Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời

Chương 37

Hứa phu nhân nhìn nhi tử và Lưu Vũ Quỳnh đứng cạnh nhau, rất vừa lòng, tưởng tượng bọn họ chính là trời sinh một đôi, về phần Hứa Đại Hải, hắn đương nhiên hi vọng Lưu Vũ Quỳnh trở thành con dâu nhà hắn, đến lúc đó Mẫn gia sao còn điều tra Hứa gia, cho dù bọn họ nắm giữ chứng cớ, ai dám hành động thiếu suy nghĩ, trừ phi muốn Lưu Vũ Quỳnh thủ tiết, bọn họ bỏ được sao? Đến thời điểm đó, Hứa gia còn cần sầu vì không thể đứng vững gót chân ở Kinh Lăng thành sao? Xưng vương xưng bá cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nàng muốn trở thành con dâu của hắn, mỹ nhân như thế, hắn cũng có thể có cơ hội âu yếm, dù sao trước đây cha con bọn họ phía trước cũng đã từng dùng chung một nữ nhân.

Lưu Vũ Quỳnh nhìn cũng không thèm nhìn Hứa Thiên, người như vậy nhìn sợ mắt bị đau, đành nhắm mắt làm ngơ, tên Hứa Thiên này cho nàng xách giày nàng còn ngại dơ giày của nàng, không biết tự lượng sức.

Hứa thị nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt nhất thời dễ nhìn hơn rất nhiều, khẳng định là tướng công muốn đón nàng trở về, chắc là sợ nàng không đồng ý, cho nên mang Lưu Vũ Quỳnh đến xin lỗi, nàng dễ khi dễ vậy sao, nhìn nàng không hảo hảo sửa trị Lưu Vũ Quỳnh, làm cho nàng ta ở Định Nam vương phủ không dám chống đối nàng thì tên của nàng sẽ không còn là Hứa Uyển Đình nữa.

– Nếu thân mình của ngươi đã không khỏe, ta vừa vặn mang đại phu đến – Mẫn Ân Tín nói xong, nháy mắt với đại phu đi theo, đại phu kia bước lên phía trước mà Hứa Thiên không ngừng ở trước mặt Lưu Vũ Quỳnh lấy lòng.

Hứa phu nhân giúp đỡ Hứa thị đưa tay ra ngoài, đặt tại một bên, Hứa thị nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, nhất quyết không buông tha:

– Lưu Vũ Quỳnh, ngươi đến là muốn xin lỗi ta sao? Hiện tại ta đang mang thai đứa nhỏ Mẫn gia, muốn ta trở về cũng có thể, trừ phi ngươi hướng ta bưng trà nhận sai, nếu không đứa nhỏ này ta sẽ không sinh.

Nếu như Lưu Vũ Quỳnh hướng nàng quỳ xuống, nàng muốn Mẫn Ân Tín biết, Lưu Vũ Quỳnh dù có giỏi giang cỡ nào thì so ra vẫn kém nàng, cũng muốn Lưu Vũ Quỳnh hiểu được, nàng Hứa Uyển Đình tuy rằng chỉ là nữ nhi thương nhân, nhưng không hề so ra kém Lưu Vũ Quỳnh mảy may. Chế trụ Lưu Vũ Quỳnh, liền đồng nghĩa chế trụ thái phu nhân, nhìn sau này Định Nam vương phủ còn ai dám bày sắc mặt cho nàng xem, ngay cả bà bà thường mở miệng răn dạy nàng bây giờ cũng phải nhìn phân lượng của mình một chút. Còn nếu như Lưu Vũ Quỳnh không ngoan ngoãn hướng nàng nhận sai, vậy nàng ta chính là không để ý đến huyết mạch của Định Nam vương phủ, đó là khiến người khác chán ghét, xem xem Định Nam vương phủ còn ai thèm để ý đến Lưu Vũ Quỳnh nữa. Cho nên mặc kệ Lưu Vũ Quỳnh làm như thế nào, nàng đều thắng chắc, nhớ đến cái này, trong lòng Hứa thị dào dạt đắc ý, mà phần đắc ý kia biểu hiện trên gương mặt của nàng không có bất kì che dấu nào.

