Từ Đồ Nhiên phát hiện bản thân đã quay lại Con đường hỗn loạn lần nữa.
Cô cũng không biết mình tới kiểu gì, có lẽ là lúc hôn mê lại nhập mộng; chuyện cô quan tâm hơn là tình trạng hiện tại của mình —
Khác với lần trước. Trước đây, mỗi lần “đăng nhập” cô đều đứng trên con đường nhỏ sâu thẳm kia. Nhưng ngay giờ phút này, cô lại lơ lửng giữa không trung.
… Nói đúng ra phải là được thứ gì đó “đỡ” nên bay trong không trung.
Từ Đồ Nhiên sờ xuống dưới, cảm nhận được một thứ gì đó trơn bóng ẩm ướt, hơi cong cong, bên ngoài là một lớp vảy mịn.
Đó là một con cá.
Hiện tại cô đang ngồi trên một con cá, lửng lơ trên vùng trời của Con đường hỗn loạn. Bên dưới là vài ánh sáng nhấp nháy — Từ Đồ Nhiên còn nhớ ánh sáng này. Lần trước cô tới Con đường hỗn loạn cũng nhờ chạm vào nó mới thành công thăng lên được cấp Chúc Hỗn loạn.
… Câu hỏi được đặt ra là, tình huống này là sao đây?
Tại sao cô lại tung bay ở đây? Mà cô đang ngồi trên thứ gì? Tiếp theo cô nên làm gì đây?
Có nên… đi tới phía trước không?
— Dường như một công tắc nào đó đã được mở ra. Ngay khi suy nghĩ “đi tới phía trước” này xuất hiện trong đầu Từ Đồ Nhiên, con cá dưới chân cô đột nhiên động đậy, cái vây ngực mềm mại của nó giãn ra trong đêm tôi, chiếc đuôi dài ngoe nguẩy rồi đột nhiên sà xuống —
Ngay khi đã sát tới con đường mòn, nó bắt đầu bơi nhanh về phía trước.
Có trời mới biết, Từ Đồ Nhiên ngu người luôn rồi.
Trên con đường mòn vẫn là những bóng người mờ ảo chen chúc lấy nhau, sánh bước đi tới phía trước. Từ Đồ Nhiên cưỡi cá lướt qua đỉnh đầu họ, chớp mắt đã bỏ xa một đống người — Như một người chơi nạp tiền lên VIP đầy kiêu hãnh vậy.
… Quào, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Sau những bỡ ngỡ lúc đầu, Từ Đồ Nhiên bắt đầu thích ứng, thậm chí cô còn hơi thích thú. Dù trong lòng vẫn còn đầy dấu chấm hỏi, nhưng — quan tâm làm gì, tới cũng tới rồi mà.
Từ Đồ Nhiên cứ thế ngồi thư giãn trên lưng cá, nhìn nó đi tới phía trước.
Lấy vị trí ánh sáng làm điểm xuất phát, chẳng biết bơi bao lâu, trước mặt họ xuất hiện một cánh cổng sắt — Phía sau cổng là một con quái vật đang nhìn chằm chằm, ngay khi họ tới gần, nó nghiêng đầu rồi lập tức vồ móng vuốt sắc bén của mình xuyên qua khe hở của cánh cổng, trên móng tay loang lổ thứ gì đó như vết máu đã khô.
Thế nhưng con cá lớn kia lại chẳng hề sợ hãi chút nào, nó rú lên một tiếng dài khiến con quái vật phải bỏ đi, phá tan cổng rồi lao thẳng tới trước — Cánh cổng nhanh chóng khép lại sau khi họ đi qua, Từ Đồ Nhiên mờ mịt quay đầu lại, phát hiện con quái vật đó không hề để ý tới họ mà lại ra trấn cổng tiếp, cản những người tới gần sau đó.
Như một kẻ gác cửa trung thành vậy.
Cô sững sờ vài giây rồi lại đưa mắt nhìn tới trước. Con đường mòn trước mặt đã trở nên rất gập ghềnh, bóng người đi chung với cô càng lúc càng ít. Bầu không khí khiến người ta cảm thấy cực kỳ âm u và ảm đạm, trong rừng cây hai bên còn có tiếng kêu kỳ quái loáng thoáng vang lên.
Từ Đồ Nhiên tò mò nhìn xung quanh, con cá kia vẫn không hề dừng lại. Bơi tới trước được một lúc, lại có một ánh sáng xuất hiện trước mặt Từ Đồ Nhiên — Luồng sáng này lớn và sáng hơn nhiều. Chỉ nhìn thôi đã thấy ấm áp rồi. Cá chở Từ Đồ Nhiên đi tới, cô vô thức vươn tay ra, đầu ngón tay lướt qua luồng sáng.
… Đây là “Đăng”.
Dù trong đầu không hề nhận được thông báo gì nhưng cô vẫn bất giác ý thức được điều này.
Con cá đã chở cô từ khu “Chúc” để băng băng tới khu “Đăng”. Lại còn giúp cô đυ.ng được luồng sáng của “Đăng” nữa.
Mà nó vẫn đang đi tiếp tới trước. Từ Đồ Nhiên ngẩng đầu lên, thấy một cánh cổng sắt cách đó không xa đang lờ mờ hiển hiện — Nếu cô đoán không nhầm thì qua cánh cửa đó sẽ là khu “Cự”…
Nhưng ngay lúc này đây, con cá chợt run mạnh.
Từ Đồ Nhiên: “…?”
“Ê? Ê? Mi không sao đấy chứ — Này này!”
Chưa kịp dứt lời, con cá chợt lao thẳng lên trời như phát đi, bắt đầu vẫy mạnh đầu và đuôi mình. Vốn Từ Đồ Nhiên đang ngồi bên trên, trong tay không có bất cứ công cụ nào nên lúc nó lắc lư, Từ Đồ Nhiên đã ngay lập tức rơi khỏi lưng cá trơn bóng, ngã mạnh xuống đất —
Ngay lúc cơ thể tiếp đất, Từ Đồ Nhiên nghe rõ hai tiếng “răng rắc”.
Một giây sau, cô mở choàng mắt ra.
Trong tầm mắt là một người rất quen thuộc.
