Lương Duyên Oan Nghiệt

Chương 12: Bắt ghen

Một ngày không mắng chửi tôi thì Hứa Thành Quân sẽ chết tức tưởi hay sao mà ngày nào anh ta cũng như khùng điên. Tôi chán chẳng buồn tiếp lời, nhiều lần lướt qua nhau đã chọn cách im lặng, tránh né để anh ta khỏi ngứa mắt rồi, vậy mà Quân vẫn không cho tôi yên.

Tôi không nói không rằng đi về phòng ngủ của mình, vừa chạm vào tay nắm cửa thì tiếng anh ta vang vọng sau lưng:

- Cô bị câm điếc à?

- …

- Thích gan lì với tôi không?

Tâm trạng tôi khá bực bội nhưng chỉ giữ trong lòng, ngoài mặt vẫn phải bình thản như không có chuyện gì:

- Anh còn muốn thế nào nữa? Những lời anh nói tôi ghim sâu vào đầu hết rồi. Anh yên tâm chưa?

Đột nhiên Hứa Thành Quân siết mạnh cằm tôi, áp sát người tôi dính vào cánh cửa phía sau, đôi mắt sâu đen hun hút của anh ta phát ra những tia u ám. Tôi cố gắng gỡ bàn tay Quân ra nhưng càng cố thì lực càng mạnh đến nỗi tôi có thể hình dung biểu cảm nhăn nhó vì đau trên gương mặt mình lúc này.

- Bỏ ra.

- Lần sau nếu còn giả câm với tôi, tôi đảm bảo sẽ vĩnh viễn biến cô thành người câm.

- Hứa Thành Quân, anh lấy quyền gì hành hạ tôi? Miệng là của tôi, nói hay không cũng là quyền của tôi, anh không có quyền làm chủ con người. A…

Quân bóp mạnh một lực khiến miệng tôi há ra không nói được nữa. Cơn đau làm cho đôi mắt tôi xuất hiện màn sương dày bao phủ, nhanh chóng tích tụ thành giọt, tràn khỏi khóe mắt.

- Cô hỏi tôi lấy quyền gì phải không? Quyền là người yêu chị gái cô đấy? Tôi đã từng nói sẽ thay Linh Đan đòi tất cả những gì cô nợ cô ấy thì nhất định không để cô sống tốt khi người tôi yêu phải chết trong đau đớn, lạnh lẽo nằm dưới lòng đất. Trương Khiết Đan, loại đàn bà như cô vĩnh viễn không so được với cô ấy, cũng đừng ôm mộng tưởng một ngày nào đó tôi có tình cảm với cô. Tôi chưa gϊếŧ chết cô đã là may cho cô lắm rồi.

Hứa Thành Quân hất tay làm mặt tôi quay hẳn sang một bên. Tôi quẹt đi giọt nước mắt, cắn răng chịu đựng sự phẫn nỗ để không bùng phát.

- Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy Quân à. Cho dù đàn ông trên đời này đều đã lập gia đình thì tôi cũng thà cô đơn cả đời chứ không muốn dính líu đến anh. Anh cho rằng tôi cần anh có tình cảm với tôi để làm gì? Người khác nói sao là quyền của họ, giống như việc anh coi thường tôi, dùng những lời lẽ không hay nói về tôi cũng là quyền của anh, tôi không cấm nổi. Nhưng làm ơn anh biết phân biệt giúp tôi, đừng có chuyện gì cũng quy chụp lên tôi, cho rằng đó là ý nghĩ của tôi.

- Cô thích trả treo?

- Anh nực cười thật đấy. Lúc tôi im lặng thì anh bảo tôi thích giả câm, lúc tôi mở miệng anh lại bảo tôi trả treo. Con người anh vô lý như thế, ai chiều được anh?

