Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời

Chương 36

Lưu Vũ Quỳnh đi theo phía sau Mẫn Ân Tín vào cửa, không bao lâu, phụ thân của Hứa thị Hứa Đại Hải liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

– Tiểu tế, ngươi đến sao không cho người thông báo trước một tiếng, ta sẽ đích thân ra cửa nghênh đón ngươi – Hứa Đại Hải cười giả lả nói.

Hứa Đại Hải cùng nàng đời trước tình cờ gặp được, cũng không có quá lớn khác biệt, vóc dáng không cao, mặt tròn trịa, bụng cũng tròn trịa, toàn thân giống như trái cầu, ánh mắt cũng không nhỏ, nhưng là bởi vì thịt quá nhiều thoạt nhìn rất nhỏ, bất quá lại có thể thấy rõ bên trong lóe lên tinh quang, trên mặt nở nụ cười, nếu như hắn có thể đem phần nịnh nọt trong lời nói kia thu lại, phỏng chừng thoạt nhìn sẽ thân thiết hơn một ít. Lưu Vũ Quỳnh đối với Hứa Đại Hải không hảo cảm, bởi vì nàng tin tưởng đời trước Định Nam vương phủ bị xét nhà, Hứa Đại Hải nhất định có một phần công lao ở bên trong, mới vừa rồi ở trên đường nàng còn suy nghĩ muốn cho Hứa thị cơ hội, nhưng là hiện tại nhìn đến gương mặt của Hứa Đại Hải, ý tưởng này từ từ mất đi cũng càng ngày càng miễn cưỡng, vì cái gì muốn cho Hứa thị cơ hội, đời trước, Định Nam vương phủ có bạc đãi Hứa thị mảy may, Hứa gia từ giữa đạt được chỗ tốt còn không nhiều sao? Hắn thế nhưng lén cùng Quân Khuynh Nhân cấu kết.

– Vị này là… – Thời điểm nhìn đến Lưu Vũ Quỳnh, ánh mắt của Hứa Đại Hải đột nhiên biến sáng, Hứa Thiên là một tên sắc phôi, hoàn toàn là di truyền của phụ thân hắn.

Mẫn Ân Tín bước đến chặn trước mặt Lưu Vũ Quỳnh, nhìn về phía Hứa Đại Hải, sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng hết sức không thích, đáp:

– Muội muội ta.

Lưu Vũ Quỳnh tùy bọn họ, bọn họ quá phận thì quá phận đi nơi nào, bất quá chiếm chút tiện nghi ánh mắt mà thôi, chẳng lẽ bọn họ không biết chữ sắc trên đầu có một cây đao sao? Tiếp tục cứ tiếp tục đi, tốt nhất đem tam biểu ca chọc giận, sau đó đem một tia tình cảm cuối cùng của hắn đối với Hứa gia cũng thu hồi, cái kia mới là đại hoan hỉ.

Hứa Đại Hải lại lập tức thu lại ánh mắt của mình nói:

– Nguyên lai là Lưu tiểu thư.

Nữ nhi của mình gả đến Định Nam vương phủ một năm, đối với Định Nam vương phủ, Hứa Đại Hải tất nhiên điều tra rõ ràng, Định Nam vương phủ không có nữ oa, cũng chỉ có một ngoại tôn nữ, cả nhà đều đau phủng trong lòng bàn tay, Hứa thị cũng vì Lưu Vũ Quỳnh mới về nhà mẹ đẻ, đối với mấy tin tức về nàng bọn họ tự nhiên sẽ chú ý, không có khả năng không biết, đều nói thiên kim công phủ dung mạo như thiên tiên, hiện tại xem ra quả thật là như thế, Hứa Đại Hải cười cười, xoay người với tiểu sai vặt sau lưng phân phó vài câu, cũng không biết nói những gì, tiểu sai vặt kia đồng ý, xoay người chạy rời đi.

