“Mộc, em đã quên lời anh nói rồi sao?” Đưa Nghiêm Mộc Mộc về nhà mình, Cố Ngữ Hãn ấn cô gái vào tường, khéo léo cởϊ qυầи áo của cô ra rồi nhẹ nhàng vuốt ve cô," Làm sai thì phải bị phạt.” Anh cắn đôi tai nhạy cảm của cô gái, cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy.
“Em muốn bị trừng phạt như thế nào?” Cố Ngữ Hãn ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô gái, áp sát cơ thể Nghiêm Mộc Mộc vào tường, khớp tay thăm dò trêu chọc hoa huyệt mềm mại, không ngừng trêu trọc hộŧ ɭε mẫn cảm.
Cơ thể bị Cố Ngữ Hãn trêu đùa sớm đã ướt đẫm, lúc này mới chạm vào một ngón tay đã cảm thấy một luồng nhiệt ẩm ướt tràn ngập, chẳng mấy chốc đã làm ướt bàn tay to của ạnh.
“Không phải cố ý?” Cố Ngữ Hãn cười nhẹ, hiển nhiên không tin lời giải thích của cô gái nhỏ, “Nước da^ʍ của Mộc Mộc làm ướt ghế sô pha rồi.” Cố Ngữ Hãn ôm cô gái đến chiếc ghế sô pha mềm mại, mạnh mẽ đẩy hai chân mảnh mai của cô ra, để lộ ra âʍ ɦộ non mềm bên trong, âʍ ɦộ ẩm ướt vẫn còn đang rỉ dịch, nhìn dâʍ đãиɠ vô cùng.
"Thầy" Nghiêm Mộc Mộc nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt mờ sương, giọng nói quyến rũ mềm mại vang lên, hai chân cân đối chủ động mở ra, đột nhiên chủ động làm cho người đàn ông thở gấp.
“Đây là cái gì?” Cố Ngữ Hãn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô gái và kéo nó đến côn ŧᏂịŧ nhô cao của mình. Nhiệt độ nóng bỏng khiến Nghiêm Mộc Mộc vô thức sợ hãi muốn rút tay ra, nhưng bị kìm lại.
“Côn ŧᏂịŧ của thầy” Cô gái cắn chặt môi, không kìm được mà chủ động nắm lấy côn ŧᏂịŧ của Cố Ngữ Hãn, nhẹ giọng nói: “Thầy, muốn.” Cô chủ động di chuyển âʍ ɦộ ướŧ áŧ mẫn cảm của mình đến chỗ côn ŧᏂịŧ.
“Tiểu lẳиɠ ɭơ, vừa vặn ngày mai được nghỉ, thầy sẽ trừng phạt em đến sáng mai.” Sau đó anh đè cô gái xuống, hôn một cách thô bạo, côn ŧᏂịŧ chống đỡ ở hoa huyệt cũng không lề mề cô mà mạnh mẽ đâm vào.