"Cậu bị sao vậy, Mộc Mộc? Mặt cậu đỏ quá ..." Nghiêm Mộc Mộc vừa định thu dọn đồ đạc và đi về thì bị bạn học chú ý đến hỏi: "Cậu bị sốt à?" Cô sờ trán Nghiêm Mộc Mộc.
“Không… không sao…” Nghiêm Mộc Mộc khép chân lắc đầu, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, “Cậu về trước đi… lát nữa mình sẽ đi.” Cô cố miễn cưỡng cười. Nghiêm Mộc Mộc muốn đuổi mọi người đi càng sớm càng tốt, để không bị người khác phát hiện.
"Được rồi ..." Vì Nghiêm Mộc Mộc đã nói như vậy, bạn nữ tốt bụng không thể nói gì khác, họ rời lớp học với cặp sách, để lại một mình Nghiêm Mộc Mộc, ước chừng khoảng mười lăm phút, cô mới bước chân ra khỏi cửa và đi men dọc theo bức tường để đến phòng làm việc của Giáo sư Cố.
“Cốc, cốc.” Nghiêm Mộc Mộc mím môi cố nén cơn ngứa trong người, yếu ớt giơ tay gõ cửa, một lúc sau cửa liền mở ra.
"A..." Kéo cô gái ngoài cửa đến gần văn phòng hơn, Cố Ngữ Hãn ấn cô gái vào cửa và hôn cô cuồng nhiệt. Lần mò đến nơi tư mật của thiếu nữ liền cảm thấy ướŧ áŧ một hồi, chợt cười nhẹ, ở cô thiếu nữ nhẹ nhàng gặm cắn.
“Tại sao lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ lại ướt như vậy… muốn rồi sao?” Nam nhân kéo qυầи ɭóŧ của Nghiêm Mộc Mộc xuống, dễ dàng xâm nhập vào hoa huyệt mềm mại chặt chẽ và ẩm ướt.
”Có vẻ như Mộc Mộc rất thích. Hưng phấn đến phun ra đầy nước ... "Anh ôm cô gái lên bàn mở hai chân ra, hoàn toàn để lộ hoa huyệt non nớt và ướŧ áŧ trước mặt Cố Ngữ Hãn. Ngoài ra còn có một sợi dây nhỏ màu đỏ bên ngoài ra khỏi cái lỗ nhỏ, đó là lúc sáng cô bị anh kéo vào phòng, nhét vào mặc cho cô cự tuyệt…
Cả buổi chiều, cô bé ngoan ngoãn mang trứng rung này đến lớp, coi như hành hạ cô cả ngày rồi…
"Rút ... rút ra được không... A ... A … Muốn ... đạt cao trào..." Ngoài trứng rung trong người ra còn có ngón tay của đàn ông ngón tay mơn trớn, sờ soạng hộŧ ɭε nhạy cảm của cô, không đến mấy phút cô liền co giật dữ dội, đạt đến cao trào, một dòng chất lỏng nóng ẩm phun ra trên tay anh, đó là da^ʍ mà thiếu nữ tiết ra…
"Mộc Mộc thỏa mãn, nhưng lão sư vẫn còn cương lắm ... Mộc Mộc có thể giúp lão sư được không ..." Cố Ngữ Hãn mỉm cười nhìn cô gái đang nằm mềm trên bàn mà run rẩy, hai tay dễ dàng cởi thắt lưng quần, giải thoát cho gã khổng lồ thô dài đáng sợ và đặt nó lên đôi môi hồng nhuận của Nghiêm Mộc Mộc.
"Mộc Mộc, há miệng ra…ăn cây gậy của lão sư vào..." Cố Ngữ Hãn xoa nhẹ mái tóc rối bù của cô gái, nhẹ nhàng dỗ dành Nghiêm Mộc Mộc, người vẫn còn đang mơ hồ sau cơn cực khoái …
"A ... A ... A ..." Đầu óc Nghiêm Mộc Mộc trở nên trống rỗng, nhưng khi nghe những lời của Cố Ngữ Hãn, cô ngoan ngoãn mở miệng, đưa qυყ đầυ nóng bỏng vào khoang miệng ẩm ướt của mình …
Chỉ là sau khi ăn vào qυყ đầυ, Nghiêm Mộc Mộc không thể ăn hết nửa côn ŧᏂịŧ còn lại, khó chịu nức nở…
"Miệng của Mộc Mộc thật nóng và ẩm ướt ...A... dùng đầu lưỡi liếʍ lỗ nhỏ phía trên ... đúng rồi ..." Cố Ngữ Hãn không ngừng thở hổn hển, đôi mắt nỏng bỏng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ dưới thân đang mυ'ŧ lấy qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ.
"A…Ưm ..." Nghiêm Mộc Mộc chỉ cảm thấy khoang miệng sắp tê dại vì nhiệt độ từ côn ŧᏂịŧ trong miệng, nhưng cô lại nhướng đôi mắt mù sương nhìn vẻ mặt hưởng thụ của người đàn ông, nhìn thấy anh cao hứng cô cũng không muốn dập tắt nó, ngoan ngoãn liếʍ láp lỗ nhỏ trên qυყ đầυ bằng đầu lưỡi của mình …
Những cái gân xanh mơn mởn xung quanh côn ŧᏂịŧ hiện rõ trong miệng Nghiêm Mộc Mộc, chỉ cần liếʍ thôi là đã cảm nhận được côn ŧᏂịŧ hưng phấn giật giật…