Lưu Vũ Quỳnh đứng ở trong sân, liếc mắt quan sát bốn phía, nhếch nhếch môi, sắc điệu lấy màu hoàng kim làm chủ, chung quanh đều là kim bích huy hoàng, Hứa phủ quả thật là rất có tiền, trong này có bao nhiêu là dựa vào Định Nam vương phủ bọn họ, cướp đoạt mồ hoạt mồ hôi nước mắt của người dân, nếu đã cướp của dân thì dùng để lấy lòng dân vậy, Hứa phủ còn chưa xét nhà đâu, Lưu Vũ Quỳnh đã tính toán xong số tài sản này sẽ dùng những chỗ nào.

– Hứa thị đâu? – Mẫn Ân Tín đi thẳng vào vấn đề, hắn rất ghét người của Hứa gia, nơi này hắn cũng không nguyện ý ở lâu, xoay người gặp Lưu Vũ Quỳnh chính mình đang đánh giá bốn phía, trong ánh mắt tràn đầy mỉa mai, không nhịn được nhìn thoáng qua, lập tức chau mày, lúc trước hắn cùng Hứa thị vừa cùng một chỗ, tình trạng Hứa phủ như thế nào trong lòng hắn rất rõ ràng, lúc này mới bao lâu, bọn họ đã có một ngôi nhà kim bích huy hoàng ở Kinh Lăng thành.

– Nàng ở trong phòng đó, nàng vừa mang thai, đại phu nói thai tượng cũng không phải thực ổn, phải cẩn thận chăm sóc – Hứa Đại Hải, dẫn đường đến khuê phòng của Hứa thị.

Thai tượng bất ổn? Lưu Vũ Quỳnh suy nghĩ, nếu như nàng giống như lời nói thực sự mang thai, với nàng đối với mình bất mãn, có phải hay không chuẩn bị đem trách nhiệm sảy thai đổ trên đầu nàng, sau đó mượn chuyện này cả một đời chèn ép nàng, cưỡi trên đầu của nàng. Lưu Vũ Quỳnh mím môi, có lẽ nhiều chuyện giống như vậy, đến bây giờ, trong lơ đãng nàng tựa hồ đã thành thói quen dùng ý nghĩ như vậy đi phỏng đoán tâm tư của người khác, nhất là những người đã từng ám hại nàng.

Mẫn Ân Tín cũng không phản ứng Hứa Đại Hải, người bên ngoài cũng nhìn ra được, hắn đối với Hứa Đại Hải người nhạc phụ này cũng không phải là rất thích, trên người Mẫn Ân Tín không chỉ có tính cách trời sinh kiên cường của người Định Nam vương phủ mà còn có ngạo khí của thư sinh, người như vậy đối với thương nhân, nhất là loại thương nhân không có khí tiết như Hứa Đại Hải, tuyệt đối sẽ không có bất kì hảo cảm nào.

Nhìn ra được, Hứa thị ở Hứa gia vẫn rất được sủng, đây có lẽ bởi vì nàng có một người chồng tốt, dù sao Hứa Đại Hải bọn họ đều vừa chuyển đến đây không bao lâu, chỗ ở khẳng định dựa vào địa vị trong nhà mà an bài. Gian phòng của Hứa thị được bố trí cực kì xa hoa, trong đó không thiếu thứ tốt, Lưu Vũ Quỳnh suy đoán, rất có khả năng là thứ mà những người muốn dựa vào Định Nam vương phủ nhưng lại không thể đưa vào cửa Định Nam vương phủ nên đưa đến đây, Hứa thị nằm trên nhuyễn tháp gần cửa sổ, trên người đắp tấm chăn mỏng, mẹ đẻ của nàng, cũng chính là chủ mẫu Hứa phủ không biết đang đút nàng uống gì, phỏng chừng là khổ dược, mẫu thân nàng phải dỗ vài câu nàng mới chịu uống một hớp, ngước mặt lên dường như mới phát hiện Mẫn Ân Tín, mở to mắt, lộ ra vẻ mặt vui mừng, kêu to:

– Tướng công, chàng đến rồi.

