Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 54: Kiếm Ma đoạt mệnh

Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, đến tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước…

Lực lượng không thể mô tả.

Chính là như vậy sao?

Kỳ thật Lục Châu không hề ngờ tới mình sẽ phóng ra Đại Vô Uý Ấn.

Bởi vì hắn đã bao giờ tu luyện Thiền tông đâu.

Trong trí nhớ của hắn chỉ có một số kiến thức cơ bản về thủ ấn của Thiền tông, chỉ có thể nhận ra một số chiêu thức thường thấy chứ đừng nói tới việc tu hành.

Tại sao thẻ đạo cụ lại phóng ra Đại Vô Uý Ấn thì Lục Châu hoàn toàn không rõ.

Chỉ là lúc hắn thi triển có từng nghĩ đến một chút thôi.

“Nhị thủ toạ!”

“Nhị thủ toạ!”

Bốn tên thuộc hạ của Tả Tâm Thiền sắc mặt kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài.

Trực giác nói với bọn hắn, nhị thủ toạ gánh không nổi chiêu này.

Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng, năm người theo chân bọn họ bước ra khỏi Ma Thiên Các.

Duy chỉ có một mình Lục Châu lại chậm rãi ngồi xuống.

Hắn không cần thiết phải đi ra…

Khi xuất thủ, hắn đã cảm nhận được sự cường đại của cỗ lực lượng đó. Chỉ có người từng cảm nhận được lực lượng của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo như hắn mới biết tấm thẻ vừa rồi mạnh mẽ cỡ nào.

Rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào ấy à?

Dựa trên cảm giác vừa rồi, có thể trong giây lát đã đánh bay Tả Tâm Thiền thì hình như lực bộc phát mạnh hơn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nhưng Tả Tâm Thiền ngạnh kháng còn có thể đứng vững, vậy có lẽ chỉ mạnh hơn Tả Tâm Thiền một chút.

Gặp mạnh thì càng mạnh?

Đáng tiếc thẻ đạo cụ này chỉ mới dùng có một lần, chưa có căn cứ để tham khảo.

Đúng là không thể miêu tả…

Bốn tên hắc bào tu hành giả vọt về phía Tả Tâm Thiền.

Đến khoảng cách hơn mười mét thì dừng lại, không tiến tới nữa.

Xung quanh Tả Tâm Thiền, vụn đá xanh tản mát nằm đầy đất và nền đất đầy kẽ nứt, đủ để nhìn ra khi Tả Tâm Thiền hạ xuống đã phải dùng lực lớn thế nào để ổn định thân hình.

“Nhị thủ toạ!”

Bọn hắn bỗng phát hiện, Tả Tâm Thiền đứng bất động hệt như bị hoá đá.

Hai mắt hắn vẫn hoảng sợ nhìn về phía Ma Thiên Các.

Không phải là người xảy ra chuyện, vĩnh viễn không thể lý giải được người trong cuộc rốt cục đã có tâm tình gì.

Nhưng có thể xác định được một điều…

Hắn bại. Bị một chiêu đánh bại.

Bốn tên thủ hạ chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tả Tâm Thiền, đều kinh hãi nhìn hắn.

Một người trong số đó cẩn thận từng li từng tí bước lại gần hắn.

Gã giơ tay lên huơ huơ trước mặt Tả Tâm Thiền.

Tả Tâm Thiền vẫn nhìn thẳng về phía trước, hướng về Ma Thiên Các.

Cơn gió lạnh phất phơ thổi tới.

Nguyên khí màu đen trên người Tả Tâm Thiền phiêu tán theo gió.

Ngay sau đó ——

Tả Tâm Thiền biến thành bụi đất, từ từ tản mát theo cơn gió cuốn bay đi.

Chỉ trong giây lát, Tả Tâm Thiền đã hoàn toàn tan biến trong thiên địa.

Chỉ còn lại mặt đất hư hại và hai hố sâu nơi chân hắn đạp xuống.