“Phỉ Phỉ…” Cô vô thức nói, dứt lời mới thấy hình như sai sai.
Sao dưới Phỉ Phỉ lại là mặt của Dương Bất Khí??
Lạ quá… Mình vẫn đang nằm mơ đấy ư?
“…” Rõ ràng Dương Bất Khí cũng hơi nghẹn họng, nhưng đang gấp nên anh cũng chẳng rảnh để nói thêm chuyện gì, chỉ dùng tay che trán Từ Đồ Nhiên lại rồi sốt ruột nói, “Cô nhìn lại xem? Có nhận ra tôi là ai không? Đầu óc còn tỉnh táo không hả? Trán cô nóng quá…”
Từ Đồ Nhiên: “…”
Cô mở miệng tính nói nhưng đầu lại quay cuồng, chỉ đành nói đại: “Vừa rồi tôi, té từ trên xuống… Chân gãy rồi…”
“Chân hả?” Dương Bất Khí lập tức sờ đầu gối cô, “Có sao đâu, chân cô đâu bị gì… Từ Đồ Nhiên? Từ Đồ Nhiên!”
Chưa kịp nói hết đã thấy Từ Đồ Nhiên gục đầu sang một bên, lại bắt đầu thϊếp đi.
Dương Bất Khí: …!
Anh lo lắng vỗ mặt Từ Đồ Nhiên, nhưng có làm thế nào cũng chẳng gọi cô tỉnh được. Cửa phòng bị đẩy ra, khuôn mặt tái mét của Bồ Hàm xuất hiện.
“Chuyện gì đây? Mới tới đầu cầu thang đã nghe tiếng kêu của cậu rồi…”
“Tình trạng cô ấy không ổn lắm.” Ánh mắt Dương Bất Khí hơi trầm xuống, “Khi nào Cõi này mới kết thúc vậy?”
“Sắp rồi. Chỉ còn 23 giây nữa thôi.” Bồ Hàm nói, tay phải giơ cái hộp phong ấn màu bạc đang cầm lên, “Dù sao chủ nhân của nó cũng đã bị nhốt rồi mà. Tiếp theo chỉ cần chờ ảnh hưởng tan biến đi nữa là được.”
“Sao lâu vậy.” Dương Bất Khí nhắm mắt, tiếp tục cố gắng lay tỉnh Từ Đồ Nhiên.
Họ đã phong ấn được bản thể của Nhà ma số 71 cách đây không lâu — Giống như kế hoạch trước đó, sau khi sạc năng lượng đầy đủ cho hộp phong ấn thì lập tức thu hút Nhà ma số 71 tới rồi đóng cửa đánh chó.
Vì không có Từ Đồ Nhiên nên việc thu hút bản thể số 71 chỉ có thể giao cho Bồ Hàm, may mà anh ta là cấp Huy, lại là một Biết tuốt cấp Huy có tinh thần khá yếu nên sức hấp dẫn của anh ta lớn hơn Từ Đồ Nhiên nhiều, cả quá trình có thể gọi là bị sợ chứ không gặp nguy.
Ngay sau khi bản thể số 71 bị ép vào hộp phong ấn, những mảnh vỡ thời – không trong tầng hầm đã vỡ ra từng lớp. Nhưng để cả Cõi sụp đổ thì vẫn phải cần thời gian nhất định. Dương Bất Khí lập tức đi khắp nhà tìm Từ Đồ Nhiên, khó khăn lắm mới mò được tới phòng đọc sách, vừa vào cửa đã thấy cô nằm bất động trên sàn với tình trạng máu me be bét, suýt chút anh đã sợ tới hồn bay phách lạc rồi.
Quan trọng hơn là rõ ràng cô đã uống thuốc, và anh đã “chữa trị” lâu như thế… nhưng lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Dương Bất Khí càng lúc càng lo, Bồ Hàm thấy tình thế không ổn nên cũng bước vào xem thử, sau khi thấy bộ phù văn do Từ Đồ Nhiên vẽ trên đất và tủ thì chợt biến sắc.
Trên phù văn “áp chế” có một con ngươi màu vàng khô quắt. Bồ Hàm nhìn nó chằm chằm một lát rồi nói đầy ẩn ý: “Nhắc mới nhớ, lúc nãy tôi đối diện với con cá lớn kia đã thấy hơi sai sai…”
Dương Bất Khí: ?
“Nó không còn đủ 100% sức mạnh. Như kiểu trước khi vật lộn với chúng ta, nó đã bị yếu đi một phần rồi — Nếu không cả quá trình cũng sẽ chẳng thuận lợi được tới vậy đâu.”
Bồ Hàm nói xong rồi khẽ cười: “Lạ nhỉ?”
“…” Dương Bất Khí thầm giật mình, biết rõ là phí công nhưng vẫn dịch người ra, đặt một tay lên chiếc tủ phía sau Từ Đồ Nhiên — Vừa hay đã che được phù văn chuyển hóa kia.
“Anh… thấy gì rồi?” Anh hơi chần chừ rồi thấp giọng hỏi.
“Hiện tại tôi yếu lắm nên chẳng thấy gì được.” Bồ Hàm ủ ê nói, “Với lại tôi thấy gì cũng đâu có quan trọng. Quan trọng là người khác có thấy được hay không kìa.”
Nói xong, anh ta mệt mỏi tựa vào tường rồi ngồi xuống, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi. Dương Bất Khí bên này suy nghĩ một lát rồi quyết định vươn tay bế Từ Đồ Nhiên dưới đất lên, cẩn thận đặt cô lên ghế sô pha sạch sẽ bên cạnh rồi cứa đứt tay, dính máu bôi lên phù văn mà cô đã vẽ.
*
Đúng như Bồ Hàm đã nói, chỉ chốc sau Cõi đã bắt đầu sụp đổ — Dương Bất Khí cõng Từ Đồ Nhiên hôn mê trên lưng, kéo Bồ Hàm đã mềm người xuống tầng 2, lúc đi còn đưa luôn cả anh nuôi nhà họ Từ đang mê ngủ, giữa đường tiện thể cất hết tất cả mớ đồ thần bí trong phòng Từ Đồ Nhiên. Khó khăn lắm mới dắt díu nhau ra được tới cửa chính, phóng mắt nhìn ra, ngoài trời là một mảng nắng trong lành, ánh dương treo cao.