- …

- Còn nữa, tôi không biết anh yêu chị Linh Đan đến nhường nào nhưng chuyện giữa anh và Phương Tiểu Thanh hôm nay đã khiến tôi phải có cái nhìn khác về tình cảm anh dành cho chị gái tôi và con người anh nhiều hơn đấy. Anh chắc không phải kiểu người ba hoa mồm mép, hành động khác xa lời nói đâu nhỉ?

Sắc mặt Hứa Thành Quân đanh lại nhìn tôi chằm chằm, mãi sau anh ta chợt nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khinh khỉnh:

- Vậy cô cho rằng tôi là kiểu người nào? Và cô… hạng con gái sẵn sàng ngủ với người yêu của chị gái mình thì được coi là người thế nào? So với gái bán hoa, cô nghĩ mình có bằng họ không?

- Anh…

- Tốt nhất cô nên ngậm miệng lại, bớt xen vào chuyện của tôi. Tôi hẹn hò với ai, đưa ai về nhà là việc của tôi, không đến lượt cô bình phẩm.

Nói rồi, Quân bỏ về phòng. Tôi đâu rảnh rình mò chuyện anh ta, chỉ là thấy bất mãn cho chính mình mà thôi. Anh ta luôn miệng nói sẽ trả thù tôi thay chị Linh Đan, luôn tỏ ra yêu chị da diết, đau khổ vì mất đi chị, bị lừa cưới nhầm phải tôi, thế mà không lâu sau đã cùng người phụ nữ khác lên giường.

Thật quá ghê tởm, quá dối trá mà còn nói tôi.

Từ sau hôm đó cũng có mấy lần Phương Tiểu Thanh đến nhà còn ngủ lại qua đêm ở phòng Hứa Thành Quân. Đã hú hí với người lập gia đình rồi thì thôi đi, đằng này Phương Tiểu Thanh như kiểu tự hào về loại chuyện này lắm hay sao mà cứ hễ thấy tôi đi làm về là lại cười toe cười toét, chủ động bắt chuyện với tôi hỏi đủ thứ linh tinh. Tôi không muốn tiếp nên mấy lần đầu còn lịch sự trả lời qua loa, về sau thì không thèm đáp nữa, thẳng thừng lướt qua Phương Tiểu Thanh khi cô ấy vừa mới chớp mở miệng.

Cửa hàng nước hoa của tôi hoạt động không tốt tí nào. Người có tiền, có địa vị họ không ngó tới, có lẽ vì nghĩ rằng thành phần trong nước hoa của tôi chỉ chứa những chất độc hại, ảnh hưởng đến sức khỏe như những dòng nước hoa fake khác trên thị trường. Họ thà đến những cửa hàng có danh tiếng, mua nước hoa của những thương hiệu nổi tiếng chứ quyết không thử trải nghiệm nước hoa của tôi. Còn những người có thu nhập bình thường cũng chỉ ghé vào rồi ra ngay vì họ chê giá quá đắt, với số tiền đó thà mua nước hoa chính hãng chứ không mua của tôi. Thành ra cửa hàng cứ ế chổng ế chơ chẳng bán được mấy. Nhưng không vì thế mà tôi bỏ cuộc, tôi vẫn ngày ngày chăm chỉ nghiên cứu để điều chế nước hoa, gửi chai mẫu đến các công ty ở Pháp xin hợp tác, nhưng với điều kiện ở Việt Nam quả thật rất khó cho tôi.

Cuộc sống, công việc đều gây áp lực, nhiều lúc mệt mỏi chỉ có thể ngồi khóc thầm một mình, dù đã cố gắng mạnh mẽ nhưng dẫu sao tôi vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ thì luôn muốn có một chỗ dựa mỗi khi yếu lòng.

