Xuyên Sách: Cô Ấy Rất Giỏi Tìm Đường Chết

Chương 40

Tua ngược thời gian lại vài phút trước.

Từ Đồ Nhiên đi theo sau lưng người phụ nữ búi tóc cao kia, rẽ vào một hành lang xa lạ.

Rõ ràng hành lang đó không thuộc về thời – không này. Theo cấu trúc của căn nhà này, dưới tầng hầm không thể có một hành lang dài như thế, huống hồ gì nó lại quá cũ kỹ — Những miếng gỗ trên sàn đã hơi bung ra, vách tường hai bên cũng bong tróc rất nhiều. Thậm chí ở chỗ tiếp giáp giữa tường và sàn nhà còn thấy được một ít rêu và nấm nữa.

Xem ra chỗ này khá ẩm ướt.

Từ Đồ Nhiên thầm nhận định trong lòng như thế, cô đi theo người phụ nữ bước vào căn phòng cuối hành lang. Những đồ đạc xa lạ lập tức đập vào mắt, ánh nến chập chờn khiến người ta hoa hết cả mắt. Từ Đồ Nhiên vô thức chớp mắt, lúc nhìn kỹ lại thì người phụ nữ đó đã biết mất dạng.

Tựa như bọt biển lênh đênh giữa khe hở không gian và thời gian vậy, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Từ Đồ Nhiên nhìn khoảng không trước mặt, xoay người nhìn quanh căn phòng xa lạ, trong lúc đó cũng lấy cây bút của Bút Tiên ra, cố tình lắc nó.

“Ê, còn sống không đấy? Làm việc nào. Ê?”

Bút của Bút Tiên không nhúc nhích như một vật chết.

Từ Đồ Nhiên vứt nó sang một bên rồi quan sát cách bày trí của đồ đạc. Thoạt nhìn căn phòng này rất hợp với nơi chứa một giáo phái bí mật, trên tường vẽ đầy những bức tranh tường và hoa văn kỳ lạ. Ở giữa một mặt tường có dán tờ quy tắc kia. Từ Đồ Nhiên nghĩ, thế hẳn là cửa ngầm rồi.

Căn phòng này chứa khá nhiều dụng cụ chiếu sáng. Bốn góc có đặt đèn dưới đất, trên tường thì có đèn treo — Chính xác hơn là giá nến, dưới ánh nến lung linh yếu ớt, bóng người bị kéo dài trông rất méo mó.

Trên đất cũng có nến. Nhưng cách bày trí của đống nến này lại không giống với Từ Đồ Nhiên nghĩ lắm. Trong ấn tượng của cô, kiểu nghi thức phải dùng tới nên thì hẳn nên bày thành hình tròn, hình sao… Ít nhất cũng phải ra hình ra dạng hẳn hoi tí.

Nhưng đống nến ở đây lại bày rất ngổn ngang. Chúng được xếp thành mấy hàng dài, nằm ngang cánh cửa ngầm có dán tờ quy tắc.

… Không giống như đang tiến hành nghi thức chút nào, giống xếp chướng ngại vật hơn.

Trong lòng Từ Đồ Nhiên chợt lóe lên, cô ngồi xuống nhìn thật kỹ, chợt phát hiện ra hình như dưới nến còn có thứ gì đó đang lấp lánh.

Là nước. Một vũng nước, chậm rãi thấm ra từ dưới cửa ngầm.

Từ Đồ Nhiên lấy ngón tay đυ.ng vào một ít nước, nhưng cảm giác ở ngón tay lại như đang chạm vào tóc vậy. Cô ngẩng đầu lên nhìn cửa ngầm trước mặt, mím môi rồi đứng dậy đẩy nó ra.

Cửa đá rất nặng. Cô thử vài lần, cuối cùng cũng tìm được cách dùng lực chính xác. Mà hình như trong khoảnh khắc cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, dự báo nguy hiểm trong đầu cô lại réo vang.