Quay đầu lại nhìn, con số trên bảng số nhà đã tự động bong ra từng mảng, để lộ số hiệu thật bên dưới — 132.
… Sau này Dương Bất Khí mới biết được có lẽ căn nhà này của Từ Đồ Nhiên đã bị Nhà ma số 71 ký sinh từ trước khi cô vào ở rồi.
Vì một lý do nào đó, nó lặng lẽ đi vào căn nhà này, lấy Cõi của mình chồng lên, đồng thời từ từ khống chế hoạt động của anh trai nhà họ Từ trong nhà này.
Nhưng sự kiểm soát trực tiếp của nó chỉ giới hạn trong nhà, một khi mở cửa bước ra ngoài, người bị khống chế vẫn được tự do, nhưng ký ức về căn nhà sẽ bị bóp méo và hợp lý hóa. Thực tế Từ Đồ Nhiên bị khống chế trong thời gian khá ngắn, may mà cô kịp thời phát hiện ra sự tồn tại của con quái này và cắt đứt sợi dây sau gáy.
Anh nuôi Từ Đồ Nhiên được đưa tới bệnh viện. Vì Dương Bất Khí đã xử lý trước cho hắn nên không có gì đáng ngại nữa. Có chuyên gia tới bệnh viện giải quyết những chuyện về sau, sau khi xác nhận hắn không bị ô nhiễm thì thôi miên hắn luôn để tránh bị bóng ma tâm lý.
Đúng vậy — chuyên gia.
Dù sao bắt được Nhà ma số 71 về cũng là một việc lớn, còn dùng cả hộp phong ấn cấp cao nữa mà. Sau khi Cõi chính thức hoạt động, nó cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nhà ngoại cảm. Lúc họ bước ra, bên ngoài có một nhóm người đang căng thẳng quan sát.
Họ không thể giấu giếm chuyện này, và cũng không cách nào giấu được. Nhưng dù thế, vẫn có một số việc không thể cho người ngoài biết.
Bồ Hàm biết Dương Bất Khí không thích nói dối nên bèn ôm đồm hết việc giải thích, chỉ nói là Phỉ Phỉ thích Từ Đồ Nhiên nên anh ta nhân ngày nghỉ để dẫn Phỉ Phỉ đi tìm cô chơi, có hẹn cả Dương Bất Khí nữa — Kết quả là sau khi tới nơi lại bất ngờ phát hiện tung tích của Nhà ma số 71. Vì Từ Đồ Nhiên có tố chất Công chúa Bạch Tuyết nên dễ dàng thu hút số 71, làm yếu khả năng tấn công của nó để tranh thủ cho họ hành động.
Theo kế hoạch, Dương Bất Khí sẽ dẫn Nhà ma số 71 ra ngoài, anh ta với Từ Đồ Nhiên thì nhân cơ hội để bước vào mảnh vỡ thời – không, bổ sung đủ năng lượng cho hộp phong ấn rồi dẫn số 71 tới để hoàn tất việc phong ấn.
Do đó, tất cả phù văn trong phòng đều do Dương Bất Khí vẽ, kể cả số lượng lớn các phù văn phòng ngự kia. Dù sao viện Từ Tế cũng đâu có điều tra về vết máu tới cùng, giải thích hợp lý là được rồi.
Tất nhiên, anh ta còn cố tình xóa đi hết những dấu vết về việc triệu hồi tà vật, chỉ bảo là đám tà vật đó tự xuất hiện, họ thuận tay gom lại thôi — Dù sao nếu nói ra việc triệu hồi tà vật này cũng sẽ rất phiền phức. Từ Đồ Nhiên vẫn đang trong trạng thái hôn mê nên không bàn, bản thân anh ta sẽ không tránh thoát được một đợt giáo dục tư tưởng và đạo đức.
Còn về cây bút của Bút Tiên kia và đống đồ thần bí. Bồ Hàm không hề nhắc tới. Dương Bất Khí đã đem chúng sang chỗ ở của mình từ lâu, sau đó dùng công cụ riêng để che đi hơi thở của chúng, vì thế cũng thuận lợi che giấu, tránh khỏi kiểm tra hiện trường.
Nếu là trước đây, Dương Bất Khí sẽ không bao giờ ủng hộ những hành động thiếu trung thực thế này, dù có muốn làm đi nữa, anh cũng phải đấu tranh tư tưởng một lúc. Nhưng lần này anh không hề phản đối, Bồ Hàm nói gì cũng cắm đầu làm theo. Giải quyết xong chuyện thì đi ngay tới phòng bệnh để thăm Từ Đồ Nhiên.
Tất cả mọi chuyện nhanh chóng xong xuôi, tổng cộng mất chưa tới 2 ngày. Mà chuyện khiến Dương Bất Khí lo lắng là trong mấy chục tiếng này, Từ Đồ Nhiên chưa bao giờ tỉnh táo hoàn toàn cả.
Cô được sắp xếp nằm trong phòng bệnh nội bộ viện Từ Tế. Có khi bị sốt, nhưng lại hạ sốt rất nhanh. Thi thoảng sẽ tỉnh lại, nói vài câu mê sảng rồi lại thϊếp đi.
Dương Bất Khí cẩn thận ghi nhớ những lời cô nói. Cô cứ lặp đi lặp lại rằng “Đau chân quá” hoặc “Tôi muốn đi qua”.
Chẳng ai nhìn ra được chuyện này là thế nào cả. Trong lòng Dương Bất Khí đã có suy đoán nhưng không dám nói ra, chỉ có thể thỉnh thoảng tới, dùng khả năng của mình để trị cho cô một chút, mong là sẽ có tí tác dụng.
Hôm nay thăm cô xong, lúc anh rời khỏi phòng bệnh lại tình cờ đυ.ng phải Bồ Hàm bên kia hành lang. Hai người nhìn nhau, Bồ Hàm không hề dừng lại mà lướt qua Dương Bất Khí để đi tới trước. Dương Bất Khí hơi chần chừ rồi cũng quay người đuổi theo, đi thẳng tới sâu trong hành lang.
