Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 55: Không giận không giận

Thanh bào kiếm khách đang nhẹ nhàng lơ lửng ở phía trước.

Tựa như đã đợi bọn hắn rất lâu.

Xung quanh hắn có cương khí nhàn nhạt quấn quanh và một cỗ khí tức quỷ dị không thể nói rõ.

Trường kiếm đeo trên lưng, toàn thân lưỡi kiếm toả ra hồng quang nhàn nhạt.

Cho dù đám hắc bào tu hành giả này có ngu ngốc đến thế nào đi nữa, cũng có thể nhận ra đây là khí tức của cường giả.

Long liễn không thể không ngừng lại.

Một tên hắc bào tu hành giả trong đám lễ phép hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Vì sao lại ngăn trở đường đi của bọn ta?”

Thanh bào kiếm khách chậm rãi xoay người lại.

Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên mặt luôn duy trì một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại mang đến cho bọn hắn cảm giác là lạ không thể nói rõ được.

Thanh bào kiếm khách khoanh tay nhưng lời nói ra lại giống như một người khiêm tốn hữu lễ: “Thật xin lỗi.”

“Đã là hiểu lầm thì không sao cả.” Hắc bào tu hành giả chắp tay. “Cáo từ.”

Tiếc là thanh bào kiếm khách lại không hề có ý tránh đi.

Hắn vẫn y như cũ mỉm cười nhìn long liễn và đám hắc bào tu hành giả.

“Thật xin lỗi.”

Lời xin lỗi nói ra lần thứ hai khiến bầu không khí càng trở nên quỷ dị.

Đám hắc bào tu hành giả nhìn thấy thanh kiếm sau lưng hắn tự động bay lên.

Một cỗ cương khí từ trên người kiếm khách bay ra, vờn quanh thanh kiếm.

Tên hắc bào tu hành giả kia bỗng trừng to mắt, quả quyết hô lên: “Kiếm Ma? Bỏ liễn, chạy trốn!”

Đám hắc bào tu hành giả thân hình như thiểm điện.

Bỏ chạy tứ tán.

Nhưng thanh trường kiếm màu đỏ nhạt kia bỗng một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám…

Xạ kích về phía đám hắc bào tu hành giả đang bỏ chạy.

Cơn mưa kiếm ảnh phủ rạp bầu trời, xuyên qua từng thân ảnh mặc hắc bào.

Từ đầu đến cuối thanh bào kiếm khách vẫn mỉm cười, khoanh tay… Sau khi xuất kiếm, hắn không còn nhìn về phía đám người kia nữa.

“Thật xin lỗi.”

Sau khi nói lời xin lỗi thứ ba, hư ảnh của thanh bào kiếm khách bỗng nhoáng lên rồi biến mất.

Cùng lúc đó.

Trong Ma Thiên Các, Kim Đình Sơn.

Thấy sư phụ dường như đang suy nghĩ chuyện gì, Minh Thế Nhân khom người nói:

“Sư phụ, Ma Sát Tông đã rút lui toàn bộ, vậy đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung nên xử trí như thế nào ạ?”

Hiện tại hắn cũng không nắm rõ sáo lộ của sư phụ cho lắm.

Dù sao thì phản đồ Diệp Thiên Tâm cũng là kẻ khi sư diệt tổ, theo logic thông thường mà đoán thì hẳn phải gϊếŧ sạch.

Lục Châu không trả lời thẳng vấn đề của hắn mà quay đầu lại nhìn Tiểu Diên Nhi.

Tiểu nha đầu này tuy ngây thơ đơn thuần, nhưng đôi khi lại có những suy nghĩ rất nguy hiểm, hắn bèn khảo nghiệm nàng một chút. “Diên Nhi, con nói xem.”

“Con á?”

Tiểu Diên Nhi có hơi mờ mịt thất thố, nàng nhỏ giọng nói: “Hay là, gϊếŧ hết?”

Khụ khụ.