Một mùi nước tanh nồng nặc bốc ra từ khe cửa. Từ Đồ Nhiên hơi khựng lại rồi đột nhiên tăng lực đẩy cửa —

Cửa đã bị mở ra hoàn toàn, đập vào mắt cô là một mảng tối đen như mực.

Ánh nến ngoài cửa lập lòe, chỉ soi sáng được một khoảng đất nhỏ trong nhà. Từ Đồ Nhiên cảnh giác quan sát, cầm hai cây nến dưới đất lên rồi bước vào trong.

Dự báo nguy hiểm càng vang lên dữ dội, cùng với đó là tiếng thông báo được cộng điểm tìm đường chết. Nói thật thì 50 điểm tìm đường chết có hơi “bèo”, Từ Đồ Nhiên cầm nến đi một vòng trong phòng nhưng chẳng nhìn ra được có chỗ nào không ổn cả.

Phòng này nhỏ hơn phòng ngoài rất nhiều, nhưng rõ ràng ở đây mới thực sự là địa điểm tiến hành nghi thức. Trên sàn bày một bó hoa kỳ dị, những mảnh xương vỡ, một ít đèn gas đã tắt. Còn có rất nhiều ly cốc rỗng. Trên tường và mặt đất đều đầy những hoa văn kỳ lạ được vẽ bằng phấn. Nhưng vì tầm nhìn có hạn nên Từ Đồ Nhiên cũng không thể nhìn rõ được hết.

Cô nhặt một tờ giấy trên mặt đất, trên đó viết một đoạn văn bản lộn xộn, ê a à ê, thoạt nhìn như kiểu ghi chú lại cách phát âm của thần chú vậy.

… Có bấy nhiêu thôi mà cho 50 điểm rồi hả?

Chắc không phải đâu.

Từ Đồ Nhiên cứ thấy có gì đó sai sai.

Tờ giấy kia nhàu nát như kiểu từng bị thấm nước, một đống chữ ở giữa đã bị nhòe hết. Ánh nến từ tay Từ Đồ Nhiên có hạn nên cô định cầm nó ra ngoài rồi đọc, nhưng mới quay người lại thì lỗ tai đã khẽ động đậy.

Cô nghe được một vài âm thanh.

Dù rất nhỏ nhưng cô vẫn chắc chắn là mình đã nghe được. Như tiếng vang ra khi quần áo cọ nhẹ vào nhau vậy.

Tiếng đó phát ra từ bên trên.

Từ Đồ Nhiên khựng lại, điều chỉnh tư thế một chút rồi cầm nến trong tay, ngẩng đầu nhìn lên trên.

— Bấy giờ cô mới phát hiện trên đầu mình có một người đang lơ lửng.

Đúng thế, đang lơ lửng — Không chỉ có một bóng người, chúng nằm lơ lửng trên đầu cô, tay chân yếu ớt duỗi ra, không nhúc nhích, trông cứ như hình nộm vậy.

Hoặc là… xác chết.

Từ Đồ Nhiên nhớ Dương Bất Khí đã từng nói sau lần thực hiện nghi thức đầu tiên, trong nhà này xuất hiện rất nhiều người chết đuối. Mà lúc cô mở cửa cũng có ngửi thấy được mùi nước rất tanh.

Quan trọng nhất là cô đã vào theo dòng nước rỉ ra ngoài cửa. Nhưng từ khi bắt đầu tìm kiếm tới giờ, cô chẳng tìm được ngọn nguồn của vệt nước đó.

… Là nó không tồn tại, hay là do cô không phát hiện được sự tồn tại của nó đây?

Từ Đồ Nhiên vô thức nín thở, giơ tay quờ quạng xung quanh. Ngay lúc ngón tay sờ ra ngoài phạm vi ánh nến soi sáng, cô cảm thấy rõ ràng một hơi lạnh.

Lành lạnh, ươn ướt. Như thể có nước chảy qua đầu ngón tay mình vậy.

Cuối cùng Từ Đồ Nhiên cũng hiểu ra.

