Phó Thính Tuyết ác ý suy nghĩ, hoàn toàn không quan tâm vì sao gái điếm nhỏ lại khóc. Gái điếm sao, cười chính là xin đυ., khóc chính là muốn dụ dỗ người, van xin nhất định là đang tỏ vẻ dâʍ đãиɠ!
Phó Thính Tuyết là đại biểu của hội học sinh, tự nhiên có đủ mặt mũi. Hắn đứng ở cửa đợi hơn mười phút, đồng thời cũng dùng ánh mắt đau đáu nhìn vị thiếu niên trắng như ngọc hơn mười phút. Mãi cho đến khi giáo viên thông báo tan học, hắn mới mang theo vẻ mặt mỉm cười đi qua, giúp đứa em trai không học vấn, không nghề nghiệp thu dọn đồ đạc, trong lúc đó còn kiên nhẫn đáp lại lời hỏi han của mấy học sinh ngưỡng mộ hắn.
“A Mộc, đi thôi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng mà công thức hoá, như thể đã tập luyện hơn nghìn lần.
Tang Mộc rụt rè gật đầu bước theo anh trai rời đi.
So sánh giữa lời chào lịch sự của Phó Thính Tuyết và sự lạnh nhạt không thèm liếc mắt của Tang Mộc, hiển nhiên Tang Mộc có nhiều lời đồn đoán xấu hơn. Người ta nói cậu là một tiểu thiếu gia vô tình, kiêu căng, thích sai sử người khác.
Nhưng nào có ai biết, ngọn nguồn của việc Phó Thính Tuyết giúp Tang Mộc thu dọn đồ lại là một câu nói thô tục ở trên giường?
Lần đó, Tang Mộc vừa thổi kèn cho cha xong, yết hầu rát kinh khủng, chốc lát lại ho ra chút dịch trắng kèm theo tơ máu. Cậu thò tay muốn nắm lấy cốc nước đặt ở đầu giường, giống như thiên nga con cố sải cánh bay lượn. Trên hai xương cánh bướm của cậu có một vết sẹo cực kỳ đối xứng, như thể được ông trời đo đạc tỉ mỉ.
Cha cậu ném cốc nước xuống đất, nước chảy ra làm ướt tấm thảm đắt tiền, hắn mở miệng trêu đùa nói: “Tay A Mộc là dùng để nắm gậy thịt, nên không được chạm vào những thứ khác. Nếu A Mộc khát nước, ba ba sẽ đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho con giải khát, được không?”
Lúc đó Tang Mộc còn rất nhỏ, ngay cả lời cầu xin cũng không thốt ra nổi. Cậu chỉ biết người cha ngày thường nghiêm khắc, khi ấy hận không thể làm Tang Mộc chết chìm trong sự ‘dịu dàng’ của mình.
Vì vậy Tang Mộc một lần nữa bị cha dùng vật lớn cạy mở môi và hàm. Cậu chỉ có thể cố gắng há miệng to hết mức, ngay cả khi khoé miệng lại bị xé rách, máu chảy thành vệt.
Nước mắt lăn dài trên mặt Tang Mộc, tụ lại ở xương quai xanh màu hồng nhạt, nhưng cậu không thể lau đi, bởi vì cha đã khóa chặt tay cậu ra sau lưng.
Cổ họng cảm thấy buồn nôn, co rút kịch liệt khiến người đàn ông phía trên thở dài thỏa mãn. Cậu nhịn không nổi mà giãy giụa, nhưng vẫn cố kiềm chế, sợ sẽ chọc giận đối phương.
Lúc này người đàn ông mới cúi đầu nhìn đứa con trai mà mọi người đồn là được hắn hết mực cưng chiều. Hiện tại cậu đang dùng cái miệng sưng đỏ, chảy máu hầu hạ một cây dươиɠ ѵậŧ to lớn xấu xí, hai má ửng hồng vì ngạt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, nước mắt lấp lánh, tựa như kim cương điểm xuyết trên da thịt ngọc ngà ngây thơ.
Có thể nhìn thấy rõ đường nét của vật thể khổng lồ ra vào cổ họng đứa trẻ, người đàn ông tàn nhẫn đưa tay ấn vài cái, dươиɠ ѵậŧ mãn nguyện cảm nhận sự chật hẹp của cái lỗ nhỏ, cùng tiếng khóc nức nở gần như suy sụp của Tang Mộc.
Xong xuôi, người đàn ông mới thả lỏng tay cậu ra, lau nước mắt cho đứa con trai ruột, đồng thời mang theo một tia hy vọng ấm áp.
Ba ba vẫn quan tâm con mà phải không? Chỉ cần A Mộc ngoan một chút, ba ba nhất định sẽ thích A Mộc, giống như anh trai thích A Mộc vậy! Nhưng cả ba ba và anh trai đều thích đau, à không, chỉ là lời ngoài miệng của ba ba và anh trai thôi, không quan trọng.
Lại trôi qua vài năm, Tang Mộc hiếm khi có những suy nghĩ không cần thiết như thế.