“Xứng cái rắm!”
Tính tình nóng nảy của Đoan Mộc Sinh một khi đã bộc lộ ra thật đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Lục Châu cũng không ngờ tới, ngày thường luôn trầm ổn và có phong thái của huynh trưởng như Đoan Mộc Sinh, lại có lúc táo bạo như vậy.
Tên mãng phu!
Hắn dứt khoát lợi dụng xích sắt, rót nguyên khí vào trong rồi vừa đi vừa vung vẩy.
Múa dây xích đến hoa cả mắt.
Cũng may không gian trong điện đủ lớn, nếu không với lực lượng như thế thì có mười toà Ma Thiên Các cũng không đủ cho hắn phá.
Ầm ầm ầm!
Hắn lại lao vào đấu kịch liệt với Tả Tâm Thiền.
Cương khí tung hoành làm người đứng xem cũng rung động không thôi.
Cũng có thể nhìn ra, Tả Tâm Thiền lợi dụng việc chênh lệch cảnh giới, dùng Đoan Mộc Sinh để ra tay thể hiện thực lực!
Lục Châu ngồi yên tĩnh trên ghế chủ toạ, không có ý định ngăn cản, cũng không bảo mọi người ngừng lại.
Thứ nhất hắn có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu tu vi và thực lực của các đồ đệ, thứ hai hắn cũng muốn xem thử thực lực của nhị thủ toạ Ma Sát Tông.
Tuy nói Lục Châu đã nhiều lần đánh lui các cao thủ phe chính đạo, thể hiện ra lực lượng thống trị cường đại, nhưng phe chính đạo trong thiên hạ từ đầu đến cuối đều kiên trì cho rằng, một ngày nào đó Cơ Thiên Đạo sẽ già đi, tu hành giả có mạnh thế nào mà không có đầy đủ thế lực thì cũng là uổng công.
Cho đến nay trong tu hành giới, vẫn chưa có ai đột phá được sự hạn chế này!
Ma Sát Tông là tông phái có dã tâm lớn nhất trong phe ma đạo.
Bọn họ vẫn luôn làm lớn mạnh thế lực bản thân bằng cách nuốt chửng các môn phái khác.
Trước đây Ma Sát Tông cũng đã từng có va chạm với U Minh Giáo.
Song phương vẫn luôn kiêng kỵ lực lượng lẫn nhau, từ đầu đến cuối chưa từng phát sinh xung đột quy mô lớn.
Vây bắt nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng chỉ là cái cớ.
Sự thật là bọn hắn muốn bái phỏng Kim Đình Sơn, muốn liên minh, đồng thời càng muốn thể hiện sức mạnh.
Chỉ là…
Lục Châu cần sao?
Hắn xứng không?
Thiên hạ rộng lớn, có nhiều thế lực như vậy, kẻ muốn mượn sức Kim Đình Sơn đâu chỉ có Ma Sát Tông?
Luận về địa vị, luận về tư cách, hay luận về thế lực thì Ma Sát Tông đều không phải là tông phái đứng đầu.
Chỉ dựa vào vị trí thứ ba trên Hắc Bảng…
Không khỏi quá buồn cười!
Cho nên Lục Châu không hề ngăn cản bọn đồ đệ tỏ ra phẫn nộ.
Một lát sau.
Chênh lệch cảnh giới ngày càng thể hiện rõ ràng.
Tả Tâm Thiền chỉ dùng mấy chiêu đã đánh lui được Đoan Mộc Sinh, bức hắn lui đến cạnh Phan Trọng.
Ầm!
Phan Trọng bị lực chấn đẩy lùi đến mấy bước, hai tay run lên!
“Tam tiên sinh, đừng lên nữa!” Phan Trọng khuyên nhủ.
Cảnh giới chênh lệch không phải cứ chịu đòn tốt là có thể bù đắp được! Đoan Mộc Sinh cũng ý thức được chuyện này.
Minh Thế Nhân lại lần nữa nhảy vào chiến đấu.
Cuộc chiến giữa các Nguyên Thần cảnh, lại có nhiều người đang nhìn như vậy.