Bồ Hàm nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai hoặc camera giám sát mới hỏi: “Vẫn chưa tỉnh à?”
“Ừm.” Dương Bất Khí mím môi, “Anh có biết rốt cuộc chuyện này là sao không?”
“Trước đây thì không chắc lắm. Nhưng giờ có lẽ đã hiểu rồi.” Bồ Hàm thở dài, uể oải dựa vào tường, “Thực ra trong lòng cậu cũng lờ mờ hiểu rồi đúng không? Trạng thái khi đó của cô ấy, và cả những phù văn kia nữa…”
Dương Bất Khí: “…”
Anh nhìn sang chỗ khác, không nói gì.
Thực ra anh cũng chỉ đoán bừa mà thôi — Dù không chắc lắm, nhưng lúc đó Từ Đồ Nhiên đang tựa vào phù văn chuyển hóa, mà trong bộ phù văn lại có một phần của Nhà ma số 71. Khi anh chạy tới, tất cả phù văn đang trong trạng thái hoạt động, con ngươi màu vàng kia cũng khô quắt…
Từ Đồ Nhiên đã vẽ một bộ phù văn hoàn chỉnh. Áp chế, giam cầm, phòng ngự, hấp thụ… Phù văn chuyển hóa cuối cùng đã đóng vai trò chuyển hóa năng lượng. Ngoài việc Từ Đồ Nhiên “hấp thụ” con ngươi đó ra, Dương Bất Khí không nghĩ ra được lý do nào khác nữa.
Cũng chính vì điều đó nên anh vẫn giữ im lặng về việc Từ Đồ Nhiên bị hôn mê. Anh biết, chắc chắn những người phía trên mình quan trọng việc “cô hấp thụ năng lượng của Nhà ma số 71” hơn là an nguy của cô. Ảnh hưởng của sự cố 5 năm trước vẫn còn đó, hiện tại tổ chức cũng bảo thủ hơn, nếu họ biết được chuyện ghê rợn này thì anh không chắc họ sẽ phản ứng ra sao nữa.
Huống hồ gì khuynh hướng Sinh mệnh của anh thực chất đã tới cấp Cự. Hiện tại trong tổ chức không có ai có khuynh hướng này cao cấp hơn anh. Biết tuốt của Bồ Hàm thì lại càng khỏi phải bàn nữa. Nếu hai người họ còn chưa phát hiện được thì những người khác sao có thể.
Trong khoảng thời gian này, anh không chỉ quan sát tình trạng của Từ Đồ Nhiên mà cũng đang chờ câu trả lời của Bồ Hàm. May mà cuối cùng anh ta cũng không đánh đố nữa —
“Thật ra tôi đã từng làm như cô ấy.” Anh ta nói với Dương Bất Khí, “Còn nhớ việc thăng cấp như điên của tôi 5 năm trước không? Cũng dùng cách tương tự như cô ấy đấy.”
Dương Bất Khí: …
Dù tôi luôn mong anh có thể nói thẳng, nhưng hình như anh hơi thẳng quá rồi thì phải?
Dương Bất Khí há hốc miệng, rất lâu sau mới thốt nên lời: “Ý anh là, anh cũng hấp thụ…?”
“Năng lượng của Thể Đáng Ghét.” Bồ Hàm tiếp lời, “Đúng vậy. Nhưng phù văn tôi dùng tinh tế hơn cô ấy nhiều, đã cải tiến phần hấp thụ và chuyển hóa hết cả, trong đó còn thêm một số bước tịnh hóa nữa…”
Chẳng trách mà chẳng tìm được thông tin gì về chuyện này. Dương Bất Khí thầm nghĩ, cách thăng cấp này đúng như kiểu nhảy đầm trên bờ vực level max vậy.
Anh lại chợt nhớ ra một việc: “Vậy chuyện 1 năm sau mà anh vẫn còn bệnh…”
“Tác dụng phụ đấy.” Bồ Hàm nói, “May mà chúng ta đã thu được số 71 kịp lúc, hẳn là Từ Đồ Nhiên chưa hấp thụ được quá nhiều đâu… Nhưng dù có thế nào đi nữa, có lẽ hiện tại cô ấy không thoải mái gì nổi.”
Bàn tay Dương Bất Khí vô thức siết chặt: “Tôi nghe cô ấy nói chân mình đau lắm. Nhưng thực tế chân cô ấy không hề bị gì hết…”
“Cô ấy không nói về chân trong thế giới thật.” Bồ Hàm buồn cười nhìn anh, nghĩ một hồi rồi hỏi ngược lại, “Cậu còn nhớ giấc mộng thăng cấp của mình là như thế nào không?”
Dương Bất Khí khẽ giật mình, yên lặng một lát rồi nói: “Ừm, nói chung là không nên nhớ lại.”
“Nói cách khác là cậu vẫn còn nhớ.” Bồ Hàm nhún vai, “Tình cờ thật, thực ra tôi cũng thế.”
Anh ta quay đầu tì ngón tay lên ô cửa kính: “Mỗi khuynh hướng đều sẽ có một máy chủ riêng. Mỗi máy chủ đều sẽ chia ra nhiều khu như Huỳnh, Chúc, Đăng, Cự, Huy… trong mỗi khu sẽ có cổng ngăn cách, nói cách khác, ngoài khu Huỳnh ra thì những khu khác đều phải qua 2 cổng.”
“Mà trong mỗi khu sẽ lại có luồng sáng riêng… Bước vào khu mới, tìm thấy luồng sáng đó rồi chạm vào nó. Thế là hoàn thành việc “thăng cấp” như chúng ta thường nói.”
“Như chúng ta thường nói?” Dương Bất Khí nhíu mày, “Ý anh là sao?”
“Ý là, thực ra cách nói này rất phiến diện.” Bồ Hàm không hề khách sáo, “Cậu đã từng tiếp xúc với cơ chế xếp hạng trong game chưa? Trong mỗi cấp bậc chính sẽ có những cấp bậc nhỏ nữa… Máy chủ không chi tiết như thế nhưng cũng chẳng khác là bao.”
