Nóng… nóng quá!
Trên giường King size lớn, một nam sinh đang chật vật chịu đựng sự thiêu đốt của dục tình. Làn da vốn trắng nõn nay đã biến thành phấn nộn hồng hào, đôi tay run rẩy kéo mở cổ áo, hai cẳng chân mảnh khảnh liên tục cọ xát vào nhau.
Gắt gao áp chế lửa dục, Cảnh Nghi Tiêu đứng ở sát mép giường, ánh mắt tà ác khóa chặt lên con mồi đang giãy giụa trong tuyệt vọng.
“Giúp… giúp tôi…” Bàn tay Vũ Đường run rẩy cố túm lấy ga giường bò lại gần Cảnh Nghi Tiêu nức nở cầu xin, cơ thể như chìm trong biển lửa, khí tức người bên cạnh tỏa ra man mác dễ chịu, mỗi lần chạm đến bàn tay đối phương là như vớ được hòn băng lạnh, xoa dịu bớt nhiệt hỏa đang hoành hành phát tác.
Môi mỏng nhếch cong, Cảnh Nghi Tiêu tà khí ngắm nhìn Vũ Đường. Hắn không hất người ra mà còn rất thỏa mãn ngồi xuống, ưu nhã mơn trớn cần cổ thiên nga đang rướn ra cọ cọ má trên đùi mình.
“Đường Đường… anh là ai?” Vẫn cố chấp hỏi lại vấn đề này rất nhiều lần, Cảnh Nghi Tiêu phun ra chất giọng êm ái, chẳng hề có chút tức giận nào pha trộn.
“Là… là Nghi Tiêu… bạn thân của Vũ Đường.” Thuốc đã ngấm sâu tản ra sương mù, đầu óc Vũ Đường lúc này rất mông lung, cậu trả lời đúng như những gì bản thân biết về nam chính với nguyên chủ.
Ngón tay đang xoa chiếc cổ thon dài lại nhẹ nhàng di động tới hàng cúc áo xô xếch, chầm chậm cởi ra từng chiếc cho tới nút cuối cùng, vạch trần một mảng da thịt mềm mại hiện ra trước mắt. Cảnh Nghi Tiêu dùng đầu móng tay cào rất nhẹ trên đỉnh hạt đậu nhạy cảm cương cứng, trêu chọc cơ thể Vũ Đường uốn éo chẳng khác nào con tằm đang lột kén, hơi thở nóng rực của cậu rúc vào đùi hắn không ngừng phun ra.
Nghe câu trả lời không đúng trọng điểm, con ngươi Cảnh Nghi Tiêu tối sầm, hắn tức giận kẹp hai ngón tay kéo căng núm hoa gằn giọng: “Sai rồi, phải là bạn trai em mới đúng, chỉ một mình anh mới có quyền yêu thương em, rõ chưa?”
“Hức… đau… ngứa… khó chịu quá.”
Hành động thô lỗ của Cảnh Nghi Tiêu như mồi nhử kích phát lửa dục bốc cháy dữ dội. Hậu huyệt phía sau vốn đã được hắn tẩy rửa sạch sẽ, lại cố tình nhét thêm vài viên kí©ɧ ɖụ©, biến nơi ấy dâʍ đãиɠ đến mức có thể tự động sản sinh ra dịch nhầy nóng ngứa.
Bàn tay Vũ Đường vươn ra phía sau kéo quần trôi xuống, vừa đủ phô bày cặp mông tròn mẩy trắng múp, cậu tự an ủi chính mình, bên má không ngừng rúc cọ vào đùi Cảnh Nghi Tiêu tìm cách giảm nhiệt, ngón tay cũng lóng ngóng đẩy vào bên trong tiểu huyệt thỏa mãn ưm ~ a.
Ha, một màn dâʍ đãиɠ này đập vào mắt Cảnh Nghi Tiêu chọc hắn bật cười. Hắn rất thích Vũ Đường của hiện tại, dù cậu có vui hay buồn, giận hay tủi, sắc thái nào cũng tràn đầy hoạt bát linh quang. Ngày hôm nay lại phát hiện ra một mặt khác mới lạ, càng làm hắn sinh ra dạt dào hứng thú, Vũ Đường khi sắc da^ʍ tự thao chính mình nhìn sao cũng thấy rất đẹp mắt.
Cảnh Nghi Tiêu thu tay đưa lêи đỉиɦ đầu Vũ Đường, vuốt ngược mái tóc đang ẩm ướt mồ hôi về phía sau. Sợi tóc cậu ngắn ngắn vừa phải, nhẹ bông lướt giữa các kẽ ngón tay dịu dàng cào vào lòng hắn.
