Tang Mộc là một tiểu ngốc tử, trừ bỏ vài câu cầu xin không đến nơi đến chốn thì còn chưa phân biệt được nên cầu xin lúc nào.
Tang Mộc nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Phó Thính Tuyết rốt cục cũng phát hiện ra bản thân đã nói sai rồi nhưng cậu không còn cơ hội mở miệng nữa.
Bởi vì Phó Thính Tuyết đã rút ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của đối phương cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân ra, nhét vào trong miệng cậu, quấn lấy đầu lưỡi hồng hào trong khoang miệng Tang Mộc.
Hắn vừa cởi bỏ quần áo trên người cậu vừa đem thân dưới kề sát đế.
"Dơ muốn chết, liếʍ sạch sẽ cho anh."
Không biết là bảo Tang Mộc làm sạch ngón tay hắn hay còn có ý khác.
"Ưʍ......."
Tang Mộc mυ'ŧ sạch chất lỏng tanh nồng dính trên ngón tay hắn, âm đế bỗng nhiên có thứ gì đó lạnh lẽo chạm đến.
"Nể mặt anh Tu Trúc, anh sẽ không phạt quá nặng, chỉ cần dùng lỗ nhỏ này ngậm thắt lưng đến khi trở về nhà mà không đạt cao trào thì anh trai liền tha cho em."
Phó Thính Tuyết đưa mắt nhìn đồng hồ không quan tâm nói: "A Mộc còn mười bảy phút nữa."
Cả người Tang Mộc cứng đờ vài giây, âm đế cậu cả ngày hôm nay hết bị Phó Thính Tuyết cắn rồi lại nhéo, hoặc dùng qυყ đầυ trêu chọc, dấu răng, dấu tay bên trên không cách nào che giấu được, âm môi sưng đỏ như quả anh đào chín. Chưa đợi người đến hái đã chính mọng dưới ánh mặt trời thậm chí còn chảy ra mật ngọt bên trong, cậu làm sao dám dùng bướm nhỏ mềm mại cọ cọ mặt thắt lưng kim loại lạnh lẽo được chứ? Càng đừng nói đến bên trên còn có cả những hoa vân phức tạp.
Nhưng cậu biết rõ, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Phó Thính Tuyết.
Tang Mộc nhếch môi thử thăm dò cọ cọ một chút, cẩn thận khống chế lực đạo của bản thân nhưng dù vậy cũng đủ khiến cậu bị kɧoáı ©ảʍ mênh mông làm cho đại não trống rỗng, hạ thân bị mặt kim loại lạnh lẽo làm mất cả tri giác, cậu quên mất thời gian đang trôi qua.
"A..... A a a, thật lạnh."
" A Mộc vẫn còn một phần ba thời gian nha." Phó Thính Tuyết bỗng nhiên lên tiếng.
"Ưm!"
Tang Mộc bị tiếng nói đột ngột của hắn kéo tinh thần về, do hoảng sợ mà không kiểm soát được sức của mình, cả bướm nhỏ đều chạm lên bề mặt kim loại, âm đế vừa lúc chạm đến nơi góc cạnh bên trên, đâm thật sâu vào bên trong thịt mềm, kɧoáı ©ảʍ tích góp từng li từng tí một biến thành đau nhức, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cậu ngẩng cao đầu rên lên một tiếng.
Thấy trò đùa dai thực hiện thành công, Phó Thính Tuyết thầm cười trong lòng nhưng trên mặt vẫn giả vờ đứng đắn: "Trong A Mộc thật vất vả, để anh trai giúp A Mộc một tay đi."
Nói xong liền nâng cánh mông đang run rẩy của cậu, buộc cậu chạm lên bề mặt kim loại bên dưới, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà vuốt ve dươиɠ ѵậŧ đang mềm nhũn của cậu.
"Ưm ưm a a a a a! Không, không cần! Chậm một chút, chậm một chút! Đau quá a a a! Anh, anh ưm, thả em ra....."
Âm đế bị ma sát với tốc độ cao, mặt kim loại lạnh lẽo dần nóng lên, nóng đến nỗi khiến Tang Mộc cho rằng bướm nhỏ của cậu sắp bị phỏng đến nơi.
Phó Thính Tuyết luôn cố tình ma sát âm đế lên góc cạnh hoặc những hoa văn bên trên, dây thắt lưng đắt tiền dần bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt trông vô cùng dâʍ đãиɠ.
Cả người cậu đột nhiên co rút kịch liệt, cả người nóng như phát sốt, hai tay nắm chặt ghế xe, ngay cả âm đế cũng nảy lên thình thịch.
Rõ ràng chỉ có kɧoáı ©ảʍ rất nhỏ nhưng bây giờ lại như được phóng đại đến trăm lần, Tang Mộc rất nhanh đã bị loại cảm giác này ép điên rồi, cậu trong lúc di chuyển đã đạt đến cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong lập tức phun ra, làm ướt đồng phục trên người Phó Thính Tuyết cùng với ghế da.