Minh Thế Nhân ho khan, có chút đau lòng nhìn tiểu sư muội.

Lục Châu lắc đầu, vươn tay cốc đầu nàng một cái.

“Con hiểu rồi, sư phụ… Con sẽ thả bọn họ đi.” Tiểu Diên Nhi cười nói.

“Vi sư nói muốn thả bọn họ đi lúc nào?”

“Ách…”

Minh Thế Nhân lúc này mới chắp tay nói: “Sư phụ, khoảng thời gian này Ma Thiên Các bị hư hại nhiều nơi, rất nhiều kiến trúc cần phải quét dọn sửa chữa lại. Sao không phạt bọn họ ở lại đây làm lao dịch?”

Lục Châu liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân, hơi suy tư.

Gia hoả này trong đầu cả ngày đều nghĩ gì thế?

Bộ hắn thật sự xem ta như là tên đốc công ác độc thích ngược đãi người khác à?

Có điều…

Biện pháp vẹn cả đôi đường này rất tốt.

“Vậy phạt bọn họ sửa chữa Ma Thiên Các, sau đó nhốt vào động diện bích hối lỗi cùng với Diệp Thiên Tâm.

“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”

Dường như nghĩ tới cái gì, Minh Thế Nhân lại lấy dũng khí hỏi: “Sư phụ… nay toàn bộ Diễn Nguyệt Cung đều đã bị trừng phạt, Diệp Thiên Tâm bị phế tu vi, trong động diện bích hối lỗi lại quá lạnh lẽo, nếu nhốt lâu sợ là muội ấy sẽ mất mạng, có phải nên…”

Lục Châu hồi tưởng lại những chuyện liên quan tới Diệp Thiên Tâm, đưa tay ngắt lời hắn: “Ngươi đồng cảm với nó?”

“Đồ nhi không dám!” Trong lòng Minh Thế Nhân lập tức hoảng hốt. “Diệp Thiên Tâm khi sư diệt tổ, đúng ra nên phạt nặng! Đây là kết quả muội ấy tự làm tự chịu!”

“Vi sư tự có tính toán.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Minh Thế Nhân không dám nhắc tới Diệp Thiên Tâm nữa, xoay người rời đi.

Ra khỏi Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân hít sâu một hơi.

Tính tình của sư phụ lão nhân gia không hề dễ đoán chút nào.

Vừa nghĩ tới kết cục của Tả Tâm Thiền tan thành cát bụi, Minh Thế Nhân lắc đầu, sau này không nên quá kiêu ngạo…

Đoan Mộc Sinh thấy lão tứ rời đi bèn nói: “Sư phụ… thương thế của đồ nhi vẫn chưa khỏi hẳn, xin được cáo lui trước.”

“Chờ đã.”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy.

Đi đến trước mặt Đoan Mộc Sinh, ánh mắt hắn rơi vào đống xích sắt.

Đây là xích sắt do hàn thiết ngàn năm luyện chế thành, vũ khí bình thường rất khó phá huỷ, muốn phá huỷ nó chỉ có cách sử dụng vũ khí thiên giai. Nhưng trước mắt trong tay Lục Châu hình như không có vũ khí thiên giai, chỉ có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng…

Vấn đề là, thẻ đạo cụ có thể dùng trên xiềng xích được không?

Có khi nào nó đập nát Đoan Mộc Sinh ra luôn không?

Thấy sư phụ chú ý tới xiềng xích hàn thiết trên người mình, Đoan Mộc Sinh đại hỷ, khom người nói: “Sư phụ ra tay thì đống xích sắt này cũng chỉ như đồng nát sắt vụn, chẳng khác gì giấy lộn!”

“…”

Tiểu Diên Nhi cũng chạy tới.

Bàn tay nhỏ sờ sờ xích sắt lạnh buốt, thấy trên chỗ khoá có một hàng chữ nhỏ, nàng nói thầm: “Trên này có khắc chữ Thiên Kiếm Môn…”

Chu Kỷ Phong nghe vậy, vội vàng quỳ một gối xuống: “Chuyện này… chuyện này chuyện này… không liên quan gì đến ta mà!”

