Giáo Sư Cố, Thầy Ngủ Chưa?

Chương 9: Em thật sự thế nào cũng không đủ (H)

Trong phòng làm việc, cô gái đang nằm dưới trên bàn làm việc, trong khi người đàn ông ngồi trên ghế duỗi thẳng chân dài, người đứng đối diện bàn là một sinh viên đại học, sinh viên của Cố Ngữ Hãn

“Giáo sư Cố, cái này em kính thầy, cảm ơn thầy đã dày công dạy dỗ.” Bạn học nam cao ráo đẹp trai nở một nụ cười tỏa nắng, đặt giỏ hoa quả đặc biệt mua lên bàn.

“Không có gì, trách nhiệm của thầy là dạy học…A…!” Cố Ngữ Hãn liếc nhìn giỏ trái cây trên bàn, lịch sự đẩy giỏ trái cây lại cho anh ta, mới nói được một nữa , mộtbóng dáng xuất hiện từ cổ họng sắp lao ra, nhưng may mắn là người đàn ông đã kịp thời kìm lại.

“Lão sư, thầy không sao chứ?” Đồng học sửng sốt một hồi, mới lo lắng tiến đến hỏi, mới vừa bước đi một bước, liền bị Cố Ngữ Hãn ngăn lại, “Thầy không sao...” Cố Ngữ Hãn cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng tầm mắt lại lặng lẽ nhìn thiếu nữ dưới gầm bàn đăng ra sức mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của anh.

Đôi bàn tay nhỏ bé của Nghiêm Mộc Mộc vụng về nắm lấy cặp trứng dái của người đàn ông và tùy ý chơi đùa với chúng một. Đôi môi đỏ mọng no đủ của cô ấy cố gắng ăn lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn của người đàn ông và không ngừng liếʍ láp, bàn tay giữ lấy hai bên trứng dái không để ý đến lực cầm, nhéo Cố Ngữ Hãn đau đớn và không kìm được rêи ɾỉ …

“Lão sư, sắc mặt của thầy không tốt lắm…thật sự không sao chứ?” Đồng học vẫn lo lắng hỏi, có chút không yên lòng rời đi.

“Không sao, cũng không còn sớm nữa, em có thể về trước.” Cố Ngữ Hãn cố nén thở dốc, vừa lúc bạn học đem cửa đóng lại, Cố Ngữ Hãn không chịu nổi nữa mà phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, bắn lên toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Mộc Mộc …

"A ..." Đột nhiên một dòng nước nóng phun ra trong miệng Nghiêm Mộc Mộc, cô gái sợ hãi buông miệng mình ra, qυყ đầυ ướŧ áŧ nảy lên liên tục phun đầy vào khuôn mặt hồng hồng của cô gái, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun lên mặt cô.

“A… thật nhiều…” Khuôn mặt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, Nghiêm Mộc Mộc hé mắt nhìn người đàn ông đang dùng tay cầm khăn giấy lau mặt cho mình “Ưʍ.. đắng quá... ”Đầu lưỡi nhỏ nhắn hồng nhuận vươn ra liếʍ láp tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đặc sệt trên mặt, tanh tưởi cùng vị đắng lập tức lan tràn khắp vị giác của cô gái.

“Tiểu yêu tinh, cố ý có phải không?” Kéo cô gái lên khỏi mặt đất, Cố Ngữ Hãn chạm vào âʍ ɦộ ướŧ áŧ của cô gái, hài lòng nhếch môi lên, hai bàn tay to lớn tùy tiện xoa nắn cô vài phút, anh lại lập tức cương cứng …

“A…” Côn ŧᏂịŧ tô dài vừa mới đẩy qυყ đầυ vào, Nghiêm Mộc Mộc đã sợ tới mức trừng lớn hai con ngươi, cô chưa từng nghĩ tới nam nhân sẽ khôi phục nhanh như vậy “Tiểu dâʍ đãиɠ, cái này sẽ thỏa mãn em."

Khẽ cắn lên môi cô gái một cái, Cố Ngữ Hãn thừa dịp cô không kịp phản ứng, mạnh mẽ đi vào, lấp đầy hoa huyệt vừa khít chặt vừa nhạy cảm của cô gái.

"A... A ... Ưm ... Nhẹ ... Nhẹ một chút ... A... Ha..." Nghiêm Mộc Mộc được đặt ở trên đùi của người đàn ông, côn ŧᏂịŧ của nam nhân cắm vào âʍ ɦộ ẩm ướt và nhạy cảm của cô, không ngừng co giật khiến cô gái vừa mới đạt cao trào một lần mềm nhũn ngã vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông.

"Tiểu yêu tinh, bên trong hút chặt như vậy.. A ...còn kẹp… em thật sự thế nào cũng không đủ..." Cố Ngữ Hãn hai tay ôm chặt lấy bờ mông non nớt của cô gái, hưng phấn ra sức, cô gái trên người nam nhân cũng đang run rẩy không ngừng…

Lập tức trong văn phòng, tràn đầy tiếng rêи ɾỉ và thở dốc không thể kìm lại của nam, nữ nhân cùng âm thanh va chạm thân thể...