Lương Duyên Oan Nghiệt

Chương 13: Hẹn hò

Sau khi Phương Tiểu Thanh đi mất, Vi An vừa định quay trở vào trong thì Hứa Thành Quân đã nhanh chóng đóng lại cửa kính. Bị nhốt bên ngoài, em ấy réo lớn tên anh ta:

- Hứa Thành Quân, mở cửa cho em vào.

- …

- Anh Quân! Mở cửa ra.

- Về nhà em đi, đừng có nhiều chuyện.

- Anh muốn làm gì hả? Anh lại định làm gì chị Khiết Đan? Anh dám làm tổn thương chị ấy, em không bỏ qua cho anh đâu. Anh…

Quân kéo rèm che, hoàn toàn ngăn cách bên trong với thế giời bên ngoài. Quân xoay người, ánh mắt anh ta sắc lạnh nhìn tôi:

- Cô đã nói gì với Vi An?

- Tôi không nói gì hết.

- Nếu không sao em ấy đi cùng cô qua đây khó dễ với Tiểu Thanh.

- Anh nói chuyện vô lý vừa thôi. Con mắt nào của anh trông thấy tôi chạy sang nhà gọi Vi An, lỗ tai nào của anh nghe được tôi nói chuyện giữa anh và Phương Tiểu Thanh với em ấy? Khi tôi qua nhà Vi An, anh còn chưa về nữa kìa. Hay anh cho rằng tôi có khả năng tiên đoán, biết được lúc nào anh cùng người phụ nữ khác về nhà, hay nghĩ tôi rảnh rỗi chỉ chăm chăm rình rập, hóng hớt, bắc ống nhòm nhòm từ phòng khách nhà Vi An nhòm về bên nhà.

- Cái mỏ của cô không chỉ giỏi nói dối còn rất giỏi cãi.

Chán phải đôi co với Quân nên tôi bảo:

- Ừ. Anh nói cái gì cũng đúng hết. Được chưa?

Tôi muốn bỏ lên lầu nhưng Quân chặn tôi lại:

- Cô thái độ gì đấy? Tôi nói sai cho cô?

- Nếu tôi bảo đúng, sau này anh có cái nhìn khác về tôi sao?

- Đừng mơ. Không đời nào tôi để cô qua mặt lần nữa. Kẻ giỏi đóng giả như cô, thiếu gì cách lừa gạt người khác.

- Ừ. Vậy tôi chúc cho anh cả đời tỉnh táo, đừng để bị người khác gạt.

- …

- Mà này, anh thích hẹn hò với ai, lên giường với ai thì làm ơn đừng đưa về nhà kẻo Vi An tra hỏi người phụ nữ của anh khiến cô ta chạy mất, đến lúc đó anh lại vu vạ là tôi mách lẻo em ấy.

- Nhà của tôi, tôi thích đưa về đấy. Cô khó chịu thì lượn về phòng mình, chứ nhìn cái bản mặt cô vật và vật vờ tôi cũng thấy ngứa mắt.

Tôi cười nhạt, đáp trả Quân:

- Anh nghĩ việc mình đưa người phụ nữ khác về nhà qua đêm cùng anh làm tôi khó chịu à? Xin lỗi nhé, khiến anh phải thất vọng rồi. Tôi không yêu anh nên dù anh có quan hệ với người khác ngay trước mặt tôi thì tôi cũng chẳng ấm ức tí nào đâu, ngược lại thấy anh ẫu trí khi có suy nghĩ đó đấy.

- Cô đang vọng tưởng tôi chú ý đến cảm nhận của bản thân cô sao? Trương Khiết Đan, cô đừng quên những gì tôi đã nói, chuyện của tôi không đến lượt một kẻ dối trá như cô xía vào. Nếu cô muốn chết sớm, gia đình cô tán gia bại sản thì tôi sẽ tốt bụng chiều theo ý cô.

Hứa Thành Quân luôn lấy gia đình ra uy hϊếp tôi, nếu không vì biết anh ta là kẻ nói được làm được thì không đời nào tôi chịu khuất phục. Miệng tôi vô thức bật ra tiếng chửi “hèn hạ” rất nhỏ, vậy mà vẫn lọt vào lỗ tai anh ta.

- Cô vừa nói gì? Cô nói ai hèn hạ?

- Thính giác của anh có vấn đề rồi đấy. Tôi không nói gì cả.

Anh ta đương nhiên không tin, sắc mặt lạnh tanh nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, mãi sau nhếch miệng cười khinh:

- Tôi có hèn hạ cũng không bằng cô.