Thật là có đủ giả tạo, cái dạng này quả xứng đáng tên gác cổng gào rát cổ họng.

Hứa thị liền muốn ngồi dậy, Hứa phu nhân vội đem dược cầm trong tay đưa cho nha hoàn đứng một bên, sau đó từ một ma ma nhận một gối đầu, giúp Hứa thị đệm ở dưới thân để cho nàng thoải mái dựa vào. Hứa thị rất nhanh phát hiện sự tồn tại của Lưu Vũ Quỳnh, lần này thật sự giật mình, bởi vì người gác cổng chỉ nói cô gia tới, về phần nữ hài bên cạnh cô gia, bọn họ cũng chưa nói rõ ràng.

– Lưu Vũ Quỳnh, ngươi đến đây làm gì? – Gương mặt của nàng nháy mắt trầm xuống, rõ ràng cho thấy không chào đón Lưu Vũ Quỳnh.

Mẫn Ân Tín trong ngực tức khí, xem ra Quỳnh nhi nói không sai, Hứa thị căn bản không biết mình sai, quả thật là bất lương, bất quá chính là Hứa phủ mà thôi, Quỳnh nhi có đi hoàng cung người ta đều chào mời.

Hứa phu nhân vừa nghe đến cái tên này, cùng Hứa Đại Hải hoàn toàn là cùng một phản ứng, ánh mắt trở nên sáng lên, Hứa thị trở về khoảng thời gian này, gần như mỗi ngày đều đặt tên Lưu Vũ Quỳnh ở trên miệng mà mắng, Hứa phu nhân đương nhiên biết nàng, quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, trên mặt cười như một đóa hoa, đều nói Định Nam vương phủ yêu thương ngoại tôn nữ như bảo bối, nàng còn là cháu gái đương kim Hoàng Hậu nương nương yêu thương nhất, thứ gì tốt đều đưa cho nàng, nếu Hứa Thiên có thể lấy nàng làm vợ, những thứ kia của nàng không phải là của Hứa gia sao? Hơn nữa Hứa Thiên trở thành tiểu tế công phủ, đến lúc đó bọn họ thật sự là một bước lên trời.

Hứa phu nhân quát lớn một tiếng:

– Uyển nhi, ngươi làm sao nói chuyện như vậy – Sau đó vui vẻ đang chuẩn bị cho ma ma thϊếp thân đi thông tri cho Hứa Thiên, nhận được tin tức Hứa Thiên đã tiến vào.

Hứa Thiên vừa vào phòng ánh mắt liền nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, hận không thể dính luôn ở trên người nàng, Hứa Thiên trưởng thành giống như mẫu thân hắn, cao cao gầy teo, trông cũng không xấu, chính là hàng năm tham hoan nữ sắc, đã có chút bị vét sạch thân mình, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn chính là thận mệt.

Hứa Thiên chẳng để ý Mẫn Ân Tín mà đã lên tiếng chào hỏi Lưu Vũ Quỳnh:

– Vị này chắc là Lưu tiểu thư, tại hạ Hứa Thiên, là ca ca của Hứa Uyển Đình.

Mẫn Ân Tín đột nhiên liền nghĩ đến mới vừa rồi Hứa Đại Hải biết thân phận của Quỳnh nhi, rỉ tai vài câu với tên sai vặt sau lưng, xem ra là thông tri cho tên nhi tử thanh danh bê bối của hắn, Mẫn Ân Tín nhìn về phía Hứa Thiên, nhìn hắn ánh mắt sắc mị nhìn chằm chắm Lưu Vũ Quỳnh, hận không thể một cước đem hắn đạp bay, mặt hàng như vậy mà còn dám tơ tưởng đến Quỳnh nhi, quả thực chính là vô sỉ, trong lòng hắn nghẹn một bụng hỏa. Mẫn Ân Tín hạ quyết tâm, đợi giải quyết xong sự tình của Hứa thị, lập tức liền đem Hứa Thiên khai đao, ai bảo hắn dám đối với Lưu Vũ Quỳnh động tâm tư.