Tả Tâm Thiền, kẻ đứng hạng ba trên Hắc Bảng, cứ như vậy mà vẫn lạc.

Đám người Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều nuốt nước bọt, không dám tin nhìn một màn này.

Vừa rung động vừa thấy hả giận.

Con hàng này dám can đảm trang bức trong Ma Thiên Các, giờ gặp phải kết quả này cũng là gieo gió gặt bão.

Chỉ là…

Đập một phát đã tan tành thành mây khói… có phải là hơi tàn nhẫn không?

Sư phụ lão nhân gia người rốt cuộc tu vi sâu tới mức nào? Còn giấu trong tay bao nhiêu thủ đoạn?

Bọn hắn với tư cách là đồ đệ đã đi theo sư phụ nhiều năm, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua sư phụ sử dụng thủ ấn của Thiền tông. Bây giờ người lại một kích tất sát tứ diệp kim liên Tả Tâm Thiền, điều này sao có thể không khiến họ kinh hãi.

Yên lặng thật lâu sau, Minh Thế Nhân mới nói thầm: “Tính tình của sư phụ thật là…”

“Hắn đáng chết.” Đoan Mộc Sinh huých Minh Thế Nhân một cái.

Minh Thế Nhân gật đầu: “Ừ, cả đám đều đáng chết.”

Kẻ lúng túng nhất là bốn tên thuộc hạ mặc hắc bào.

Nhị thủ toạ một phát đã bị đập chết, mất đi chỗ dựa, bốn người bọn hắn bị doạ sợ tới mức run lẩy bẩy.

Ngạo khí tận xương cũng tiêu tán không còn chút tăm hơi…

Thần Đình cảnh đỉnh phong thì thế nào?

Trong Ma Thiên Các có người nào không phải là Thần Đình cảnh?

Minh Thế Nhân hoạt động gân cốt, nở nụ cười gian xảo: “Bốn người các ngươi… muốn xem pháp thân Bách Kiếp Động Minh của ta không?”

“Tứ, tứ tiên sinh… Các, các ngươi…”

Đã nói năng lộn xộn còn nói không đầu không đuôi.

Nhìn Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân như con hổ chuẩn bị nhào về phía con mồi, bốn người đều bị doạ đến mức không ngừng lùi lại.

Cũng chính lúc này.

Trong Ma Thiên Các truyền đến thanh âm của Lục Châu.

“Quay về nói cho Tông chủ của các ngươi biết, nên quản tốt người của mình.”

Sư phụ đã lên tiếng, Minh Thế Nhân đương nhiên không dám loạn động.

“Cút.” Minh Thế Nhân trừng mắt nói.

Trong Ma Thiên Các.

Lục Châu nhận được nhắc nhở của Hệ thống, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.

Một tấm thẻ đạo cụ giá 500 điểm công đức, gϊếŧ một tên cao thủ Nguyên Thần cảnh được thưởng 1.000 điểm công đức, vậy là lời gấp đôi.

Thẻ đạo cụ tuy tốt nhưng về sau phải sử dụng cẩn thận mới được.

Uy lực “không thể mô tả” của cái đồ chơi này, nếu gặp phải người mình không muốn gϊếŧ thì làm sao mà dùng?

Lục Châu chịu mời Tả Tâm Thiền lên diện kiến.

Trừ việc muốn hiểu rõ mục đích của Ma Sát Tông ra, hắn còn muốn thử hiệu quả của tấm thẻ này.

Nhưng không sao, gϊếŧ rồi thì thôi, cũng coi như cho Ma Sát Tông một lời cảnh cáo.

Đám người Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân lúc này đã quay lại.

“Sư phụ thần uy cái thế, không ra tay thì thôi, đã ra tay là khiến hắn hôi phi yên diệt!” Minh Thế Nhân vỗ mông ngựa nói.

“Sư phụ, con cũng muốn học!”

Tiểu Diên Nhi chạy đến bên cạnh Lục Châu, khéo léo bóp vai cho hắn, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đấm bóp sau lưng.