Nước luôn hiện hữu. Nước có ở khắp mọi nơi. Ngay từ đầu cô đã bị nước bao vây.

Còn chuyện tại sao nước không nuốt chửng cô, hơn nữa tại sao những ngọn nến ở phòng ngoài đều cháy thì…

Từ Đồ Nhiên nhìn ngọn nến trong tay, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Cô cất đồ vào phòng, cẩn thận mò mẫm tờ giấy kia, rồi từ từ lần ra hướng cửa.

Ngay lúc bước vào phạm vi chiếu sáng của ánh nến bên ngoài, cô chợt dừng bước, không chút do dự mà thổi tắt ngọn nến trong tay!

Cơn lạnh thấu xương lập tức dâng trào khắp nơi, dòng nước vô hình như đang mở cái miệng khổng lồ, phà ra một hơi để cuốn cô vào rồi nuốt chửng!

Trong đầu vang lên tiếng cộng điểm tìm đường chết lần nữa, lần này cộng hẳn 300… Cuối cùng cũng kha khá rồi đấy.

Trong xoang mũi cô chợt cảm thấy bỏng rát, cảm giác ngạt thở dâng lên như có vô vàn sợi tơ đang cuốn chặt. Từ Đồ Nhiên khó khăn mở mắt ra, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đang thay đổi —

Dường như trước mắt cô có một chất lỏng trong suốt đang cuộn trào. Xuyên qua lớp chất lỏng đó, căn phòng vốn dĩ tối mù lại như được phủ lên một tầng ánh sáng — Nhưng ánh sáng không phải xanh lam cũng chẳng phải xanh lục, thực sự trông cứ như địa ngục ấy.

Nhờ có tầng ánh sáng đó, cuối cùng Từ Đồ Nhiên cũng đã thấy rõ được bố cục căn phòng và toàn bộ hoa văn được vẽ trên đất kia. Ngay sau đó, chỉ thấy cô chớp mắt, nhấc chân lên mà không cần suy nghĩ —

Kích hoạt hiệu quả Băng số 7 trước, Chân thỏ xui xẻo sau. Chất lỏng bám quanh Từ Đồ Nhiên tạo ra một âm thanh kết tinh nhỏ, ngay sau đó là một cú đá mạnh, lớp băng vỡ tan, toàn bộ chất lỏng rơi vào trạng thái cứng đờ trong nháy mắt.

Từ Đồ Nhiên nhân cơ hội thoát ra, bước vào vòng tròn của ánh nến. Lúc quay đầu lại, sau lưng đã trở về là một màu đen.

Cô hơi nhíu mày, đóng cửa rời khỏi phòng nghi thức rồi lấy ra tấm giấy viết thần chú kia, vừa nhẩm đọc thử vừa tổng kết lại những phát hiện mình mới tìm được.

Có vẻ cô vừa thấy được hiện trường làm nghi thức năm đó. Đám người đó cố gắng triệu hồi “nó”, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị nến để dự phòng — Theo trải nghiệm vừa rồi thì có vẻ nó rất kỵ nến, vì thế phạm vi ánh nến soi tới là khu vực an toàn.

Những ngọn nến ngoài cửa là để ngăn chặn nó. Tiếc là chẳng có tác dụng gì. Đám người tiến hành nghi thức vẫn bị “nó” gϊếŧ chết.

Không biết là nghi thức này thành công hay thất bại nữa. Hơn nữa khoảng thời gian quá khứ này có ảnh hưởng gì tới tình trạng hiện tại của họ không…

Từ Đồ Nhiên vừa suy nghĩ vừa quay người lại, ánh mắt vô tình lướt qua phía trước rồi chợt “Ồ” một tiếng.

Đáng lẽ phòng cô đang đứng phải có 2 cánh cửa. Một là cửa ngầm vào phòng nghi thức, một là cửa ra vào hướng ra hành lang.

Nhưng giờ lối ra hành lang đã không còn nữa.

