" Phát ngốc cái gì? Đuổi kịp nhanh lên."
Khác với dáng vẻ nho nhã lễ độ lúc nãy. Trong giọng nói của Phó Thính Tuyết đầy vẻ không kiên nhẫn, bên trong còn có điềm báo tức giận.
Tang Mộc không lên tiếng, cậu kéo hai chân mềm nhũn đi theo hắn,
Đến góc phố bên cạnh trường học, đây là nơi ít có học sinh xuất hiện, đã có một chiếc xe Audi chờ sẵn ở đó.
Phó Thính Tuyết mở cửa xe ra, hắn không lập tức lên xe mà bạo lực đẩy nam sinh bên cạnh vào.
Chờ khi Phó Thính Tuyết lên xe, đóng cửa xe lại hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, bên trong tuy có thể nghe được tiếng cười đùa ầm ĩ của học sinh, đôi khi còn nhìn thấy vài gương mặt chạy ngang qua đầy phố.
Tang Mộc cái gì cũng không cảm nhận được, sự lo lắng lúc nãy dường như đã biến mất dưới ánh mặt trời
Cậu ngồi trên đùi Phó Thính Tuyết, nghe thấy hắn nói với người ngồi trên ghế lái: "Sao anh lại đến đây? Công ty không bận sao, anh sẽ không phải tốn thời gian đến đón hai em chứ?"
Phó Tu Trúc đánh trống lảng: "Cả ngày của Tang Mộc đều ở bên cậu, em ấy cũng không phải chỉ thuộc về mình cậu."
Phó Thính Tuyết vuốt ve dọc theo thắt lưng cậu xuống dưới: "Nghe rõ không? Khi trở về phải bồi thường thật tốt cho côn ŧᏂịŧ lớn của anh Tu Trúc."
Ngoài mặt thì nghe có vẻ rộng lượng, huynh đệ hữu cung nhưng Tang Mộc ngồi trên người hắn nghe rõ những tiếng nghiến răng nghiến lợi bên trong.
Sau lưng cậu đột nhiên cảm thấy rét run, cậu biết Phó Tu Trúc đang thông qua ảnh chiếu nhìn chằm chằm lên người cậu.
Đôi mắt trong mặt kính vẫn còn rất sắc bén, dáng vẻ bạo ngược đầy du͙© vọиɠ ấy làm Tang Mộc hoảng sợ, cả người mềm nhũn ngã xuống sàn, một ánh mắt thương hại giả nhân giả nghĩa truyền đến.
"Ừm, A Mộc sẽ, sẽ bồi thường thật tốt cho côn ŧᏂịŧ của chủ nhân."
Hai người đều nghe thấy tiếng nói rụt rè đáp lại, Phó Tu Trúc cười nhẹ một tiếng cười nhẹ một tiếng, khen ngợi: "A Mộc thực ngoan."
Phó Thính Tuyết hỏi: "Vậy bướm nhỏ của A Mộc có thể chứa côn ŧᏂịŧ của anh trai không?"
Lúc này Tang Mộc mới nhớ tới chuyện này còn chưa đợi cậu nghĩ ra câu giải thích nào để vừa lòng hắn thì tay của Phó Thính Tuyết đã giành trước một bước mò vào trong qυầи ɭóŧ của cậu, sờ tới bướm da^ʍ đang nóng bừng bừng kia.
"Ai nha, sao lại nhiều nước như vậy?" Phó Thính Tuyết lấy tay xoa nắn âm đế hồng hào bên trên, truy là lời nói trêu đùa nhưng Tang Mộc biết rõ du͙© vọиɠ của hắn sắp bạo phát.
"Em..... Ưm a a, anh trai.... Nhẹ, nhẹ một chút, âm đế muốn hỏng mất."
Trên ngón tay của hắn có một lớp vết chai mỏng, luôn như có như không chạm đến dươиɠ ѵậŧ nhỏ bé mềm mại bên trên, Tang Mộc vốn còn nhỏ chưa thể chịu được quá nhiều tìиɧ ɖu͙©, nhưng cố tình hai tên nam nhân này lại yêu chết dáng vẻ không chịu nổi sắp hỏng mất mà cầu xin tha thứ của cậu.
Tang Mộc càng cầu xin họ càng không cách nào những suy nghĩ bạo ngược trong lòng, có lẽ chỉ khi cậu bị chơi hư như con búp bê tìиɧ ɖu͙© bị hỏng thì bọn hắn mới vừa lòng buông tha.
Đương nhiên không phải, nếu thật sự làm như vậy thì tốt nhất là trói nhốt cậu cả đời trong nhà, bướm da^ʍ đói khát lúc nào cũng phải phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ dữ tợn, mãi cho đến khi tiến vào phần mộ cũng quay về nhân gian tìm cậu.
"Đứa nhỏ không nghe lời anh trai phải bị phạt như thế nào?"
Phó Thính Tuyết kéo mái tóc mềm của Tang Mộc về phía sau, buộc cậu ngẩng đầu lên đối mắt với mình, trong đôi mắt chỉ toàn là du͙© vọиɠ khiến người hoảng sợ.
" Thực xin lỗi, là A Mộc sai rồi, anh trai đừng phạt A Mộc có được không?" Tang Mộc cố nén sự sợ hãi trong lòng, choàng tay qua ôm lấy cổ hắn, trong mắt đầy hèn mọn cũng không cách nào che được sự sợ hãi ẩn sâu bên trong.
" A Mộc về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh trai bỏ qua cho A Mộc lần này có được không?"
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì cậu sẽ hỏng mất! Bên trong thật sự rất đau, chủ nhân đã trở lại, không biết ngày mai còn có thể rời giường hay không.