Đoan Mộc Sinh lườm Chu Kỷ Phong một cái: “Không sao, có sư phụ ở đây, cho dù có một trăm sợi xích cũng chỉ cần chưởng một cái là xong.”

“…”

Lục Châu nhìn đống xích sắt.

Sắc mặt bình tĩnh, không ai đoán ra hắn đang nghĩ gì.

Hắn chắp tay sau lưng, xoay người nói: “Diên Nhi, dìu vi sư trở về.”

“Dạ.”

Đoan Mộc Sinh: “? ? ?”

Chờ đến khi bóng dáng của Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã khuất hẳn, Đoan Mộc Sinh vẫn không rõ mình đã nói sai ở chỗ nào.

Chu Kỷ Phong đứng lên, có chút lúng túng nói: “Tam tiên sinh… Chuyện này… xiềng xích này ta không giải được!”

Phan Trọng cũng nói theo: “Ta cũng thế.”

“Cút!”

“Vâng vâng.”

Hai người xám xịt chạy ra khỏi Ma Thiên Các.

Đoan Mộc Sinh gãi đầu, có lẽ là trước đó hắn mang theo xiềng xích dùng làm công cụ tấn công Tả Tâm Thiền, nên sư phụ có ý chỉ điểm hắn, ý là mang theo xiềng xích có chỗ tốt đối với việc tu hành chăng?

Sư phụ đại trí giả ngu, tốt nhất vẫn nên ít đoán ý người thì hơn.

Hẳn là như vậy, không cần phải gấp gáp, mang theo xiềng xích thì cứ mang thôi.

Ma Sát Tông.

Bên trong Ma Sát điện.

“Tông chủ, nhị thủ toạ bái phỏng Kim Đình Sơn đã gặp bất trắc. Ở phía Bắc cách Kim Đình Sơn tám mươi dặm đã phát hiện thấy long liễn và thi thể của một trăm năm mươi tên thuộc hạ.”

Hồi báo xong, vốn cho rằng Tông chủ sẽ giận tím mặt, không ngờ vẻ mặt ông ta lại rất bình tĩnh.

“Hành động lần này của nhị thủ toạ đã có sự hợp tác của Tịnh Minh Đạo, lại còn có điện hạ chèo chống sau lưng, liên hợp với nhau tạo áp lực lên Kim Đình Sơn. Không ngờ lão ma đầu lại…”

“Câm miệng.”

Thanh âm hùng hậu của Tông chủ như một tiếng sét giáng xuống nổ tung trong tai tên thuộc hạ đang bẩm báo.

Doạ hắn ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

“Tông chủ bớt giận! Tông chủ bớt giận!”

“Báo cho đám lão già trong Tịnh Minh Đạo… Bản tông chủ sẽ không vì việc này mà tức giận, cũng sẽ không vì thế mà ghi hận Tịnh Minh Đạo. Ma Sát Tông và Tịnh Minh Đạo từ đầu đến cuối vẫn là liên minh, có điều… hy vọng Tịnh Minh Đạo có thể lấy ra một chút thành ý.”

“Vâng… Vâng… Thuộc hạ, thuộc hạ còn có một chuyện cần bẩm báo.”

“Nói.”

“Hôm qua hai vị cao thủ của Tịnh Minh Đạo luận bàn với Kiếm Si, đã bị trọng thương. Chỉ sợ là không có cách nào gặp Tông chủ được!”

“Cút!”

Sóng âm chập chờn!

Tên thuộc hạ bị doạ sợ suýt tè ra quần, nhanh chân chạy ra khỏi đại điện.

Hai bên trái phải vang lên thanh âm răng rắc, chỗ ngồi bên cạnh hắn đều bị rạn nứt rồi vỡ vụn ra.

“Chờ bản toạ tu thành thần công, nhất định phải đem xương cốt lão ma đầu này nghiền nát thành tro!”