Phía sau cô chỉ còn cánh cửa ngầm thông vào phòng nghi thức. Nhưng lúc nãy cô đã nhìn sơ qua phòng đó rồi, không hề có lối ra vào nào khác…

Nói cách khác, giờ cô đang bị nhốt vào phòng kín rồi.

… Chuyện này cũng hơi lúng túng đấy.

Từ Đồ Nhiên gãi đầu, nhặt một ngọn nến từ dưới đất lên rồi xoay người vòng lại phòng nghi thức phía sau, xác nhận không còn lối ra nào khác nên chỉ đành quay đầu về.

Sau đó, cô nhìn tờ quy tắc được dán trên cửa ngầm, định chia sẻ những thông tin mình có được cho những người khác và tiện thể báo bình an luôn.

Nhưng đúng lúc này, cây bút kia lại chợt động đậy.

Nó giống như con rùa đen mới tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, rục rịch cử động. Thấy Từ Đồ Nhiên không định để ý tới mình, nó bèn dựng người thẳng dậy, múa may trước mặt cô.

Từ Đồ Nhiên tỏ ra ghét bỏ nhìn nó, yên lặng một lát mới nói: “Mi đang làm gì đấy?”

Cây bút thấy cuối cùng cô cũng đặt câu hỏi cho mình thì sướиɠ tới phát rồ, lập tức định viết đáp án ra. Nó định viết lên tường nhưng ngòi bút mới tới gần đã như cảm ứng được thứ gì đó khiến mình khó chịu nên đành lặng lẽ lùi ra, nhanh chóng đổi chất liệu để viết, nó bắt đầu viết lên chỗ trống trên tờ quy tắc.

[Ta đang cố thu hút sự chú ý của mi để nói rằng ta có thể giúp mi.]

Từ Đồ Nhiên: …

Vốn dĩ trong lòng cô đang khá cảnh giác. Nhưng lúc thấy cây bút chủ động viết lên tờ quy tắc, chẳng hiểu sao cô lại bất chợt hơi thả lỏng hơn xíu.

Cây bút này… Hình như không biết tác dụng của tờ quy tắc này nhỉ?

Chỉ nghe cô nói: “Giúp ta? Tại sao ta phải tin mi?”

Cây bút đó viết nhanh hơn: [Dù trước đây chúng ta ở chung với nhau không mấy thoải mái, nhưng mi cứ tin ta, ta thật sự có thể giúp mi.]

Chữ viết nghiêng ngả, hơn nữa còn dính mấy lỗi chính tả nữa.

Lần này Từ Đồ Nhiên càng thêm chắc chắn suy đoán của mình. Chắc hẳn cây bút này cũng đang trong trạng thái hỗn loạn. Dù không biết hiệu quả cụ thể đối với nó ra sao, nhưng trước mắt…

Hình như nó không tỉnh táo cho lắm.

Từ Đồ Nhiên lập tức thấy hưng phấn.

“Sao ta biết là mi không làm hại ta chứ?” Cô cố tình hỏi.

Bút của Bút Tiên: [Nếu ta muốn hại mi thì giờ ta đã bị mi làm cho hỗn loạn rồi mà đúng không?]

“Hình như cũng có lý.” Từ Đồ Nhiên gật đầu, “Vậy ta nên làm thế nào đây?”

[Gỡ phong ấn trên người ta ra đi, ta sẽ giúp bọn mi chạy trốn] Bút Tiên thề, [Đây là một giao dịch cực hời.]

Sau đó ở tại chỗ đợi ta.

Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi câu mà mình quan tâm nhất: “Nhưng mi chỉ mới tới cấp Quán thôi mà. Chủ Cõi này là cấp Huy đấy, mi còn làm gì được nữa?”

Bút của Bút Tiên không cần nghĩ ngợi: [Đúng thế, ta chỉ có cấp Quán thôi, nhưng ta có ích hơn mi nghĩ nhiều. Mi thấy ta yếu là vì mi chưa thấy được sức mạnh thật sự của ta thôi.]

… Ái chà.