“Ví dụ nhé, hiện tại tôi đang ở khu Đăng, đυ.ng được luồng sáng sẽ thăng lên cấp Đăng. Nhưng thực tế đó chỉ mới là điểm bắt đầu — Tôi phải đi tiếp, tìm thấy cánh cổng thông tới khu Cự, và đẩy nó ra. Thế mới tính là một cấp Đăng hoàn chỉnh. Mới có tư cách đi tiếp tới cấp tiếp theo.
“Đó cũng là lý do tại sao có người rõ ràng là cùng cấp nhưng thực lực lại kém nhau rất nhiều.” Cuối cùng Bồ Hàm chốt hạ một câu, “Sự chênh lệch của họ là sự khác biệt ở “luồng sáng” và đoạn đường tới cổng sau. Càng tới gần cổng sẽ càng mạnh, đã đẩy cổng sẽ mạnh hơn chưa đẩy cổng.”
Dương Bất Khí âm thầm tiêu hóa mớ kiến thức này, như chợt hiểu ra gì liền trầm ngâm nhìn Bồ Hàm: “Vậy anh…”
“Khi ấy tôi cũng giống nạp tiền vào vậy, từ khu cấp Đăng bay thẳng tới khu cấp Huy.” Bồ Hàm thành thật nói, “Nhưng sau khi chạm được luồng sáng tượng trưng cho cấp Huy, tôi ngã xuống, cả người biến thành một vũng bùn.”
“Hả?” Dương Bất Khí sửng sốt.”Gì?”
“Cậu không nghe nhầm đâu, là một vũng bùn đấy. Hơn nữa còn là một vũng bùn có ý thức nữa.” Nghiêm Hoa nhún vai, “Chắc cậu cũng từng thấy bộ dạng lúc tôi bị bệnh nhỉ? Thực chất trong khoảng thời gian đó, tôi chỉ cần ngủ thôi là sẽ quay lại con đường thăng cấp… Nằm bên vệ đường như một đống thịt nhão vậy, đau tới mức không thể động đậy gì nổi.”
“Giờ nghĩ lại chắc có lẽ đây là cơ chế trừng phạt chăng. Hình phạt dành cho những người ăn gian.”
“Nhưng tôi biết mình phải di chuyển — Tôi không thể cứ mãi ở đó được. Một khi bỏ cuộc là xem như tôi xong luôn. Phỉ Phỉ cũng xong. Tôi phải tìm ra cánh cổng đó, bò qua rồi đẩy nó ra…”
Ánh mắt Dương Bất Khí trầm xuống, anh khựng lại vài giây rồi hỏi: “Vậy giờ thì sao? Anh đã thăng cấp thực sự chưa?”
“Nói thật thì là không.” Bồ Hàm cười khổ, “Tôi cứ bò mãi, bò được gần 1 năm, cuối cùng cũng bò tới được cánh cổng đó. Nhưng tôi không thể đẩy cánh cổng kia được, làm cách nào cũng không đẩy được…”
Cũng chính vì thế, trong không gian thăng cấp, anh ta vẫn trong tình trạng máu thịt nát bét như thế.
Tin tốt là anh ta càng tới gần cổng thì cơn đau trong người lại càng tan đi. Thậm chí còn có thêm kinh nghiệm để trườn đi, tốc độ tương đương với một con sò biển.
Lúc anh ta chạm tới cánh cổng đó, Bồ Hàm hoàn toàn tỉnh dậy. Dù vẫn là con ma bệnh như cũ nhưng tốt xấu gì cũng đã có thể chạy được, nhảy được, mắng người được.
“Nhắc mới nhớ, thật sự rất cảm ơn cậu.” Bồ Hàm nói, “Sự chữa trị khi ấy của tôi thực chất rất hiệu quả… Ít nhất là giúp tôi bớt đau một phần.”
Dương Bất Khí trầm ngâm gật đầu, nhìn anh ta chằm chằm một lúc lâu: “Cũng cảm ơn anh đã chịu nói những chuyện này với tôi.”
Anh có thể đoán được, dù sự thật thăng cấp của Bồ Hàm hay cảnh tượng anh ta phải đối diện trong mộng cảnh đều là những hồi ức tồi tệ đối với Bồ Hàm.
Theo tính tình của anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không kể những chuyện này với những người khác — Mà giờ, Bồ Hàm lại nói hết cho anh nghe.
Anh ta biết anh đang lo cho Từ Đồ Nhiên nên mới nói ra… Dù nói thật thì nghe xong anh còn lo hơn, tuy nhiên chắc chắn Bồ Hàm vẫn rất tốt bụng…
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ sợ cậu không giữ được bình tĩnh mà báo cáo chuyện của Từ Đồ Nhiên với cấp trên thôi. Cho cậu thấu rõ ngọn nguồn trước là để cậu giữ vững tâm lý đấy.” Dường như đọc được suy nghĩ của anh, Bồ Hàm thờ ơ nhún vai, “Nếu đúng như tôi dự đoán thì lần này cô ấy tỉnh dậy sẽ có cấp Đăng, hoặc mức cao nhất của cấp Đăng — Cậu nghĩ xem, tốc độ thăng cấp này chứng tỏ điều gì?
Mức cao nhất của cấp Đăng là đã đánh bại hơn phân nửa người của viện Từ Tế rồi.
Dương Bất Khí được đánh giá là có tài năng thiên phú nhưng thực tế khuynh hướng Sinh mệnh cũng phải dùng hơn nửa năm mới tới cấp Cự được. Chứ đừng nói gì tới Dự báo. Còn Từ Đồ Nhiên, từ Huỳnh tới Đăng chỉ mất chưa đầy 2 tuần.
Dương Bất Khí: …
“Hẳn là cậu cũng nhìn ra được. Em gái đó rất rất đặc biệt — Kiểu đặc biệt này, nếu là 5 năm trước thì chắc có lẽ sẽ được cho không gian tung hoành. Nhưng với thời thế hiện nay thì không thể nữa. Cô ấy sẽ bị kìm hãm ngay.”
Bồ Hàm thản nhiên nói tiếp: “Nói ra thì sợ cậu chê cười. Nhưng con người tôi có 2 nguyên tắc. Một là không phản bội con người, hai là không phản bội Phỉ Phỉ. Nếu Phỉ Phỉ đã nghĩ giữ bí mật cho em gái đó là không xung đột với nguyên tắc đầu, thế thì tôi sẽ đứng về phe cô ấy.”