Phẫn nộ nhưng không thể làm gì khác ngoài việc áp chế bực bội xuống tận sâu đáy lòng. Tôi “ừ” nhạt một tiếng cho vừa lòng anh ta rồi dứt khoát bỏ lên phòng. May mà Hứa Thành Quân cũng chịu để tôi yên, không nói thêm gì nữa, nếu không tôi không chắc mình còn đủ bình tĩnh hay sẽ lao vào đấm nhau một trận với anh ta. Từ ngày gặp Quân, sự nhã nhặn trong con người tôi đã dần bị mai một, trần đời chắc cũng chỉ có anh ta là người biến tôi trở nên bất ổn. Đời này gặp một người như Hứa Thành Quân đúng là trêu đùa của tạo hóa.

Thời gian thấm thoát trôi đi, tính đến nay đã chung nhà với Quân được gần 3 tháng. Ngày nọ, tôi mua một con chó Phốc sóc về nuôi, đặt cho nó cái tên Teddy để mỗi tối ở nhà sẽ không cảm thấy buồn tẻ nữa mà quên mất mình đang ở nhà người ta, còn chưa hỏi ý kiến chủ nhà đã tự ý rước em nó về.

Hứa Thành Quân trở về thấy trong nhà xuất hiện một con chó, anh ta hỏi chị Liên:

- Chó ở đâu ra đây?

Khi ấy tôi đang ngồi ở phòng khách, nghe anh ta hỏi vậy liền đứng lên gọi Teddy đang chạy vòng quanh dưới chân Quân lại phía mình. Tôi nói:

- Chó của tôi.

- Ai cho cô nuôi chó trong nhà hả? Đem ngay ra ngoài cho tôi.

- Nó là chó cảnh, mọi người đều nuôi nó trong nhà. Anh có cần phải kì thị thế không?

- Cô hỏi ý tôi chưa mà mua nó?

- Tại sao tôi làm gì cũng phải hỏi ý anh?

- Vì cô đang ở nhà của tôi, là con nợ, là món hàng mà bố cô bán cho tôi. Được chưa? Còn thích thắc mắc cái gì?

- Anh không có quyền.

- Đừng mở miệng đòi hỏi quyền lợi với tôi.

Hứa Thành Quân sải bước đi đến phía tôi, không rõ anh ta định làm gì nhưng tôi có một linh cảm không tốt rằng anh ta sẽ làm hại Teddy nên vội cúi xuống bế nó ôm vào lòng.

Anh ta gằn giọng nói:

- Đưa.

- Không. Chó của tôi.

- Tôi nói cô đưa đây.

- …

- Cô điếc rồi phải không?

Giọng Quân nói lớn không chỉ khiến tôi giật mình mà Teddy đang rúc đầu vào lòng tôi cũng phải ngóc dậy sủa vài tiếng. Quân lườm nó, chỉ tay đe dọa:

- Mày có muốn tao bẻ hết răng mày không? Câm miệng.

Teddy sợ hãi, tiếng sủa nhỏ dần rồi im thin thít. Lần đầu tiên tôi thấp giọng, xin xỏ anh ta:

- Anh cho tôi nuôi đi, tôi đảm bảo nó luôn sạch sẽ, thơm tho, không ảnh hưởng đến anh hay đi bậy ra nhà đâu.

Quân im lặng chừng vài giây suy xét, may thay cuối cùng anh ta cũng đồng ý, nhưng có bảo:

- Tốt nhất đừng để tôi thấy sản phẩm của nó bất kì nơi nào trong căn nhà này, nếu không đừng trách.

- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.

Kể từ hôm đó, ban ngày tôi đi làm sẽ mang theo Teddy đến cửa hàng, tối đến sẽ nhốt nó trong phòng, tránh việc làm Quân chướng mắt. Vậy mà nhiều hôm tôi sơ suất là nó liền ton lon chạy xuống dưới nhà, cứ nhắm đến Quân bám riết. Hớn hở vẫy đuôi nhưng không được Quân bế thì liền trở mặt sủa inh ỏi. Mỗi lần như vậy Quân đều dùng chân gạt mạnh nó ra xa:

- Biến ngay. Muốn tao đạp cho phát chết lăn quay không?

- …

- Bẩn thỉu, hôi hám. Vướng chân vướng tay.

Con người Quân xấu tính thật đấy, không những đối xử tệ với tôi mà ngay cả một con chó dễ thương như vậy cũng bị liên lụy vì chủ của nó bị anh ta ghét.

Việc kinh doanh của tôi bắt đầu khấm khá hơn khi có Vi An giới thiệu sản phẩm cho tôi. Lượng khách đến mua nước hoa có sẵn và tự mix theo mùi hương họ thích rất nhiều làm tôi phải làm việc hết công suất không có tí thời gian rảnh rỗi, cũng thuê một nhân viên phụ mình bán hành.