Trừ việc phải khống chế khả năng phá hoại kiến trúc nơi này, còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đánh bại đối thủ.
Quanh năm bị Cơ Thiên Đạo tra tấn, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều có thể đánh bại được mọi đối thủ ở cùng cảnh giới.
Đáng tiếc là… đối thủ hiện tại là Nguyên Thần cảnh tứ diệp kim liên.
Tả Tâm Thiền đã quên hết mọi thứ, chiếm được thượng phong trong chiến đấu khiến hắn có chút đắc ý vênh váo.
Dưới pháp thân tứ diệp cường đại, Tả Tâm Thiền trầm giọng nói: “Minh Tâm Kiến Tính!”
Hai tay chồng lên nhau đặt ở đan điền khí hải, trong lòng một mảnh sáng trong!
Chiêu này gọi là Kết Định Ấn…
Là một trong những chiêu thức cường đại nhất trong Thiền tông, cương phong như thuỷ triều, gió thổi bát phương cũng không động.
Quả nhiên.
Kết Định Ấn vừa xuất hiện.
Tả Tâm Thiền vững như bàn thạch, cương phong xung quanh toàn bộ bị Kết Định Ấn ngăn chặn, lại thêm lực áp chế của pháp thân… Nguyên Thần cảnh sơ kỳ Minh Thế Nhân cuối cùng không chống lại được, bay ngược ra ngoài.
“Sư huynh!”
Trên mặt Tiểu Diên Nhi tràn đầy lo lắng.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng kinh hồn bạt vía…
Nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền của Ma Sát Tông lại có tu vi như vậy!
Khó trách chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Ma Sát Tông đã trở thành một trong những tông phái đáng sợ nhất của ma đạo!
Chiến đấu kết thúc.
Nhưng Tả Tâm Thiền vẫn không có ý định thu hồi pháp thân màu đen tứ diệp kim liên của hắn.
Cũng không thu hồi pháp ấn Minh Tâm Kiến Tính.
Hắn rất hài lòng với kết quả chiến đấu.
Tả Tâm Thiền giương mắt lên nhìn, nhắc lại: “Trận chiến này ba vị tiên sinh có hài lòng không?”
“…”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Không một ai trả lời!
Tiểu Diên Nhi không phục nói: “Pháp thân Nguyên Thần cảnh tứ diệp mà ngươi cũng có mặt mũi khoe khoang?”
Tả Tâm Thiền đáp:
“Tam tiên sinh và tứ tiên sinh không phải là tu hành giả thông thường, Tả mỗ hoàn toàn bất đắc dĩ mới phải sử dụng tới Kết Định Ấn… Chiêu này đúng là ỷ lớn hϊếp nhỏ, mong được tha thứ.”
Da mặt dày tới mức này cũng là hiếm có trên đời.
“Nếu đại sư huynh và nhị sư huynh ở đây… đừng nói tới tứ diệp kim liên, cho dù ngươi có là lục diệp cũng phải nằm mọp xuống!” Tiểu Diên Nhi nói.
Lời nói này cũng chỉ là muốn gỡ gạc lại chút thể diện mà thôi.
Tả Tâm Thiền cũng không để trong lòng mà thản nhiên nói: “Đã nhường.”
Nhưng đúng lúc này.
Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói tang thương nhưng không mất đi lực lượng:
“Tả Tâm Thiền.”
Ba chữ này thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong đại điện.
“Kết Định Ấn không tệ.”
“Đa tạ Cơ lão tiền bối khích lệ… Nếu có thể, Tả mỗ muốn xin được lĩnh giáo Cơ lão tiền bối hai chiêu.”
……
Chuyện này…
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều chấn kinh.
Ngay cả bốn tên thuộc hạ đứng sau lưng Tả Tâm Thiền cũng giật mình.
Chuyện này hình như đâu có trong kế hoạch ban đầu! Cho dù là cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong có pháp thân thất diệp hay bát diệp kim liên cũng không dám nói ra yêu cầu như vậy!