Vầng trán nhẵn mịn hiện ra, phác họa đầy đủ rõ nét ngũ quan ưa nhìn; từ đôi mắt, cánh môi, cặp mày, sống mũi… tách riêng thì không quá đặc biệt hoàn hảo nhưng khi kết hợp cùng nhau lại mê mị say đắm lòng người.
Hắn hung hăng giữ đầu đối phương ngửa lên, trực tiếp cúi xuống cắи ʍút̼ cánh môi căng bóng mê người. Sống lưng như cây cung cong xuống, tư thế chẳng quá dễ chịu lại không một chút ảnh hưởng tới hai lưỡi rắn đang quấn quýt vờn đuổi lẫn nhau.
Vũ Đường vui sướиɠ tăng tốc ngón tay đâm vào tiểu huyệt mạnh hơn, cậu bị chìm đắm trong bể dục, thèm khát người tới vuốt ve, mông cong lên tự thao chính mình, bên trên lại vặn nửa người, vòng một tay kia ôm ghì cổ đối phương, mυ'ŧ mát nuốt nước miếng không buông.
Ngoài âm thanh chùn chụt dây dưa hôn hít, trong căn phòng yên tĩnh xuất hiện cả tiếng nhóp nhép va chạm đầy nước phía sau nhục huyệt.
Cảnh Nghi Tiêu tách môi Vũ Đường ra, hắn si mê nhìn cậu dâʍ đãиɠ không kịp khép miệng, nước miếng chảy vệt dài ngay cạnh rìa môi, liên tục phả ra hơi thở dồn dập, ngón tay không ngừng đâm rút phía sau mà chơi đùa không đủ, bên trong ruột thịt phun nuốt khát cầu thứ khác có đủ khả năng lấp đầy an ủi nó.
“Ư ~m… ư a…”
Bắt lại cánh tay Vũ Đường rút ra, Cảnh Nghi Tiêu cầm lên chiếc còng tay đã chuẩn bị từ trước, hắn đẩy cậu nằm ngửa xuống, cứ thế còng cả hai tay cậu lêи đỉиɦ đầu giường.
Sự vô tình quá đáng làm Vũ Đường bàng hoàng, cậu uốn éo thân thể vùng vẫy, tiểu huyệt bị trống rỗng kích động chủ nhân dính thuốc nổi cáu: “Cầm thú… thả tôi ra… ư… ư ~m… thả ra… khó chịu… hức!”
Cởi giầy da bên chân vứt đi, Cảnh Nghi Tiêu lột cả vớ tất ném xuống sàn nhà, hắn bò lên giường nhưng không vội vã thỏa mãn Vũ Đường. Nụ cười hắn xấu xa ghé gần đến bên tai cậu thổi thêm khí nóng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu càng thêm tuyệt vọng giãy giụa.
Cảnh Nghi Tiêu biết sức chịu đựng của Vũ Đường đã đến cực hạn, hắn lợi dụng bức ép cậu, tự chính miệng mình nói ra đáp án.
“Ngoan nào? Muốn cầu anh thao em sao? Có biết anh là gì của em không?” Chiếc lưỡi liếʍ quanh viền tai một cái rồi nhanh chóng dừng lại.
Mới được chạm vào, cơ thể Vũ Đường mẫn cảm thích thú, nhưng Cảnh Nghi Tiêu lại không cho cậu, gò má hây đỏ muốn tiến gần cọ sát, lại bị hắn tránh đi.
Ánh mắt Vũ Đường mê man hơi nước, cậu ủy khuất chịu thua, nghẹn ngào lấy lòng đối phương: “Là… là bạn trai em… huhu… Nghi Tiêu… ư~… thả em ra… nóng quá… nơi đó rất ngứa…”
Hài lòng gật đầu, Cảnh Nghi Tiêu cuối cùng cũng đạt được ý đồ, Vũ Đường đã thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.
Máy ghi âm tạm thời bấm ngưng vứt sang một bên, hắn cong môi cười da^ʍ, ánh mắt quét từ dưới ngón chân cái lên đến đỉnh đầu đối phương.
Kết hợp ngón tay trỏ và ngón giữa tạo thành hình chữ V úp ngược, hai ngón như một đôi chân tí hon đặt lên rốn Vũ Đường nhẹ nhàng tiến lên núʍ ѵú vẽ lượn, Cảnh Nghi Tiêu lại tiếp túc ngả ngớn: “Không thả được, nhưng anh có thể giúp em. Muốn không?”