Từ Đồ Nhiên nhìn câu trả lời của nó, hơi nhíu mày.

Cấp Quán ư? Cấp Quán cái đầu mi ấy.

Từ Đồ Nhiên mím môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Cô nhớ lại những gì mà Bồ Hàm đã nói với mình cách đây không lâu.

— Thứ nhất, dù người Biết tuốt bị hỗn loạn nhưng cũng sẽ không nhầm những nội dung từng đọc được.

— Thứ hai, người ta chỉ hỏi người khác những gì mà mình không biết — Hoặc những chuyện bị che giấu.

Khi ấy cô nghi ngờ Bồ Hàm đã bị hỗn loạn là vì anh ta hỏi cô về nguồn gốc của cây bút này — Thực chất ngay ngày đầu tiên cô nhận được nó, Bồ Hàm đã nhắc tới đống hàng mà cô đã mua. Nếu anh ta có thể nhìn thấy được đống hàng đó thì sao không biết về sự tồn tại của cây bút này được.

Nhưng Dương Bất Khí đã chứng minh Bồ Hàm không bị hỗn loạn rồi. Thế thì theo những gì đã biết và nhắc nhở của Bồ Hàm, cô có thể đưa ra một kết luận:

Bồ Hàm không thấy được cây bút này không phải vì anh ta có vấn đề, mà là có người đã giấu đi sự tồn tại của nó.

Làm được chuyện này thì chí ít phải là người hoặc Thể Đáng Ghét cấp Huy. Mà trong tình hình hiện tại, thứ cấp Huy duy nhất có dính líu tới cây bút này chỉ có Nhà ma số 71, nhưng bản thân Nhà ma số 71 đang trong trạng thái hỗn loạn nên tới bản thân nó còn không ẩn náu tiếp được. Sao nó lại ẩn đi một Thể Đáng Ghét khác được chứ?

Với cả cây bút này có khuynh hướng Biết tuốt nữa. Từ Đồ Nhiên chỉ có thể đoán là nó đang tự giấu bản thân. Mà chuyện này cũng có nghĩa là nó không phải món hàng cấp Quán mà cửa hàng đã nói — Ít nhất phải cấp Huy trở lên.

Nhưng giờ nó lại bảo bản thân là cấp Quán. Thế lại là chuyện gì nữa? Nó đang nói dối ư? Nó tìm ra cách phá áp chế trên người rồi sao? Hay thực sự là cô đã đoán sai, một kẻ khác hoàn toàn đang xen vào…

Từ Đồ Nhiên mím chặt môi, cây bút kia thì lại rất ngoan ngoãn đứng dưới chân như đang chờ đợi quyết định của cô.

Mà lúc này, tờ quy tắc trước mặt cô bất chợt thay đổi.

Trên đó có thêm một vài dấu chấm.

Thoạt nhìn chúng rất thưa thớt, trông chỉ như vô tình chấm phải. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện một số chỗ dày hơn nhiều.

[Ta thật sự có thể giúp mi]

[Nếu ta muốn hại mi thì giờ ta đã bị mi làm cho hỗn loạn rồi mà đúng không?]

[Ta sẽ giúp bọn mi chạy trốn, đây là một giao dịch cực hời.]

[Đúng thế, ta chỉ có cấp Quán thôi]



Từ Đồ Nhiên đảo nhanh qua những phần bị chấm, ánh mắt thay đổi, giơ tay giật tờ quy tắc kia xuống.

Tờ quy tắc rơi ra khỏi cửa, nội dung mới thêm vào bắt đầu biến mất từ từ. Sau khi xác nhận đáp án của cây bút và những chấm nhỏ đều biến mất hết, Từ Đồ Nhiên như không có chuyện gì mà thả tờ giấy sang một bên, trầm giọng nói: “Giờ mi đừng nói nữa, để ta cân nhắc đã.”

Đúng thế, cần phải xem xét lại… Tình hình bây giờ hình như hơi phức tạp.