Tần suất Trung Kiên ghé cửa hàng tôi ngày một nhiều, hầu như ngày nào anh ấy cũng đến chỉ trừ những ngày bận việc. Tôi thắc mắc:

- Công việc của anh rảnh rỗi lắm ạ, sao hôm nào cũng đến tìm em thế?

- Cũng không hẳn nhưng với em anh luôn có thời gian rảnh.

- Anh làm nghề gì vậy?

- Em đoán xem.

- Em không đoán được. Nếu anh không muốn nói thì thôi, em không hỏi nữa.

- Sao em chẳng chịu kiên trì hỏi anh thế nhỉ, chẳng lẽ anh chưa đủ hấp dẫn sự tò mò của em?

- Tính em không thích tò mò. Nếu người đã muốn kể thì tự khắc sẽ nói, còn nếu không muốn em cũng chẳng nhiều chuyện.

- Không phải anh không muốn kể cho em nghe, mà là anh muốn được em hỏi.

- Tại sao?

Khóe môi Trung Kiên cong lên, ánh mắt phát sáng nhìn tôi:

- Tối cùng anh đi ăn tối nhé, anh sẽ nói cho em nghe?

Tôi lắc đầu từ chối, nụ cười trên môi Kiên tắt lịm:

- Sao thế? Em bận gì sao?

- Không.

- Vậy vì lý do gì mà từ chối anh?

- Em cảm thấy chúng ta mới chỉ vừa làm bạn chưa lâu, đi ăn tối e là không thích hợp cho lắm.

Lý do thật sự là vì không muốn Hứa Thành Quân bắt gặp tôi đi ăn chung với người đàn ông khác. Không phải tôi sợ anh ta mà là không thích về nhà lại cãi nhau om tỏi. Anh ta lúc nào cũng nhắc nhở tôi, nếu đã cố tình đóng giả chị Linh Đan gả cho anh ta thì ra ngoài tốt nhất nên cứ xử cho đúng mực để tránh mang tiếng xấu cho nhà họ Hứa.

- Chúng ta làm bạn hơn tháng rồi mà, với lại cũng chỉ là một bữa ăn thôi, em suy nghĩ thoải mái chút đi.

- Em…

- Hay anh không xứng để mời em.

- Không phải. Em không có ý đó.

- Vậy quyết tối này tại Nhà hàng Grill 63 lúc 7 giờ tối, anh đợi em. Không gặp không về.

Để lại những lời đó, không chờ tôi đồng ý hay tiếp tục từ chối anh ấy đã bỏ đi. Tôi phân vân đắn đo mãi sau cùng cũng quyết định đến đó. Tôi đem Teddy về nhà, tiện tắm gội rồi thay một chiếc váy dây dài qua màu xanh ngọc dài qua gối, trang điểm nhẹ nhàng bước xuống nhà. Chị Liên thấy tôi ăn mặc đẹp ra ngoài thì hỏi:

- Cô chủ, cô tính đi đâu thế?

- Em ra ngoài ăn tối với bạn. Em nhốt Teddy trên phòng, thỉnh thoảng chị lên xem trừng nó giúp em nhé, đừng để nó chạy lung tung không Hứa Thành Quân đánh nó đó.

- Ừ. Tôi biết rồi. Cô đi chơi vui vẻ.

- Vâng.

Đến Nhà hàng, nhận viên hỏi tên rồi dẫn tôi đến nơi đã được Trung Kiên đặt trước. Tối nay anh ấy ăn mặc khác hẳn ngày thường, không phải kiểu nặng động, phóng khoáng mà chững chạc hệt như một doanh nhân thành đạt. Thấy tôi đến, anh ấy vui mừng đứng dậy, ga lăng kéo ghế cho tôi:

- Em đến rồi. Ngồi đi.

- Cảm ơn anh. Anh đến lâu chưa?

- Mới thôi. So với việc đợi em vẫn hơn là em không đến.

Tôi mỉm cười, Trung Kiên dành cho tôi lời khen:

- Tối nay em đẹp lắm.

- Cảm ơn anh.

- Anh gọi món rồi, nếu em thích món nào nữa thì gọi nhé.

- Vâng.

Grill 63 là một trong những nhà hàng đắt đó bậc nhất Hà Thành, trước nay Trung Kiên khá bình dị, tôi không nghĩ anh ấy là một người giàu có, ít nhất là so với Hứa Thành Quân chắc chắn không thể so bì, nhưng hôm nay tôi nên xem xét lại rồi.

Đợi ít phút thì phục vụ đẩy xe đồ ăn đến, đi theo phía sau là nhân viên nữ ôm một bó hoa hồng đỏ. Trung Kiên đứng dậy nhận lấy, tặng tôi:

- Tặng em.

Tôi không nhận ngay mà hỏi lại:

- Sao lại tặng em?

- Vì em là cô gái xinh đẹp.