Hành động lần này của nhị thủ toạ là có ý gì?
Thắng được Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân là đã đủ, tại sao lại còn làm như vậy?
Ánh mắt Lục Châu lạnh nhạt, tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Không hề cảm thấy bất ngờ trước câu nói này của Tả Tâm Thiền.
Kết Định Ấn màu đen vẫn còn trôi nổi ở giữa đại điện, sáng lấp loáng như mực nước.
Pháp thân màu đen trông giống hệt Tả Tâm Thiền, hiển lộ lực lượng cường đại!
Dường như đang chờ đợi Lục Châu nghênh chiến.
Tả Tâm Thiền lên giọng nhắc lại: “Cơ lão tiền bối cứ yên tâm đi. Chiêu Kết Định Ấn này của Tả mỗ có thể ngăn cản được đại thần thông! Trong vòng mười chiêu nếu bị đánh bại, Tả mỗ mặc cho người xử trí!”
Lời nói này vừa kiêu ngạo vừa đầy tự hào.
Cuối cùng.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Tả Tâm Thiền.
“Ma Thiên Các tuy không bằng năm đó…”
Thanh âm hùng hậu từ từ vang lên.
“Nhưng cũng không phải là nơi để bọn chuột nhắt các ngươi càn rỡ!”
Lục Châu giơ một cánh tay về phía trước, năm ngón tay duỗi ra, bàn tay hướng ra ngoài.
Thẻ đạo cụ Một Kích Chí Mạng đang xoay vòng trong lòng bàn tay hắn… vòng xoay ngược chiều kim đồng hồ tạo thành một vòng xoáy mạnh!
Sau đó vòng xoáy đột nhiên phóng đại…
Toả ra quang mang chói mắt!
Khi quang mang đã sáng đến mức bão hoà…
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo.
Một chưởng ấn hình bàn tay cực lớn bay về phía Tả Tâm Thiền.
Giống hệt như thủ ấn của Phật Tổ!
“Đại Vô Uý Ấn?” Tả Tâm Thiền thất thanh nói.
So sánh với Đại Vô Uý Ấn, Kết Định Ấn của hắn sao mà nhỏ bé.
Bốn tên thuộc hạ đồng thanh kêu lên: “Nhị thủ toạ!”
Mọi người ở đây đều bị loại “lực lượng không thể mô tả” này doạ sợ!
Đại thủ ấn của Phật Tổ Như Lai làm sao ngăn chặn được Tề Thiên Đại Thánh? Đại Vô Uý Ấn cũng làm hệt như vậy!
Vù ——
Chỉ trong một hô hấp, Đại Vô Uý Ấn đã thôn phệ Kết Định Ấn.
Tả Tâm Thiền trừng to mắt, nâng hai tay lên, tạo thành ngàn vạn Kết Định Ấn! Pháp thân tứ diệp kim liên cũng bành trướng tới cực hạn.
Nhưng mà…
Đại Vô Uý Ấn kia vẫn băng băng lao tới!
Nuốt mất từng quang ấn nhỏ bé của hắn!
Ầm!
Đại Vô Uý Ấn khổng lồ đập mạnh vào ngực Tả Tâm Thiền! Nói đúng hơn là toàn thân hắn đều nằm gọn trong lòng bàn tay của Đại Vô Uý Ấn.
Ầm!
Dưới lực va chạm cực mạnh, Tả Tâm Thiền bị đẩy văng ra sau, vọt ra khỏi đại điện bay thẳng ra ngoài sân Ma Thiên Các.
Đám người đều kinh ngạc. Con hàng này mạnh vậy sao?
Ma đầu tổ sư gia tự mình xuất thủ mà hắn còn chống đỡ được?!
Tả Tâm Thiền bị đánh bay, lăng không xoay một vòng rồi nhanh chóng hạ xuống.
Oành một tiếng, hai chân hắn đạp xuống đất!
Đá xanh văng tung toé khắp nơi!
Tả Tâm Thiền vững vàng đứng trên mặt đất, toàn thân thẳng tắp… Trong đôi mắt hắn là sợ hãi vô tận.