Đầu tiên, có lẽ những dấu chấm kia là của Dương Bất Khí. Chuyện này đã chứng minh suy đoán của cô, cây bút này ít nhất cũng phải cấp Huy. Nó đang nói dối.

Thế thì lại dẫn tới 2 vấn đề. Thứ nhất, tại sao nó lại nói dối được. Thứ hai, mục đích nó nói dối là gì.

Có vẻ chuyện thứ hai khá dễ giải thích. Nó có áp chế của nhà ngoại cảm trên người, định nhân lúc cháy nhà mà chạy ra hôi của, mê hoặc người khác cởi ra giúp nó.

Nhưng tại sao lại là cô, tại sao lại là lúc này?

Đó là một vấn đề. Nhưng không quan trọng, có thể để sau.

Còn chuyện thứ nhất… Lại rất khó xác minh được.

Nhưng Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một lúc rồi lại chợt phát hiện giờ cũng không cần phải chứng minh ngay.

So sánh thử một chút. Tại sao cô lại muốn tìm lý do một con ngỗng mổ người làm gì chứ?

— Cô chỉ cần biết ngỗng ăn rất ngon, sau đó tìm cách để ăn được nó là ổn, chẳng phải thế sao?

Vừa nghĩ tới đây, đầu óc chợt bừng tỉnh.

Từ Đồ Nhiên quyết định rồi quay người dán lại tờ quy tắc lên cửa, khẽ gật đầu với cây bút kia: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, đề nghị của mi cũng ổn đấy.”

Cây bút kia lập tức dựng đứng dậy, tỏ vẻ như đang cực kỳ kích động. Tiếc là vì quy tắc nên giờ nó không thể chủ động bày tỏ được gì — Nhưng nó thầm hiểu rằng rất nhanh thôi, sắp tới lúc rồi!

Lát sau chắc chắn Từ Đồ Nhiên sẽ hỏi nó rằng cô nên làm thế nào. Sau đó nó chỉ cần viết ra cách tháo gỡ phong ấn, đợi Từ Đồ Nhiên làm theo là được…

Hoàn hảo!

Bút của Bút Tiên kích động chờ đợi, đến cả cái nắp đậy trên mông nó cũng khẽ run lên. Sau đó nó nghe Từ Đồ Nhiên mở miệng, hỏi: “Vậy kế hoạch của mi là gì hả?”

Bút của Bút Tiên: ?

Hả?

Như nhìn ra sự bối rối của nó, Từ Đồ Nhiên nghiêm túc nói: “Thì là kế hoạch giúp đỡ mà mi nói đấy. Mi bảo muốn giúp bọn ta, chẳng lẽ không có ý tưởng gì à? Hình như thế thì không có thành ý lắm nhỉ.”

Bút của Bút Tiên: …

Không phải là không có, nhưng thứ đó đâu phải do ta cung cấp đâu chứ?

Theo tình tiết bình thường thì bọn mi cứ ào ào mà chạy thôi, lúc cần thì gọi ta tới hỗ trợ, không phải sao? Dù thật ra ta cũng không tính hỗ trợ thật…

“Thật thế à? Thế thì không ổn rồi.” Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, rất lý lẽ, “Mi nhìn đi, mi nói với ta là “giao dịch” mà. Giao dịch là gì, là hợp tác đấy. Hơn nữa còn là mối do mi tự yêu cầu nữa.”

“Theo logic đó, bọn ta là bên A, mi là bên B. Bên B của mi chẳng có kế hoạch để thuyết phục người khác nữa, thế thì tại sao bọn ta phải trao cơ hội hợp tác quý giá này cho mi hả?”

Bút của Bút Tiên: ……

Một lúc sau, nó mới chần chừ viết lên tờ quy tắc: [Chắc là vì, ta có thể giúp bọn mi sống tiếp chăng?]

“Vậy thì mi chứng minh đi chứ! Người ta gọi vốn còn phải làm PPT* cơ đấy.” Từ Đồ Nhiên tỏ vẻ “Đến cả chuyện này mà cũng không biết”, sau đó quay đầu đi vòng quanh căn phòng tiếp.