Khoảng thời gian khó khăn đó, ngoài Julie là người tôi thường xuyên chia sẻ thì còn có Trung Kiên vẫn luôn dành cho tôi những lời an ui, động viên. Mới đầu còn hạn chế tiếp xúc nhưng dần dần sau những cuộc trò chuyện, sau những lần anh ấy ghé cửa hàng mua mời tôi một ly café hay ly sinh tố, giúp tôi trồng hoa đã thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi và chính thức trở thành bạn bè. Nhưng tôi không hề biết rằng khi tôi kết giao, thân thiết với một người khác giới cũng là lúc những chuyện rắc rối sắp xảy ra.

Chuyện Hứa Thành Quân qua lại với Phương Tiểu Thanh cuối cùng Vi An cũng xen vào. Hôm đó là chủ nhật tôi nghỉ ở nhà, đang ngồi bên biệt thự của Dương Thiên Vũ trò chuyện cùng Vi An thì chị Liên từ nhà hớt hải chạy qua bảo:

- Cô Vi An, cậu chủ lại dẫn cô Tiểu Thanh về kìa.

Vi An đứng phắt dậy:

- Được lắm. Để em xem hai bọn họ đang làm cái trò gì.

- Tôi lén chạy qua báo cho cô, lát cậu chủ có hỏi, cô đừng khai ra tôi nhé.

- Em biết rồi. Có em ở đây chị không phải sợ anh ấy. Anh Quân dám đuổi việc chị, chị cứ qua đây làm giúp việc cho nhà em.

Trước khi sang nhà bên, Vi An không quên nắm tay tôi đi cùng. Vừa bước vào phòng khách liền trông thấy bóng dáng hai người kia ngồi đối diện nhau. Hứa Thành Quân vắt chân chữ ngũ, ngồi dựa lưng vào thành ghế sofa, một tay day nhẹ mi tâm. Còn trước mặt Phương Tiểu Thanh là túi lớn túi nhỏ hàng hiệu, cô ấy đang rất chuyên tâm kiểm tra từng túi đồ.

Vi An cất tiếng:

- Tiểu Thanh, chào chị, đã lâu chúng ta không gặp.

Phương Tiểu Thanh thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn Vi An, miệng cười vui vẻ:

- Vi An.

- Chị vừa đi đâu với anh trai em về thế?

Phương Tiểu Thanh đánh mắt nhìn nhanh qua tôi và Hứa Thành Quân, sau đó dừng trên người Vi An:

- Chị đi mua sắm. Anh trai em hào phóng lắm nha, mua cho chị rất nhiều đồ.

- Thích không ạ?

- Thích chứ. Cho chị ôm em một cái nào.

Cô ấy đứng dậy chạy đến phía Vi An, dang tay muốn ôm em ấy vào lòng nhưng Vi An né tránh. Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp biến mất, Phương Tiểu Thanh mở to hai mắt nhìn Vi An chớp chớp:

- Sao thế? Không cho chị ôm à? Chị nhớ em lắm đó nha.

- Nhớ? Nhớ em hay nhớ anh Quân? Chị về Hà Nội cũng được một thời gian rồi đấy nhỉ, nhà em ở sát bên nhà anh Quân luôn đó, còn đi thông thiên được kìa, nhưng chị có thèm vác mặt qua gặp em không? Giờ bày đặt nói nhớ nói nhung.

- Hì hì… Nhiều lần cũng muốn sang nhưng… chị bận quá chưa có thời gian hàn huyên với em.

Vi An khoanh tay trước ngực, dõng dạc nói:

- Chị chỉ có thời gian cặp kè với anh Quân, cặp kè với người đã lập gia đình?

Phương Tiểu Thanh xị mặt:

- Sao em nói chị như thế? Cứ như kiểu chị là tiểu tam phá hoại gia đình người khác không bằng.

- Không thế thì còn là gì? Chị đến đây chơi, đến đây ăn, đã thế còn đến đây ngủ lại trong phòng anh Quân. Phương Tiểu Thanh, em nói cho chị biết, anh Quân lấy vợ rồi, không còn là đàn ông độc thân cho chị theo đuổi nữa. Chị nên tránh xa anh trai em ra.