Hứa phu nhân đang nghĩ tới muốn Lưu Vũ Quỳnh làm con dâu, như vậy dù hậu viện Hứa phủ có nhiều hồ ly tinh hơn nữa nàng cũng không sợ, thấy Hứa thị nói chuyện không có đúng mực như vậy, không khỏi trách cứ nhìn nàng một cái.

Đối với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Hứa thị, chân mày của Lưu Vũ Quỳnh đều không nhíu một chút, nếu nàng ta muốn ảo tưởng như vậy thì mặc kệ nàng ta, Lưu Vũ Quỳnh cũng không muốn tranh cãi như vậy làm cái gì, đó là hạ thấp thân phận của bản thân, nếu như Hứa thị giả mang thai, đợi lát nữa chân tướng bị vạch trần, tam biểu ca dưới cơn nóng giận bỏ nàng tại chỗ cũng không phải là không thể được, đến lúc đó xem nàng ta có còn đắc ý nữa không, nữ nhân như vậy, nếu không phải tam tẩu của nàng dù nhìn một cái nàng cũng cảm thấy mắt đau. Hơn nữa, dù Hứa thị có mang thai thật thì thế nào, nàng ta quá đáng như vậy, nhìn đến thời điểm đó tam biểu ca còn có người Định Nam vương phủ sẽ muốn nàng ta cùng hài tử trong bụng hay là lựa chọn chính mình, dù sao cuối cùng vì chính mình càn rỡ kiêu ngạo mà mất đi tất cả cũng là chính nàng ta. Lưu Vũ Quỳnh một chút cũng không tức giận, nàng thực sự lạnh nhạt nhưng Mẫn Ân Tín một lòng yêu thương muội muội lại không nhịn không được, bình thường nhã nhặn nho nhã là vậy thế mà giờ hắn lại giận đỏ mặt đối với Hứa thị lên tiếng mắng:

– Muốn sinh hay không thì tùy, không thiếu nữ nhân muốn sinh con cho ta – Tạm thời chưa đề cập tới nàng hiện tại mang thai là chuyện còn chưa xác định, liền tính mang thai thật thì thế nào, thái độ của nàng ta với Quỳnh nhi như thế, đứa nhỏ này hắn cũng không cần đâu, giống như Quỳnh nhi nói, hắn thiếu nữ tử sinh con cho hắn sao? Thật xem chính mình là đại nhân vật cho rằng hắn không có nàng, Định Nam vương phủ không có đứa nhỏ này thì không được đúng không?

– Mẫn Ân Tín, ngươi đây là thái độ gì – Hứa thị từ trên giường nhảy lên, ngón tay chỉ Mẫn Ân Tín, đôi mắt phun lửa tung tóe, Mẫn Ân Tín còn chưa nói gì đó, bên kia Hứa thị vừa mới đứng lên một bàn tay đỡ eo, cái tay còn lại vỗ về bụng của mình liền gọi người nói đau bụng, Mẫn Ân Tín làm như không thấy được, đối với nàng la toáng lên không thèm để ý.

