Chẳng cần suy nghĩ, Vũ Đường đáng thương nhanh chóng gật đầu, cậu đã bị lửa dục thiêu đốt lý chí, chẳng còn lễ giáo liêm sỉ, nức nở cầu thao.
Hệ thống trợn mắt kinh hãi: “Ký… ký chủ… bắt đầu từ lúc nào cậu đã trở nên thông suốt như thế? Bị thuốc đốt hỏng đầu rồi sao?”
Rõ ràng ký chủ của nó là một người cực kỳ ương bướng bảo thủ. Nếu cậu ta không muốn, có chăng cố gắng khuyên nhủ chứ chẳng ai ép nổi. Bữa trước còn đòi sống đòi chết, nay bỗng nhiên lại dễ dàng chấp nhận rạng chân bán thân? Thuốc Cảnh Nghi Tiêu hạ tuy có lợi hại thật đấy nhưng cũng nào đến mức át hết cả thần hồn đâu?
Chẳng ai biết, hệ thống đã phải cuống cuồng chuẩn bị phương án dự phòng cho tình huống xấu nhất xảy ra. Ngỡ đâu ký chủ sẵn sàng cắn lưỡi tự tử phản kháng, hoá ra một màn xảy ra trước mắt lại trái ngược hoàn toàn.
Vũ Đường là người không bao giờ chịu ăn thua nhận thiệt, hệ thống ồn ào nhảy ra thắc mắc cản trở kế hoạch, cậu bực mình nổi nóng: “Ha hả, hẳn là hắn chưa ăn được miếng nào, ta hi sinh giữ thân còn tốt. Đằng này nghe ngươi để cho hắn ăn sạch bách những hai lần, có thêm lần nữa thì đã làm sao? Bỏ đi giữa chừng chẳng phải ta bán thân công cốc à?”
Nghĩ đến nhiệm vụ lấp đầy hạnh phúc cho nam chính, thêm vào dục hỏa càng ngày càng khó khống chế, Vũ Đường cũng đành thuận thế dùng thân thể để giải quyết.
“Ồ, hóa ra cậu còn láu cá hơn tôi tưởng, nghĩ đâu trinh liệt lắm chứ? Nãy giờ là làm màu sao?” Hệ thống chuyển từ đồng cảm lo lắng biến thành khinh bỉ sâu sắc.
Khó chịu muốn chết, ai hơi đâu giả vờ, lửa dục thiêu đốt toàn thân mà Cảnh Nghi Tiêu vẫn không chịu động thủ, Vũ Đường hận nghiến răng không quan tâm hệ thống mà nâng hai chân lên quấn chặt eo đối phương kéo xuống.
Da kề da thật dễ chịu, mát quá, Vũ Đường không ngừng cong eo cọ cọ, bàn chân gác sau lưng Cảnh Nghi Tiêu kéo áo sơ mi của hắn thoát khỏi nghiêm trang, nhanh nhẹn chui luồn từ gấu áo tiến vào trong da thịt.
Từ chủ động biến thành bị động, Cảnh Nghi Tiêu sửng sốt trước sự nhiệt tình quá mức của vũ Đường.
Ấn đường giãn ra, hắn nổi hứng đùa dai, chống hai tay nhổm người dậy hướng cơ ngực đến trước mặt Vũ Đường.
“Nóng lòng muốn đến thế sao? Cởi cho anh.”
Hàng khuyu áo vắt vẻo trước mặt, Vũ Đường nghẹn một cục tức không phát tiết nổi, thật sự rất khó chịu, thần trí mông lung giãy giụa vớt vát một tia tỉnh táo, thay vì chống đối hắn, cậu đồng ý phục tùng làm nhiệm vụ sẽ tốt hơn.
“Hức… Nghi Tiêu… ư ư ~ m… mở khóa tay cho em đi… em sẽ giúp anh thoải mái.”
Cố gắng nũng nịu cũng không giúp Vũ Đường gạt được Cảnh Nghi Tiêu, hắn gõ nhẹ lên trán cậu yêu thương nhưng ngữ khí lại mang hàm ý ra lệnh: “Dùng miệng cởi.”
Xem ra không cởi không được.
Khuất nhục vươn lưỡi cuốn lấy cúc áo ngậm vào bên trong miệng, hàm răng Vũ Đường trắng bóng kết hợp cùng chiếc lưỡi đang cố gắng tìm cách mở ra hạt cúc áo thứ nhất.
Thực sự quá khó khăn, hai cẳng chân vẫn quấn lấy bắp đùi Cảnh Nghi Tiêu chà cọ, Vũ Đường phải dùng sự kiên nhẫn khéo léo cuối cùng mới mở được chiếc cúc áo đầu tiên.
Cả quá trình đều bị Cảnh Nghi Tiêu ghi vào mắt, màu lưỡi đỏ môi hồng tương phản cùng màu răng trắng ngọc không ngừng di chuyển ngậm ra nước miếng phả vào l*иg ngực hắn tê dại.
Dươиɠ ѵậŧ phía dưới đã căng phồng nổi cộm, hô hấp Cảnh Nghi Tiêu nặng nề thở gấp. Rõ ràng là hắn đang trừng phạt Vũ Đường, sao bây giờ lại giống như hắn tự trừng phạt chính mình thế này?
Không tài nào mở thêm được chiếc cúc áo thứ hai, Vũ Đường ủy khuất nâng đầu cao lên, thông qua lớp vải áo, cắn thẳng vào ngực Cảnh Nghi Tiêu. Đôi mắt phiếm hồng chứa đầy nước mắt trừng hắn tủi hờn: “Anh không làm thì cút… hức… ư~mm.”
Thuốc kí©ɧ ɖụ© chứ không phải thuốc cảm cúm, Vũ Đường dù rất muốn nhưng cũng không chịu được sự đùa cợt quá đáng. Lúc bị bắt về đây, cậu đã biết bản thân đang đi trên kịch bản thay nữ chính, đây là cơ hội để cậu nhanh chóng thoát khỏi thế giới này. Nhẫn nhịn một hồi lâu như vậy mà tên đàn ông xấu xa kia còn không đi theo tình tiết, cậu sắp bị dục hỏa dìm chết đến nơi rồi.
Cảnh Nghi Tiêu bị cắn đau lại tạo ra hưng phấn mãnh liệt, hắn tự tay cởi bỏ áo sơ mi vướng víu trên người, tiếp tục quay sang lột bỏ chiếc quần lỏng lẻo đang vắt lưng chừng bắp đùi Vũ Đường. Hắn nhấc chân cậu lên vuốt ngược từ mắt cá chân kéo tới bắp đùi, liếʍ mυ'ŧ sườn eo không ngừng run lên.
“Ưm… ư ư… hư…” Bàn tay kéo căng chiếc khóa còng, thân thể Vũ Đường khát khao nóng cháy, mới chỉ được hôn đã phát ra rêи ɾỉ khoái lạc.
Trên ga nệm trắng loang lổ vệt nước, dịch huyệt tự chảy ra bên ngoài ướt đẫm một mảng. Cảnh Nghi Tiêu nhướn mi nhìn thẳng khuôn mặt đang mông lung hồng nhuận, ngón tay vờn quanh hoa huyệt chưa muốn vào, hắn bóp mông Vũ Đường cảnh cáo: “Thật dâʍ đãиɠ hư hỏng, từ nay em đừng hòng có cơ hội trốn ra ngoài ăn vụng. Em chỉ có thể là của tôi!”