(*) Bài thuyết trình bằng PowerPoint.

“Theo lý mà nói, lúc này ít nhất phải có bản nháp. Thế thì theo tình hình hiện tại của ta, mi cho thử một kế hoạch đi nào? Nhưng con người ta khá hiền lành, cho bản nháp thử nghiệm thôi cũng được. Nếu thế thì ta sẽ suy nghĩ xem lát nữa làm sao ra ngoài được, còn mi cứ trợ giúp theo ý tưởng đó, cho ra một kế hoạch chạy trốn hoàn hảo, nếu có khả năng thực hiện được thì chúng ta sẽ bàn chuyện kế tiếp.”

Bút của Bút Tiên: …

Ta nói ra rồi mi nhắm có đồng ý không hả?

Từ Đồ Nhiên muốn khám phá căn phòng kín này thêm tí nữa nhưng lại sợ bị cây bút nọ lừa lọc hoặc quấy rối nên vứt thẳng cho nó một nhiệm vụ lớn trước — Dù sao cũng viết lên tờ quy tắc mà, Dương Bất Khí và Bồ Hàm đều có thể đọc được, mà cô cũng được yên tĩnh một lúc. Còn chuyện khác thì đợi cô xong xuôi rồi hẵng nói.

Bút của Bút Tiên nghe cô nói tới đờ người ra, đầu bút thật sự ngo ngoe viết ra hai chữ Kế hoạch lên tờ quy tắc, viết được nửa chừng chợt phản ứng lại rồi xóa hết hai chữ kia đi: [Nhưng lỡ như ta viết mà bọn mi không chịu thì sao?!]

“Thì viết lại. Không chịu tức nghĩa là kế hoạch của mi có vấn đề. Đó là chuyện mà mi phải tự ngẫm lại.” Từ Đồ Nhiên không buồn quay đầu lại, “Hơn nữa nếu kế hoạch của mi không đáng tin cậy thì chắc chắn bọn ta sẽ gặp chuyện, nếu thế có khác gì không hợp tác với mi đâu, có đúng không?”

Từ Đồ Nhiên quay đầu lại, nghiêm túc khoa tay múa chân với bút của Bút Tiên: “Ưu điểm, mi phải để cho bọn ta thấy được ưu điểm của mi! Giờ là thời đại cạnh tranh nhau, mi phải học cách bắt lấy cơ hội chứ!”

Bút của Bút Tiên: … Ta đang bắt đấy thôi? Nhưng vấn đề là cơ hội đó không để ý tới ta, lại còn bắt ta làm PPT đấy?!

Thời buổi này muốn lừa người khác cũng phải có trình độ cao thế à??

Bé bút không hiểu. Bé bút cực kỳ bối rối. Nó chỉ mới ngủ một chút thôi mà sao thế giới đã thành ra thế này rồi?

Bút của Bút Tiên nhìn thấy Từ Đồ Nhiên rất quyết tâm, nếu bản thân nó không nghĩ ra được kế hoạch thì thật sự cô sẽ không hợp tác, hết cách, nó chỉ có thể viết lên tờ quy tắc tiếp.

Đúng lúc này, trên tờ quy tắc từ từ xuất hiện hai dòng chữ — Rõ ràng tờ quy tắc đã đưa nội dung bút của Bút Tiên viết vào tài liệu, đồng thời căn cứ theo những lời này để tạo ra một bản quy tắc mới:

[Vui lòng không tin tưởng vào bất cứ thực thể phi nhân loại không rõ lai lịch nào.]

[Nếu có bất cứ thực thể phi nhân loại nào bày tỏ ý định hợp tác với bạn, vui lòng từ chối và tránh xa nó ra!]

Bút của Bút Tiên: …

Lại còn thực thể phi nhân loại không rõ lai lịch nữa chứ, mi báo thẳng tên ta mịa cho rồi đi.