“Dương Bất Khí, còn cậu thì sao?”
Anh ta nghiêm túc nhìn Dương Bất Khí. Anh chỉ yên lặng trong chốc lát rồi nhìn sang chỗ khác.
“Từ đầu anh đã cố tình buộc tôi với Từ Đồ Nhiên lại với nhau. Tới nước này rồi, tôi còn trả lời không được à?”
Dương Bất Khí bất đắc dĩ nói. Bồ Hàm nhìn anh trong chốc lát rồi khẽ bật cười.
“Thế thì tốt. Tôi còn sợ cậu không chịu hợp tác nên có lưu lại ảnh nữa cơ…”
Dương Bất Khí: “…?”
“Thì ảnh chụp bàn tay trên đầu cậu đó.” Bồ Hàm nhẹ nhàng nói, “May nhỉ, xem ra là không được dùng rồi.”
“… Đùa gì mà nhạt thếch.” Dương Bất Khí tức tối nhìn anh ta một cái rồi xoay người bỏ đi.
Đã tới giờ cơm trưa, Dương Bất Khí đi thẳng qua đám đông, về lại phòng của Từ Đồ Nhiên.
Trong phòng, Từ Đồ Nhiên vẫn đang ngủ mê man. Dương Bất Khí ngồi bên giường, suy nghĩ một hồi rồi thử giơ tay ra che đầu gối cô, trong lòng bàn tay túa ra ánh sáng màu trắng.
Chân đau à… Anh thầm nghĩ, dù không biết cô đau bao nhiêu nhưng nếu làm thế chắc cũng đỡ đỡ tí nhỉ?
*
Cùng lúc đó.
Trong mộng cạnh.
Từ Đồ Nhiên chống hai tay trên đất, nặng nề thở dốc.
Cô không nhớ mình đã bò dọc con đường này bao lâu nữa rồi — Chân cô đã bị gãy từ sau khi rơi khỏi lưng con cá, đau tới mức đầu sắp nổ tung tới nơi. Nhưng cô không thể nào thoát ra khỏi không gian này được…
Không thể nào ra khỏi được. Giống như bị mắc kẹt trong một giấc mơ mà không thể tỉnh lại vậy.
Xung quanh không có bất cứ công cụ nào nên không thể nối cái chân đã gãy lại. Cách duy nhất cô có thể nghĩ ra là lê cái chân đang bị thương đó, bò tới phía trước.
Từ Đồ Nhiên nhìn cánh cổng còn cách mấy chục bước nữa, nghiến răng rồi lết tới trước với khuôn mặt tái mét — Kể cũng lạ, không biết từ khi nào mà cơn đau trên chân cô đã vơi bớt đi, chuyện này khiến cô thấy nhẹ nhàng và bò cũng nhanh hơn chút ít.
Cô không biết mình đã đau tới tê dại hay sao, chỉ nhân cơ hội này mà tăng tốc bò tới trước. Khó khăn lắm mới bò được tới cánh cổng đó nhờ hai tay.
Từ Đồ Nhiên chỉ cảm thấy như cả người mình nhũn ra, nhưng vẫn giơ tay tới trước theo bản năng. Con quái vật sau cổng giơ móng vuốt qua khe hở nhưng bị cô gạt ra.
“— Xéo!” Hiếm khi cô lại bực bội như thế, trong giọng nói còn lộ ra chút nghiêm khắc.
Đến cả cô cũng không ý thức được điều này, vì thế gầm nhẹ một tiếng như thú hoang đang gừ.
Như có một sự áp bức vô hình chụp xuống, con quái kia thật sự rụt tay về, trông như bị hù thật vậy.
Từ Đồ Nhiên cũng không thèm để ý tới nó, chỉ dùng hết sức lực cuối cùng để đẩy cổng ra, ngay khi đẩy, trước mặt cô hiện lên một ánh sáng màu trắng —
[Chúc mừng bạn đã nhận được 400 điểm tìm đường chết.]
[Chúc mừng bạn đã thuận lợi hoàn thành thăng cấp khuynh hướng.]
[Tố chất hiện tại: Thỏ điên]
[Cấp hiện tại: Hỗn loạn: Đăng Thú hoang: Huỳnh.]
Sau đó là hàng loạt văn bản nhảy ra, nhìn lướt qua thì đó là mô tả vắn tắt liên quan tới việc nâng cấp kỹ năng — Giống như lần trước, sau khi Khó bề phân biệt lên tới cấp Đăng, ngoài có khả năng ảnh hưởng tới thực thể phi nhân loại cấp Quán và cấp Quán trở xuống còn được cộng thêm 0,75 giây hiệu quả khống chế chủ động. Còn Chân thỏ xui xẻo ngoài khả năng khống chế ra sẽ được tăng thêm hiệu quả sát thương.
Ngoài ra cô cũng xem luôn “Vé vào cổng Nghĩa trang Thiên tai” và “3000 bước đếm của Nghĩa trang Thiên tai”. Cái sau hơi lạ, bảo là có thể dùng cho Thiên tai/Dự báo/Đêm trường/Thú hoang khiến Từ Đồ Nhiên cứ nghĩ trong lúc vô tình mình lại được thêm 2 khuynh hướng nữa rồi chứ.
Nhưng xem kỹ thì không hề có.
Lời giải thích duy nhất là phạm vi vé này được dùng với khuynh hướng khả năng thực tế của cô không liên quan gì nhau. Bản thân nó là vé vào cổng cho một trong bốn khuynh hướng — Còn chuyện tại sao lại là bốn khuynh hướng này thì Từ Đồ Nhiên cũng chả rõ.
Vẫn còn rất nhiều nội dung tràn vào tâm trí, nhưng đầu óc cô đang quay cuồng, thực sự không có thời gian đâu mà nhìn kỹ nữa. Cô vội vàng quẳng hết mọi thứ ra sau đó, mở choàng mắt ra —
Trước mắt là trần nhà màu trắng.
Từ Đồ Nhiên mờ mịt trợn mắt nhìn, định ngồi dậy. Người đang tựa bên giường lập tức ngồi thẳng lên, ngái ngủ hỏi: “Sao vậy?”
