Lương Duyên Oan Nghiệt

Chương 14: Từ chối lời tỏ tình

Hoa hồng đỏ, bữa tôi lãng mạn, hình như không thích hợp với thân phận là bạn của chúng tôi thì phải, những thứ này hợp với những cặp tình nhân hơn. Tôi miễn cưỡng nhận lấy bó qua, nói tiếng cảm ơn Trung Kiên rồi đặt nó sang một bên.

Chúng tôi cùng nhau dùng bữa cùng nhau trò chuyện, tôi hỏi:

- Giờ anh đã sẵn sàng nói cho em biết công việc của anh là gì chưa?

- Anh luôn sẵn sàng.

Trung Kiên đặt trước mặt tôi đĩa bít tết đã được anh ấy cắt thành từng miếng nhỏ, từ tốn nói:

- Họ tên đầy đủ của anh là Vũ Trung Kiên, làm lập trình viên. Bố anh là Phó tổng giám đốc ngân hàng, mẹ anh từng làm Trưởng phòng kế toán cho một công ty khá có tiếng tăm trong Sài Gòn. Nhà anh có 2 anh em, anh là con út, trên anh là anh trai hơn anh 3 tuổi, anh ấy hiện đang là Tổng giám đốc công ty game.

Không ngờ gia thế của Trung Kiên không tầm thường tí nào. Thế mà trước giờ tôi cứ nghĩ anh ấy là một người rất rất bình thường.

- Điều kiện gia đình anh tốt như vậy, sao anh không ở cùng gia đình mà lại ra ngoài Bắc.

- Anh thích Hà Nội và có lẽ nhân duyên đưa đẩy anh gặp được em.

- Gặp em để rồi bị gãy chân đó hả?

Tôi khẽ cười nói đùa, anh ấy cũng cười theo. Bỗng Trung Kiên vươn tay ra nắm lấy tay tôi, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Gặp em để đem lòng yêu em.

Tôi giật mình, không nghĩ anh ấy lại nói ra lời này, nhất thời cứng đơ như tượng. Giọng Trung Kiên trấm ấm nói:

- Em biết không, từ lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi.

Tôi bần thần ngồi nhìn anh ấy, không sao mở miệng nói chuyện, muốn rút tay về nhưng lại bị Trung Kiên nắm chặt:

- Khiết Đan, em đồng ý làm người yêu anh nhé!

Hai mắt tôi mở to vì kinh ngạc. Thế này là sao, tôi không nghe nhầm đấy chứ, Trung Kiên đang tỏ tình với tôi sao? Không, tôi và anh ấy chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè thôi bởi vì tôi đang phải sống chung với Hứa Thành Quân, tương lai ra sao còn chưa biết, hơn nữa tôi không hề có tình cảm nam nữ với Trung Kiên, đơn thuần chỉ coi anh ấy như một người bạn.

Tôi cố gắng rút tay về, lúng túng tránh né ánh mắt của Trung Kiên và biểu cảm mong chờ đáp án từ tôi của anh ấy. Thế nhưng giây phút tôi đưa mắt nhìn xung quanh thì tầm mắt lại đυ.ng trúng một người. Một người mà tôi đã quá quen thuộc, người ấy đang ngồi đối diện tôi ở một vị trí cách khoảng 5 bàn cùng với hai người đàn ông và một người phụ nữ dùng bữa. Trên tay Hứa Thành Quân cầm một ly rượu, cả người thoải mái dựa lưng ra ghế, tuy ở khoảng cách xa như vậy nhưng tôi lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt đáng sợ của anh ta đang chăm chăm nhìn mình như muốn mổ xẻ.

Tôi như người làm chuyện xấu bị bắt gặp, luống cuống cụp mi mắt né tránh cái nhìn của Quân, hai tay rút về bỏ dưới gầm bàn bấu chặt vào nhau. Trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Mong là anh ta không nhận ra mình, không nhận ra mình.”