- Ơ…

Vi An kéo tôi đứng lên trước một bước:

- Chị không lạ lẫm chị dâu em đâu nhỉ? Chị ấy là Trương Khiết Đan, chị rõ chưa hả?

Phương Tiểu Thanh lắc đầu, giọng điệu ngây thơ như một đứa trẻ:

- Anh Quân bảo Khiết Đan không phải vợ anh ấy, người anh ấy muốn cưới là Linh Đan. Khiết Đan giả mạo, anh ấy không thích.

- Chị…

Vi An cứng họng, bặm môi nhìn Tiểu Thanh rồi hít sâu vào một hơi lấy đà:

- Phương Tiểu Thanh, chị quá đáng lắm. Chị cặp kè với người có vợ là sai, em sẽ nói với hội nhà báo để họ biết tin này. Em phải bảo vệ danh phận cho chị dâu em.

- Khϊếp. Sao em nói chuyện với chị nghe nặng lời thế? Em ghét chị rồi, không coi chị là bạn nữa à? Muốn thấy chị bị cả thế giới ghét sao?

- Ừ. Em ghét chị rồi đấy, ai bảo chị muốn cướp chồng của chị dâu em.

- Ơ. Nhưng mà chị…

Hứa Thành Quân im lặng quan sát nãy giờ, lúc này bỗng lên tiếng cắt ngang lời Tiểu Thanh muốn nói. Nhưng không phải anh ta nói chuyện với Vi An hay Tiểu Thanh, mà là nói với tôi:

- Trương Khiết Đan, cô cũng thật lắm trò. Không làm gì được tôi liền đi kể khổ với Vi An, tính phá chuyện tốt của tôi?

Tôi đâu rảnh rỗi đến mức đó, cũng chẳng dại rước họa vào thân. Vi An bảo:

- Anh đừng có chuyện gì cũng đổ cho chị ấy. Khiết Đan không xấu tính như anh nghĩ đâu, anh muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm.

- Việc của em à? Từ bao giờ em đứng về phía cô ta chống đối lại anh thế? Trương Khiết Đan cho em ăn bùa mê thuốc lú gì chăng?

- Anh quá quắt vừa thôi. Anh còn bắt nạt chị ấy nữa em sẽ giận anh cả đời luôn.

- Mặc xác em.

- Anh…

Hứa Thành Quân như không hề để tâm đến bực bội, bất mãn của Vi An, dửng dưng bước đến nắm tay Phương Tiểu Thanh:

- Lên phòng với anh.

Vi An trừng mắt quan sát cử chỉ thân mật của bọn họ. Tôi cứ tưởng Tiểu Thanh sẽ cùng Quân lên phòng, anh anh em em ngọt ngào ân ái như những lần trước ở trước mặt tôi, ngờ đâu cô ấy rút tay về:

- Thôi Quân ơi, em xin anh. Em không muốn mang tiếng đâu. Anh cho em được yên ổn đi.

- Tiểu Thanh, em nói gì thế?

- Em nói gì trong lòng anh tự hiểu. Em mệt lắm rồi, em về trước đây.

Dứt lời, còn chưa đợi tôi và Vi An hiểu ra chuyện gì cô ấy đã vội vàng mang theo những túi hàng hiệu ra về. Lúc đi qua Vi An có nói:

- Hôm khác chị tìm em nói chuyện sau nhé. Chuyện của gia đình em, tự giải quyết với nhau đi, đừng kéo chị vào, chị vô tội.

- Này…

Vi An đi theo sau Tiểu Thanh ra đến ngoài:

- Ai cho chị về chứ, em chưa mắng xong. Phương Tiểu Thanh, em còn chưa tính sổ chuyện chị không đến dự hôn lễ của em và Thiên Vũ đâu.

- Hôm khác chị tạ tội sau. Chị về đây.