Từ Đồ Nhiên: “…”
Cô nhìn Dương Bất Khí bên giường rồi lại nhìn lên đầu anh, thở dài.
Là Dương Bất Khí bình thường. Xem ra mình đã tỉnh lại thật rồi.
Trên chân truyền tới một cảm giác ấm áp. Cô rời mắt đi, chợt phát hiện chân mình không hề được đắp chăn. Tay Dương Bất Khí đang thả ở trên, phát ra ánh sáng màu trắng.
Bên này, cuối cùng Dương Bất Khí cũng tỉnh lại, đang định nói gì đó thì nhìn theo tầm mắt Từ Đồ Nhiên, anh lập tức rụt tay về như mới tỉnh mộng.
“… Ờ thì, có chăn ngăn cách sẽ không hiệu quả lắm.” Anh hơi sốt sắng giải thích, “Cô cứ than đau chân nên tôi định thử xem cách này có tác dụng không…”
Từ Đồ Nhiên: “Có đấy.”
“Hả?” Dương Bất Khí không kịp hiểu.
“Rất có ích.” Từ Đồ Nhiên nghiêm túc gật đầu, khẽ cong khóe môi lên, “Cảm ơn anh nhé.”
“…” Dương Bất Khí hơi sửng sốt rồi lại như trút được gánh nặng, “Có ích là được rồi. Giờ cô thấy thế nào?”
“Vẫn ổn. Nhưng đầu hơi choáng, tức ngực, buồn nôn, cứ như bị say xe vậy…” Từ Đồ Nhiên cảm nhận thật kỹ rồi miêu tả. Dương Bất Khí khẽ gật đầu, chợt lấy điện thoại ra rồi gõ vài chữ.
“Anh cô có gửi tin nhắn hỏi thăm tình trạng của cô. Cô xem tôi đáp lại thế này có được không?”
Nói xong, anh giơ điện thoại tới trước mặt Từ Đồ Nhiên, thấy trong đó là hai dòng chữ: [Nếu có người hỏi, cô cứ nói là uống thuốc tôi đưa quá liều. Đừng nhắc tới chuyện phù văn gì hết, ai hỏi cứ bảo không biết, đã nhớ chưa?]
Từ Đồ Nhiên: “…?”
Cô ngạc nhiên nhìn Dương Bất Khí, suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu. Dương Bất Khí lấy lại điện thoại rồi xóa bỏ nội dung trên. Từ Đồ Nhiên nghe anh nói thế thì chợt nhớ ra một chuyện khác: “À, anh tôi thế nào rồi?”
“Không sao hết, đã đi làm trở lại rồi. Chúng tôi đã thôi miên khiến anh ta tưởng mình bị ngộ độc thực phẩm.” Dương Bất Khí nói, “Nhưng cô hôn mê hơi lâu, thực ra anh ta khá quan tâm cô đấy, lúc nào cũng hỏi về tình trạng của cô…”
“Hả?” Từ Đồ Nhiên khẽ giật mình, “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
Dương Bất Khí nhìn cô một cái thật sâu: “Tới giờ đã là 4 ngày rồi.”
Từ Đồ Nhiên: …
Lâu tới vậy ư?
Từ Đồ Nhiên kinh ngạc.
Dương Bất Khí thấy cô như thế cũng không biết có nên nói với cô là Bồ Hàm dự đoán cô hẳn phải bất tỉnh tới 1 tuần lận…
“À đúng rồi, báo cho cô biết một tin vui nè.” Dương Bất Khí thấy cô sửng sốt nên vội nói, “Anh cô nhờ tôi nói cho cô biết, đã có kết quả trúng tuyển rồi… Là Đại học A đấy. Khoa Tài Chính. Được ghê nha. Thư thông báo chưa tới nhưng kết quả trực tuyến thì có rồi.”
— Thế nào, có phải là rất bất ngờ không?
Từ Đồ Nhiên: “…”
Hả?
Tài chính à… Nếu nhớ không nhầm thì phải học Toán đúng không?
Hic, hay là mình quay lại bò tiếp nhỉ… Cô thầm nghĩ, nhưng chợt nhận ra có gì đó sai sai.
“Đợi đã.” Cô nhìn Dương Bất Khí với ánh mắt kỳ lạ, “Từ khi nào mà anh với anh tôi thân nhau đến vậy hả?”
“…”
Dương Bất Khí im lặng.
*
Thật ra cũng chẳng phải là thân nhau, chỉ là phải có người đứng ra để phụ trách đối phó với anh trai nhà họ Từ đó, mà tình cờ quan hệ giữa Dương Bất Khí với Từ Đồ Nhiên cũng khá tốt nên thành ra là anh đảm nhận.
Ngay sau khi Từ Đồ Nhiên tỉnh dậy, quả nhiên đã có người tới tra hỏi cô. Vì có được thông tin lúc xuyên không, cộng thêm sự che chở của Bồ Hàm nên cô rất nhẹ nhàng đối phó cho qua, xế chiều hôm ấy lên xe về nhà mình luôn.
Thực ra cô không được thoải mái cho lắm, lúc đi cảm thấy như não của mình cũng run theo vậy. Nhưng cô thật sự không muốn ở tiếp trong bệnh viện tâm thần tí nào. Căn nhà ở công viên Tinh Tú kia đã được dọn dẹp xong, nhưng giờ chỉ còn mình cô ở.
Anh nuôi đã bay tới chỗ khác rồi. Từ Đồ Nhiên lại không muốn yêu cầu giám hộ, vì thế Dương Bất Khí cũng chỉ có thể qua trông nom lúc rảnh. Hôm nay tới, anh vừa giúp quét nhà vừa hỏi về một quyển sách mà mình đã đưa cho Từ Đồ Nhiên.
“Sách gì vậy? Toán cao cấp hay Đại số tuyến tính?” Từ Đồ Nhiên kế bên vừa viết nguệch ngoạc trên sách vừa nói, “Giờ đầu óc tôi không dùng được mà anh lại bảo tôi xem những thứ này, ác cũng vừa thôi chứ.”
“Để cô làm quen sớm tí thôi mà… Với lại tôi không có hỏi sách đó.” Dương Bất Khí buồn cười nói, “Trước đây Bồ Hàm có nhờ tôi đưa cho cô một quyển sách ấy, hôm nay trả lại được rồi.”
