung quanh.
Nó chính tai nghe Từ Đồ Nhiên nói, “Khiến kẻ thù khó chịu tức là phe mình thoải mái.”
“Bốn bỏ làm năm, nó bị lỗ tức nghĩa là chúng ta được lời.”
Liên hệ với tất cả những gì nó đã phải trải qua kể từ khi nó ẩn náu bên cạnh Từ Đồ Nhiên —
Đệch.
Cứ có cảm giác rằng cô là kiểu người có thể làm ra mấy chuyện chết chùm thế này, nó phải làm sao bây giờ!
Như nhận ra được sự băn khoăn của nó, Từ Đồ Nhiên lại lên tiếng, giọng điệu hơi nhẹ nhàng hơn: “Hoặc là, nếu mi thật sự không muốn đối đầu với Nhà ma số 71 của hiện tại thì có thể đấu với nó của quá khứ.”
Khóe miệng cô nhếch lên, ánh mắt nhìn bút của Bút Tiên như đang nhìn một vật chết:
“Nếu không thì so sánh thử chút đi, xem ta bị mi viết lên người chết nhanh hơn hay là mi bị ta vứt ra ngoài nhanh hơn?”
Bút của Bút Tiên: @#¥%… %¥
[!! Ta hiểu rồi, rốt cuộc ta cũng đã hiểu!] Nó quay đầu lại viết nguệch ngoạc lên tường, [Mi cố ý! Mi cố ý vứt ta ở ngoài là để thăm dò ta!]
[Con nhỏ này, sao mi có thể độc ác như thế hả!!!]
Chữ viết màu đỏ giương nanh múa vuốt trên tường, từng chữ từng chữ như đang rỉ máu. Người không biết còn nghĩ nó mới là nạn nhân cơ đấy.
Từ Đồ Nhiên gãi gãi má, ánh mắt trở nên hơi vi diệu.
Không, hình như tưởng tượng hơi quá rồi đấy.
Nói ra chắc mi không tin, ta thật sự vô ý quên mất mi mà…
“Tóm lại ý của ta là thế đấy.” Từ Đồ Nhiên thầm xấu hổ nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, thậm chí còn chủ động bước tới trước một bước.
“Hoặc là hai chúng ta cùng chết. Hoặc là cược xem sống chết của ta và mi, mi tự chọn một đi.”
Bút của Bút Tiên: …
Dù thật sự hơi mất mặt, nhưng ngay lúc Từ Đồ Nhiên bước tới trước một bước, nó vẫn vô thức lùi ra sau một chút, đập thẳng vào tường.
Vài giây sau, cuối cùng nó cũng đã hoàn toàn đầu hàng, rơi xuống đất rồi nằm bất động.
Mực đỏ chảy ra từ ngòi bút, loang ra một mảng như máu.
Không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không mà sao Từ Đồ Nhiên cứ luôn thấy cả thân bút của nó đã tái mét.
… Sau đó thì cô hoàn toàn mặc kệ nó, quay đầu tiếp tục lục soát thi thể.
Chỗ bị để lại “Dấu Thánh” trên da vẫn còn đau nhức. Chữ viết đã nhòe đi, chỉ còn lại những vết máu trông hơi đáng sợ, nhưng may mà máu không tứa ra thật.
Từ Đồ Nhiên thấy hơi chướng mắt nên quay đầu kêu cây bút một tiếng. Nó giả vờ như không nghe gì, lấy nắp bút giấu đầu đi rồi lăn thẳng sang một bên.
… Tự kỷ hay gì?
Từ Đồ Nhiên lắc đầu, cúi người sờ tiếp lên eo thi thể, cuối cùng lần được một chùm chìa khóa ở sau lưng một trong số đó.
Gần như ngay lúc cô cầm chìa khóa trong tay, trong căn phòng vốn dĩ kín mít chợt có thêm một cánh cửa gỗ nữa. Cửa đóng chặt, bên trên có một ổ khóa.
Hóa ra là thế — Từ Đồ Nhiên chợt bừng tỉnh.
Trước đây đều là kiểu có ổ khóa trước rồi mới có chìa. Thứ tự ở chỗ này thì ngược lại, có chìa khóa trước mới có thể tìm được ổ khóa tương ứng.
Trên cửa đó cũng có dán một tờ quy tắc. Lúc này đây, kế hoạch được viết bên trên đã biến mất hết, còn lại là một loạt quy tắc chạy trốn được viết rất chỉnh tề.
Ánh nến lung linh soi lên cánh cửa. Từ Đồ Nhiên tinh mắt, vừa nhìn thoáng qua đã thấy có người viết thêm thứ gì đó vào khoảng trống.
Thoạt nhìn đó tựa như là một phù văn, hình tam giác, ở giữa có vẽ những hình thoi và hình tròn to to nhỏ nhỏ, bên cạnh là chữ ký cá nhân của Bồ Hàm.
Trong lòng Từ Đồ Nhiên thầm biết đây mà manh mối của Bồ Hàm cho, phản ứng đầu tiên là đi mở quyển nhật ký vừa nhặt được, mở ra xem có tìm được hình tương tự không. Cô lại cầm ngọn nến đi kiểm tra đồ đạc xung quanh phòng, tiện đường đi ngang qua cây bút tự kỷ rồi nhặt nó lên luôn.