Hứa phu nhân đứng bên cạnh gặp trận thế này, vì không để cho Hứa thị quá khó xử, liền chính mình đi đến đỡ nàng, trong lòng lại oán giận Hứa thị không hiểu chuyện, đều nói với nàng bao nhiêu lần, nếu người Mẫn gia để ý ngoại tôn nữ này như vậy, nàng hảo hảo nịnh bợ không phải là được rồi sao, cần gì đem quan hệ lẫn nhau làm giống nước sôi lửa bỏng như bây giờ chứ, phụ thân nàng trước đó đã dặn dò nhiều lần, nếu Mẫn Ân Tín tới, trước đem chính sự nói rõ, sau đó lợi dụng đứa nhỏ bức bách Mẫn Ân Tín đồng ý. Bất quá Hứa phu nhân đối với biểu hiện của Mẫn Ân Tín cũng không hài lòng, Uyển Nhi nói như thế nào cũng là thê tử của hắn, bây giờ còn có thai, hắn làm sao có thể nói ra lời như vậy, Uyển Nhi đã đau bụng như vậy, hắn vẫn bỏ mặc không để ý chôn chân tại chỗ, còn thể thống gì. Nhưng Hứa phu nhân ngược lại xác định một điểm, đó chính là trong lòng Mẫn Ân Tín thập phần yêu thương muội muội Lưu Vũ Quỳnh này, nếu Uyển Nhi tiếp tục náo loạn, liền tính dùng biện pháp này phỏng chừng cũng chưa chắc có thể trở lại Định Nam vương phủ.

– Nếu ngươi muốn trở về, liền bớt nói vài câu cho ta – Hứa phu nhân đem Hứa thị đỡ nằm trên giường, nghiêm nghị nhìn về phía Hứa thị cảnh cáo nói.

Nhưng lúc này Hứa thị đang nổi nóng, đối với mẫu thân nhắc nhở lại nửa điểm đều nghe không lọt, căm tức nhìn về phía Mẫn Ân Tín la to:

– Ta làm gì sai chứ? Chuyện lần này rõ ràng chính là muội muội ngươi thị sủng sinh kiêu đối với ta bất kính, ta làm cho nàng hướng ta nhận lỗi là sai lầm sao? Mẫn Ân Tín, ta hiện tại mang thai con của ngươi, là đứa nhỏ của Mẫn gia, ta nếu xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ này ngươi cũng đừng mơ tưởng giữ được.

Ngạn ngữ nói rất đúng, thà hủy một tòa miếu chứ không hủy một mối hôn, vốn nhìn mặt mũi của Mẫn Ân Tín, Lưu Vũ Quỳnh xác thực định cho Hứa thị cơ hội một lần, nhưng thời điểm nhìn Hứa Đại Hải, ý nghĩ của nàng đã thực miễn cưỡng, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi, những lời này nói rất có đạo lí, lần này tam biểu ca muốn đối phó với người của Hứa gia, Hứa Thiên cùng Hứa Đại Hải, một người là thân ca ca nàng, một người là phụ thân của nàng, trong lòng nàng làm sao có thể không oán hận, làm cho nàng cùng kẻ thù sinh hoạt chung một chỗ, không phải không có khả năng nhưng nàng nhất định sẽ đợi thời cơ trả thù. Lưu Vũ Quỳnh tuyệt đối không có khả năng đặt một tai họa ngầm ở Định Nam vương phủ như vậy, mà Hứa thị vừa mới nói chuyện, càng làm cho nàng triệt để chết tâm, nàng ta thế nhưng đem đứa nhỏ còn không biết có hay không xem như công cụ đến uy hϊếp Mẫn Ân Tín, một người đến đứa nhỏ của mình mà không biết yêu thương, Lưu Vũ Quỳnh cảm thấy quả thật chính là không bằng cầm thú.

Trong ngực Lưu Vũ Quỳnh quyết định chủ ý, nhìn Hứa thị đối với nàng và Mẫn Ân Tín ngang ngược chỉ trích tựa như một tên hề nhảy nhót, tự nhiên sẽ không tức giận, nàng cầm lấy tay của Mẫn Ân Tín, đối với hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu nhếch môi nhẹ. Mẫn Ân Tín nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lưu Vũ Quỳnh, hắn thật sự rất tò mò, Hứa thị nói chuyện khó nghe như vậy, Quỳnh nhi rốt cuộc là tâm tính gì mới có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, Mẫn Ân Tín trong lòng mặc dù rất căm tức, bất quá vẫn đem cơn tức dường như muốn phá tan yết hầu nuốt xuống.