Cả người tôi khẽ run lên, lòng bàn tay tiết ra mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm. Trung Kiên ở phía đối diện có lẽ cũng nhận ra biểu hiện bất thường của tôi nên hỏi:

- Khiết Đan, em sao vậy?

- Dạ…

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy nhưng vẫn không quên liếc người ở phía sau, thấy Quân đang cười nói nâng ly với đám người kia mới thở phào nhẹ nhõm, trả lời Kiên:

- Em không sao.

- Em đồng ý làm người yêu anh chứ?

- Em…

Tôi vừa định mở miệng từ chối thì bỗng điện thoại trên bàn hiển thị tin nhắn đến của ai kia. Tôi cầm điện thoại mở xem nội dung:

“Cô thật biết hưởng thụ. Một bữa tối lãng mạn, có nến, có hoa hồng. Cảm giác hẹn hò với cậu ta thế nào?”

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, không trả lời lại mà tắt máy đi. Trung Kiên hỏi:

- Tin nhắn có vấn đề gì sao? Anh thấy sắc mặt em không tốt cho lắm.

- Không có gì. Tin nhắn làm phiền của một kẻ điên thôi. Em chặn số luôn rồi.

Trung Kiên gật đầu, biểu cảm trông chờ lời hồi đáp từ tôi. Tuy không nói cho anh ấy biết việc mình đã kết hôn nhưng cũng không thể chấp nhận tình cảm đó. Tôi thẳng thắn từ chối:

- Trung Kiên, cảm ơn tình cảm anh dành cho em nhưng em xin lỗi, em không thể đón nhận nó. Anh nên tìm người khác thích hợp với anh hơn em.

- Với anh, em là người thích hợp nhất. Anh chỉ muốn em làm bạn gái của anh.

- Chúng ta làm bạn thôi anh ạ, chuyện tình cảm… sẽ không xảy ra giữa hai chúng ta đâu.

- Anh biết mình tỏ tình với em có hơi sớm, nhưng tình cảm của anh đều là thật lòng, xuất phát từ trái tim. Thời gian chúng ta quen biết nhau chưa lâu, vẫn có nhiều điều chưa hiểu rõ về đối phương nhưng anh luôn sẵn sàng cho em thấy điểm tốt cũng như điểm xấu của anh, chỉ mong em cho anh một cơ hội theo đuổi em, đừng vội từ chối anh. Được không?

- Con người của em không tốt như anh nghĩ đâu. Em… cũng không hợp với anh.

Trung Kiên phủ nhận lời tôi nói:

- Suốt thời gian qua tiếp xúc với em, anh không dám khẳng định mình hiểu hết về con người em, nhưng anh chắc chắn em là một cô gái tốt, thanh thuần, lương thiện. Em là người thích hợp để anh trao trọn tình cảm của mình cho em.

- Không, em xấu xa lắm, đã có người từng nói em rằng, em là người giỏi diễn kịch, giỏi lừa gạt người khác, thế nên anh cũng đừng để mình bị mắc lừa.

Không hiểu sao giờ phút này những lời Hứa Thành Quân từng nhận xét về con người tôi cứ văng vẳng bên tai. Có lẽ vì ấm ức không được giải tỏa, lời lẽ tổn thương đó đã ghim sâu vào não bộ nên thỉnh thoảng nó lại hiện lên trong đầu.

- Ai nói vậy chứ? Kẻ nói ra những lời đó hẳn không có mắt nhìn người hoặc cố tình gây buồn phiền cho em mà thôi. Người như thế em gạt ra khỏi cuộc đời mình đi, không đáng để em nhớ mãi lời nói của họ.

Tôi trầm mặc nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, vô thức nhớ đến từng biểu cảm của Hứa Thành Quân. Nếu anh ta biết nói lý lẽ, hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi thì tốt rồi, có lẽ giờ này tôi đang ở Pháp, sống cuộc sống bình dị như trước đây.

- Khiết Đan, làm người yêu anh, anh hứa sẽ chăm sóc em thật tốt, yêu thương em, sẽ không để em phải buồn hay rơi nước mắt đâu.