Dù thế nào đi nữa, đoạn văn bản này cũng đã khiến nó thấy hơi rủi ro. Nó nhìn Từ Đồ Nhiên đang chuyên tâm tìm kiếm manh mối xung quanh, cuối cùng ghì cán bút kiêu ngạo xuống rồi tô tô vẽ vẽ lên chỗ trống của tờ quy tắc.

“À đúng rồi, nhớ viết rõ biện pháp tí đấy. Phải để ý chi tiết.” Từ Đồ Nhiên không hề quay đầu lại, cũng không hề bất ngờ khi nghe tiếng thông báo điểm tìm đường chết vang lên trong đầu.

Cô không hề bất ngờ gì, nếu có thì chắc chắn cây bút đó đang bắt đầu đâm chết cô rồi.

Từ Đồ Nhiên buồn cười quay đầu lại, nhấn mạnh lần nữa: “Phải có sức thuyết phục đấy.”

… Cây bút của Bút Tiên dừng lại, mực màu đỏ rỉ xuống, lan ra một mảng trên giấy.

Không có sức thuyết phục mà có bạo lực được không?

*

… Thế là tầm 10 phút trôi qua. Trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Bất Khí, trên tờ quy tắc bên anh lại xuất hiện một đống chữ dày đặc theo thứ tự:

[Kế hoạch trốn thoát khỏi Nhà ma số 71 1-1]

[1. Lời nói đầu

2. Ý kiến khái quát

3. Phân tích hiện trạng

4. Thảo luận những điểm quan trọng và khó khăn…]

Dày đặc, viết rất nhiều.

Thoạt nhìn thì chẳng câu nào là nói thật… Nhưng vẫn khá có nề nếp.

… Rốt cuộc tình hình hiện tại là sao đây?

Dương Bất Khí trợn mắt há mồm, lông mày khẽ nhúc nhích.

Nếu 10 phút anh còn đang lo không biết Từ Đồ Nhiên có gặp chuyện gì với cây bút kia không thì hiện tại mối quan tâm của anh đã biến thành — Hẳn cô sẽ không làm gì nó đâu nhỉ?

Sao cứ cảm thấy trạng thái của cây bút đó không được bình thường cho lắm ấy…

Suy nghĩ của Dương Bất Khí ngổn ngang, anh nhìn lướt qua tờ quy tắc lần nữa, một giây sau, cả người chợt đờ ra.

Chỉ thấy trên giấy xuất hiện chữ viết thứ ba — Có ai đó đã khoanh mấy vòng tròn trên kế hoạch chạy trốn của cây bút, bên cạnh còn viết thêm vài lời bình luận rất tự nhiên.

[Chỗ này nói rõ hơn.]

[Hai chỗ ta khoanh tròn bị mâu thuẫn nhau. Hãy đưa ra một lời giải thích hợp lý.]

[Chỗ này ta nghĩ là không ổn. Cụ thể thì không nói rõ được, tóm lại là không ổn.]

[Cảm giác vẫn hơi vô nghĩa. Sửa lại đi. Tiểu Từ à, có thể xem giùm được không? Trong vòng 5 phút làm lại cái mới được không?]

Dương Bất Khí: …

Nét chữ này rất dễ nhận ra, anh vừa liếc nhìn đã biết đó là chữ của Bồ Hàm rồi.

Vấn đề là, sao ngay lúc này mà tự nhiên anh lại nhảy ra viết bình luận thế hả?

Mấy người thật sự xem tờ quy tắc thành tài liệu làm việc trên Drive rồi hả? Thế thì mấy chấm nhỏ cảnh báo lúc nãy của tôi còn có ích gì nữa đâu?

Dương Bất Khí cạn lời. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng cầm bút lên.

Sau đó nhanh chóng vẽ một vòng tròn trên một chỗ trong kế hoạch, bên cạnh viết thêm vài dòng.

[Tính xác thực của nội dung này còn nhiều nghi vấn. Ta nghĩ là không ổn.]

[Viết lại đi, vất vả rồi.]

——————