“À, là sách về phù văn ấy à?” Lúc này Từ Đồ Nhiên mới chợt hiểu ra, cô lấy từ dưới gối ra một quyển “Giải thích về phù văn nâng cao” — Có vẻ đây là sách tự in nên trang bìa rất thảy đơn giản.
“Tôi đã xem rồi, nhưng chỉ xem những hình vẽ bên trong thôi. Đống chữ chi chít kia khiến tôi choáng váng hết cả đầu.” Từ Đồ Nhiên bất lực nói — Hiện tại cô choáng thật, hở một tí là nôn khan, như bị chấn động não vậy.
“À, không sao.” Dương Bất Khí nói, “Anh ấy nói đây sách này vốn không dành cho cô xem, mà là đưa cho cây bút của cô xem đấy.”
Từ Đồ Nhiên: “…?”
???!
Cô nghiêng đầu nhìn tới bàn của mình, trên đó có một đống gói được bọc bằng giấy bạc, cả một hộp bút màu bạc nữa, cây bút của Bút Tiên kia đang được đặt bên trong.
Từ sau khi Từ Đồ Nhiên chuyển về công viên Tinh Tú, Dương Bất Khí cũng trả lại những món đồ đó, bao gồm cả cây bút của Bút Tiên — Nhắc tới cũng lạ, không biết vì lúc trong Cõi bị rút quá nhiều năng lượng hay nhận phải cú sốc quá lớn mà từ khi về tới tay Từ Đồ Nhiên, cây bút đó luôn bày ra bộ dạng ỉu xìu. Dù hỏi nó chuyện gì, nó cũng chỉ trả lời ngắn gọn chứ chẳng có tí sức sống nào nữa.
Nhưng 2 ngày nay thì lại như phát điên, lúc rảnh rỗi không có gì làm nó sẽ sáng tác nhạc lên không trung… Từ Đồ Nhiên nhớ kỹ lại, cuối cùng cũng nhớ ra tối 2 ngày trước, cô giật mình giữa đêm, thực sự từng thấy cây bút máy đó lật trang sách, yên lặng đứng đó trông rất thâm trầm.
Dương Bất Khí khẽ cười, mở sách ra rồi chỉ vào một đoạn trong đó, đưa tới trước mặt Từ Đồ Nhiên.
Từ Đồ Nhiên lẳng lặng nhìn sang, bất giác đọc thành tiếng: “Kết cấu phong ấn… Giải phong ấn cần phải có máu tươi… Chỉ được dùng máu của một người, người giải phong ấn phải tự nguyện…”
Hả? Một người?
Từ Đồ Nhiên vội vàng nhìn sang bức ảnh minh họa bên cạnh, đó là một đoạn phù văn rất phức tạp — Y hệt như hoa văn trên thân cây bút vậy.
“Bồ Hàm nói trong Cõi cô đã giúp nó giải một phần nhỏ hả?” Dương Bất Khí thấp giọng nói, “Giờ xem như nó đã bị cô bắt được thóp rồi.”
Giải phong ấn lần đầu đã dùng máu của Từ Đồ Nhiên, vì thế sau này cũng phải dùng máu của cô, hơn nữa còn phải là cô tự nguyện.
Từ Đồ Nhiên: “…”
Hèn gì, hôm đó mới mở mắt ra đã thấy cây bút viết đi viết lại chữ “Chúc mi bình an” trên không trung, mình còn nghĩ bản thân gặp ác mộng cơ chứ.
Từ Đồ Nhiên cũng có hơi quan tâm tới chuyện của cây bút, nhưng giờ đã thực sự an lòng rồi. Cô ngẩng đầu lên định nói gì đó thì chợt thấy Dương Bất Khí cầm túi của mình đi tới: “Đúng rồi, còn có thứ cho cô đây.”
Từ Đồ Nhiên: “…”
Đừng là tài liệu học, đừng là tài liệu học, đừng là tài liệu học, đừng là tài liệu học, làm ơn đi mà —
“Ừm.” Dương Bất Khí đưa cho cô một cái hộp nhung nhỏ, Từ Đồ Nhiên nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
Đỡ ghê.
“Đây là…” Cô mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một viên gì đó màu đen.
“Đây là thứ mà Bồ Hàm trích ra từ ký ức của Nhà ma số 71.” Dương Bất Khí ngồi bên giường cô, “Lúc anh ấy phong ấn Nhà ma số 71 đã tiện thể quét mắt qua ký ức của nó, phát hiện có một phần liên quan tới cô nên trích chúng ra đây…”
“Hả?” Từ Đồ Nhiên khẽ giật mình, “Tôi ư?”
“Ừm. Nhưng anh ấy bảo những thứ mình nhìn thấy được cũng có hạn thôi. Cô là người có liên quan nên chắc sẽ hiểu hơn.” Dương Bất Khí nói, “Hình như có liên quan tới “sự chờ đợi” của nó đấy.”
“… Ừm.” Từ Đồ Nhiên cụp mắt, suy nghĩ một chút rồi đóng nắp lại, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.” Dương Bất Khí lắc đầu, nói về cách dùng hạt châu này rồi cầm túi mình lên, “À suýt quên, chỗ tôi còn có rất nhiều thứ…”
Từ Đồ Nhiên: “?”
“Hôm qua về tôi có tìm lại tài liệu học tập của mình thời đại học… Ở đây có một bộ đề Toán cao cấp và một ít bài giảng của đàn anh… Mấy ngày nay cô khó chịu nên khoan hãy đọc vội. Đợi khi nào khỏe rồi tôi sẽ từ từ chỉ cô bắt đầu xem từ đâu…”
Từ Đồ Nhiên: …
Cho tôi quay lại bò tiếp đi mà.
Cô ngây người ra nghĩ về những ngày đã qua. Hay là cho tôi quay lại bò tiếp đi.
——————
Dương Bất Khí: Tui biết em đặc biệt, giỏi, có thể làm được rất nhiều thứ…
Dương Bất Khí: Nhưng mà học vẫn là trên hết.
Từ Đồ Nhiên: … Cho tui bò đi, tui bò được. Cảm ơn nhiều!