- Trung Kiên, em nói rồi, em và anh không thích hợp. Anh đừng làm khó em nữa, nếu anh còn muốn làm bạn với em, xin anh đừng đề cập vấn đề này giữ hai chúng ta nữa.

- Anh…

Trung Kiên biểu cảm không nỡ nhưng rồi vẫn phải nghe theo tôi, anh ấy thở dài, miễn cưỡng thỏa hiệp:

- Anh không ép em nữa, nhưng tình yêu anh dành cho em sẽ không thay đổi. Anh sẽ đợi em, đợi đến ngày em có tình cảm với anh, chấp nhận lời tỏ tình của anh.

Ngày đó có xảy ra hay không còn tùy thuộc vào duyên số giữa chúng tôi. Tình cảm của Trung Kiên, tôi không thể làm chủ, không thể ép anh ấy hết yêu tôi là hết ngay được, chuyện gì cũng phải từ từ cần có thời gian.

Chúng tôi tiếp tục dùng bữa nhưng không còn được tự nhiên như lúc đầu, tôi khước từ từng cử chỉ ân cần, quan tâm của Trung Kiên. Anh ấy có vẻ rất buồn, xin tôi hãy cứ để anh ấy được làm điều mình thích miễn là không khiến tôi khó chịu.

Suốt bữa ăn, thỉnh thoảng tôi vẫn lén đánh mắt đến chiếc bàn ở phía xa kia, nhưng không còn bắt gặp Hứa Thành Quân nhìn về bên này lần nào nữa, đến khi chúng tôi ăn xong thì bọn họ cũng đã ra về từ trước.

Tôi cùng Trung Kiên xuống dưới đại sảnh, anh ấy ngỏ lời:

- Cùng anh đi xem phim nhé.

- Để hôm khác đi ạ, em có việc phải về rồi. Tạm biệt anh.

Giọng Trung Kiên mang theo nỗi buồn man mát:

- Ừ. Tạm biệt em. Chúc em ngủ ngon, lái xe cẩn thận.

- Vâng. Anh cũng vậy nhé.

- Ừ.

Nói rồi, tôi chạy xe về thẳng nhà. Rõ ràng Hứa Thành Quân rời khỏi nhà hàng trước tôi nhưng về nhà vẫn chưa thấy xe anh ta đâu. Tôi thở phào một tiếng, bước xuống xe đi vào nhà. Chị Liên đang lau dọn trong bếp, thấy tôi về liền cất tiếng hỏi:

- Cô chủ, cô về rồi.

- Vâng… Hứa Thành Quân, anh ta vẫn chưa về sao chị?

- Ừ. Lúc tối cô vừa đi chưa lâu thì cậu chủ gọi về báo tối nay có hẹn với đối tác nên chắc sẽ về muộn.

- Vâng. Em lên phòng đây ạ.

Trong phòng, Teddy nằm cuộn trọn ngủ say trong chiếc l*иg nhỏ của nó. Tôi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, ngồi xuống vuốt ve, ngắm nhìn biểu cảm đáng yêu khi ngủ say của nó. Lúc sau mới đứng dậy lấy quần áo vào phòng tắm thay đồ, tẩy đi lớp make up.

Gần 10 giờ tối.

Cửa phòng vang lên tiếng đập cửa dồn dập rất mạnh, đoán chắc Hứa Thành Quân sẽ kiếm chuyện với mình nên tôi chẳng dại gì ra tiếp anh ta mà mặc cho Quân đứng ngoài. Anh ta dần mất kiên nhẫn, gõ mãi không thấy tôi chịu mở cửa thì lớn giọng nói vọng vào phòng:

- Trương Khiết Đan, mở cửa.

- …

- Trương Khiết Đan, cô đừng có giả câm giả điếc với tôi.

- …

- Con mẹ nó. Tôi cho cô 30 giây, nếu không mở đừng trách tôi phá cửa xông vào.