Ngón tay cô vô tình cọ vào thân bút, Từ Đồ Nhiên chợt khựng lại.
Cô nhớ rồi. Trên người cây bút này cũng có phù văn.
Từ Đồ Nhiên lập tức đưa cây bút tới gần ánh nến hơn, quan sát kỹ hơn một chút, quả nhiên phù văn trên nắp của nó giống với phù văn trên tờ quy tắc.
Cô nhìn tờ quy tắc một lúc rồi nói với cây bút: “Đúng rồi, hỏi mi một chuyện nữa.”
“Cách gỡ phong ấn trên người mi là gì?”
Bút của Bút Tiên: …
Bút của Bút Tiên: …?!!
Nó gần như nhảy ra khỏi tay Từ Đồ Nhiên ngay lập tức, lơ lửng trong không trung một hồi lâu rồi mới quay lại viết lên tường:
[Mi muốn làm gì nữa?!]
Từ Đồ Nhiên: …
“Được rồi, không giúp gì được cho mi đúng không?” Cô lười nhác trợn mắt rồi đứng dậy, “OK, không muốn trả lời thì khỏi trả lời.”
Bút của Bút Tiên: !!!
Nó vội vàng chạy tới trước mặt Từ Đồ Nhiên, hơi chần chừ rồi mới quay đầu viết nhanh một hàng chữ lên tường.
— Cách này không khó, phải dùng máu người bôi lên phù văn trên thân nó, vừa bôi vừa nhẩm: [Ta cho mi tự do, ta cho mi tự do, ta cho mi tự do].
Từ Đồ Nhiên làm theo lời nó, không chút do dự mà nặn một ít máu từ vết thương trên người ra, cẩn thận nhắm ngay ánh nến rồi chắp hai ngón tay lại.
Vết máu nhỏ xuống đúng ngay phù văn hình tam giác đó.
Cô vừa nhỏ máu vừa nhẩm: “Ta cho mi tự do — Nhưng chỉ một phần nhỏ.”
“Ta cho mi tự do… Nhưng chỉ một phần nhỏ.”
“… Chỉ một phần nhỏ thôi. Không nhiều nhé.”
Bút của Bút Tiên: …
Gì vậy, mi đọc lớn tiếng như thế là sợ ta không biết mi đang chơi xỏ mình đấy hả?
Rõ ràng phong ấn trên người nó đang dần tan biến. Nhưng chẳng hiểu sao nó lại đột nhiên có một dự cảm không lành và một nỗi buồn nặng nề.
Dù thế nào đi chẳng nữa, một phần nhỏ tự do cũng là tự do rồi — Vì thế Từ Đồ Nhiên cứ ngang nhiên nhẩm như thế, tới khi kết thúc, không ngờ là cây bút không bị sa sút tinh thần gì mấy.
Thật ra là vì phong cách “Nào, cùng chết đi” của Từ Đồ Nhiên lúc nãy quá đáng sợ nên nó đã chẳng còn hy vọng gì được gỡ phong ấn nữa. Không ngờ lúc này còn được gỡ ra tí xíu…
Thậm chí nó còn cảm thấy kinh ngạc như kiểu “Hả, mình trúng số à” nữa.
Nhưng thân là một ác nhân (tự nhận) khá xứng tầm, bút của Bút Tiên vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, âm thầm tự nhủ bản thân đừng có không biết cố gắng giống như một con chó nhà quê; đồng thời còn tượng trưng yêu cầu Từ Đồ Nhiên nói lý do tại sao lại xóa bớt một phần phong ấn cho mình.
Tiện thể phải ra vẻ đạo mạo, nghiêm khắc chỉ trích cô đã thất hứa, gian trá, là một con người cực kỳ đáng khinh nữa.
Một người như mi ấy à, nếu là năm đó, muốn vào giáo phái của ta cũng không được đâu nhé!
“Gì mà thất hứa? Giữ lời hứa mới giúp mi bôi máu đấy.” Từ Đồ Nhiên chết vẫn cãi cùn, như thể người vừa lên kế hoạch gài nó không phải là cô không bằng.
“Đây gọi là đặt cọc nhé. Có biết đặt cọc không? Ít nhất phải xong hết các dự án rồi mới được thanh toán hết — Đã là Thể Đáng Ghét cấp cao thì chắc cũng biết logic trong kinh doanh mà đúng không?”
Nói xong cô đi thẳng tới cửa gỗ, cầm chìa khóa tần ngần một lúc rồi tra vào ổ, thoải mái mở cửa bước ra ngoài.
Còn cây bút của Bút Tiên thì lẳng lặng bay sau lưng cô, động tác rất do dự, trong lòng cực kỳ hoang mang.
… Hả?
Thế… thế à?
* Nếu bạn đang đọc truyện này trên trang khác ngoài nhà mình và cống tiền cho tụi nó, chúc bạn một đời ẻ chảy và nghèo khổ *
——————
Từ Đồ Nhiên: Trong phòng này có đứa phế rồi. Ai phế thì tui không nói đâu.
Bút của Bút Tiên: [Tự tin ưỡn ngực] Chắc chắn không phải tui!