Lục Châu lắc đầu nói: “Hồ đồ.”

“Con tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, tâm pháp chủ luyện thân pháp, quyền pháp,… tương khắc với Thiền tông. Luyện thêm món này không sợ tẩu hoả nhập ma?”

Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Con đã là ma đầu sẵn rồi mà.”

“Lắm miệng.” Lục Châu đề cao âm điệu.

Tiểu Diên Nhi rụt đầu không nói nữa.

Đoan Mộc Sinh hơi nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, vì sao người lại thả bọn họ đi?”

Không đợi Lục Châu đáp lời.

Minh Thế Nhân đứng bên cạnh đã nói: “Sư phụ chỉ muốn gϊếŧ gà doạ khỉ, đâu phải thật sự muốn huỷ diệt Ma Sát Tông. Ma Sát Tông dã tâm bừng bừng, một lòng muốn mở rộng thế lực. Đại sư huynh… U Minh Giáo chính là chướng ngại vật của bọn họ. Nếu Ma Sát Tông không còn nữa, lấy ai ra kềm chế U Minh Giáo đây?”

Đoan Mộc Sinh cái hiểu cái không nói: “Dù sao Tả Tâm Thiền cũng là nhị thủ toạ của Ma Sát Tông, hắn chết như vậy sao Ma Sát Tông có thể bỏ qua?”

“Huynh suy nghĩ nhiều rồi… bọn họ bực tức thì sao chứ, chẳng lẽ còn dám kéo theo toàn tông tới đánh Kim Đình Sơn?”

Những lời còn lại không cần nói cũng biết. Đến Vu Chính Hải còn không có cái gan này, Ma Sát Tông bọn họ dám sao?

Huống hồ Kim Đình Sơn vừa mới đánh lui thập đại cao thủ xong, đến thất diệp pháp thân của Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong còn phải thất bại trong tay sư phụ, ai còn dám tiến đến?

Nói xong, Minh Thế Nhân lộ ra thần sắc cực kỳ tự hào.

“Tứ tiên sinh nói có lý, làm ta hiểu ra nhiều điều.” Phan Trọng ban đầu cũng rất nghi hoặc, vừa nghe giải thích xong đã khom người nói.

“Tứ tiên sinh đại tài, giải khai nghi hoặc trong lòng ta…” Chu Kỷ Phong nghiêm trang nói.

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Hai tên ngốc bức này… có phải vỗ mông ngựa nhầm người rồi không?

Minh Thế Nhân cẩn thận len lén nhìn trộm Lục Châu.

Lục Châu không có tức giận, hắn cũng đang suy nghĩ…

Con hàng này thật đúng là biết phân tích.

Hết lần này đến lần khác đều phân tích đạo lý vô cùng rõ ràng.

Nghe phân tích xong, đến hắn còn thấy có lý nữa là!

Cùng lúc đó.

Đám hắc bào tu hành giả đã trở về nơi đặt long liễn màu đen.

Biết tin nhị thủ toạ đã vẫn lạc, toàn bộ hắc bào tu hành giả đều không thể tin nổi.

Bọn hắn chẳng còn dám ở lại Kim Đình Sơn thêm một giây phút nào.

Không có Tả Tâm Thiền làm chỗ dựa, đến cả việc điều khiển long liễn màu đen đều trở nên vô cùng phí sức.

Miễn cưỡng cũng bay lên được… nhưng tốc độ phi hành rất chậm.

Long liễn màu đen theo đường cũ bay trở về.

Bay hết nửa canh giờ, còn chưa cách Kim Đình Sơn được trăm dặm.

Đám hắc bào tu hành giả vây xung quanh long liễn, dùng toàn lực thôi động nguyên khí.

Đột nhiên bọn hắn nhìn thấy ở phía trước long liễn có một bóng lưng mặc thanh bào, lưng đeo trường kiếm, mái tóc đen xoã tung, đang khoanh tay đứng lơ lửng giữa không trung.