***
Đi ra khỏi WC, Vũ Đường như bị sét đánh trúng đầu đứng im tại chỗ.
“Vũ Đường… em chạy đi đâu vậy? Anh tìm mãi không được.”
Thấp thoáng thấy bóng dáng Vũ Đường bên này, Cảnh Nghi Tiêu vội chạy đến kéo lấy tay cậu.
Mồ hôi lạnh đổ ra, Vũ Đường cúi thấp đầu lảng tránh: “Tôi… tôi đi WC… cậu tìm tôi có việc?”
Bàn tay Cảnh Nghi Tiêu giữ cằm cậu nâng lên, con ngươi lạnh lẽo nhìn đôi môi đỏ thắm. Rất đẹp, rực rỡ như bông hồng đỏ nhưng nó lại chói mù mắt hắn, rõ ràng đã có người mυ'ŧ cắn nó mới có thể sưng rách đến như vậy.
Trước ánh mắt sắc bén của đối phương, Vũ Đường có chút hoảng sợ. Cùng lúc dưới hậu huyệt, cái thứ ấm nóng vô duyên kia lại ồ ạt chảy ra bên ngoài… mặt cậu trắng bệch không biết phải làm sao. Tự trách bản thân khi nãy mất não, chỉ biết nhanh chân rời đi chẳng giữ một giây suy nghĩ tới hậu quả.
“A, Cậu… cậu làm gì?”
Cảnh Nghi Tiêu giật mở cổ áo Vũ Đường, vạch ra vết răng in hằn đỏ chót, nó nổi trội giữa những vết tích mờ mờ trước đó. Hắn nở nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra: “Vũ Đường, anh là gì của em?”
“Bạn.” Vũ Đường không cần suy nghĩ trả lời ngay lập tức, cậu sốt sắng tìm cơ hội giải quyết cái thứ nhơ nhớp phía sau.
Bàn tay Cảnh Nghi Tiêu luồn vào trong đũng quần cậu, con ngươi nheo lại nguy hiểm: “Bạn gì?”
“A…” Vũ Đường vội thối lui, kịp thời cản lại hành động của đối phương, tránh cho hắn phát hiện ra điều gì bất thường.
Cảnh Nghi Tiêu nắm lấy cổ tay Vũ Đường kéo đi, ý tứ không cho phép quyền từ chối: “Em đi theo anh.”
Sinh Viên ngoại khóa ngước nhìn theo, họ trầm trồ chỉ trỏ chiếc xe Rolls-Royce Dawn siêu sang dành cho giới quý tộc nhà giàu đang đỗ trước cổng trường. Ngoài đàn anh Khương Kiệt thì chẳng có ai đủ cấp bậc sử dụng nó.
Từ tò mò chuyển sang ngạc nhiên, mọi người ngơ ngác đứng nhìn Cảnh Nghi Tiêu kéo theo Vũ Đường lên xe. Lại nhớ đến thông báo nội bộ trên diễn đàn trường vừa đăng tải 15 phút trước, quý công tử dòng họ Cảnh Nghi ẩn danh học tập cùng trường đã được hai năm, không lẽ người đó là… Nghĩ đến đáp án, chẳng ai dám tin, trong lòng cũng thầm thở phào một hơi vì bản thân không đen đủi gây thù oán với người này.
“Nghi Tiêu… buông tôi ra, tôi không muốn đi với cậu.”
Vũ Đường phản kháng vô dụng, cậu bị Cảnh Nghi Tiêu đẩy vào trong xe. Một cái gật đầu, tài xế hiểu ý lái đi ngay lập tức.
Cảnh Nghi Tiêu đặt Vũ Đường ngồi lên trên đùi, bàn tay hắn luồn vào trong áo vuốt ve mảng bụng phẳng lì phía trước, thanh âm bình thản: “Sao vừa rồi tránh anh?”
Ngón tay lại muốn di chuyển xuống bên dưới, Vũ Đường hoảng hốt níu giữ không thành, cậu cuống quýt như kiến bò trên chảo lửa.
Sờ được một mảng ẩm ướt, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm xông thẳng vào khoang mũi, Cảnh Nghi Tiêu vân vê bên bắp đùi, ngọt ngào thủ thỉ: “Đường Đường, em có biết những con mèo hoang hư hỏng chuyên lén chạy đi ăn vụng sẽ có kết cục gì không?”
Ngón tay trỏ bên phải Cảnh Nghi Tiêu miết chà bờ môi bắt đầu run lên, bất chợt dùng cả bàn tay bóp cằm cậu quay mặt nghiêng về sau nhìn hắn.
“Anh để em đói sao?” Ngữ khí ôn nhu nhưng lại như con dao sắc cứa trên cổ Vũ Đường, cậu chẳng có lời nào phản bác.
Cảnh Nghi Tiêu lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Vũ Đường, hắn ghé bên tai cậu dỗ dành: “Ngủ đi, chúng ta cùng về nhà!”
Khụ khụ… Vũ Đường nôn khan, cậu sợ nuốt phải thứ thuốc không rõ lai lịch, càng hoang mang trước thái độ dửng dưng lãnh đạm của Cảnh Nghi Tiêu. Thà rằng hắn nổi khùng nổi điên giống như trong tưởng tượng của cậu, còn tốt hơn bây giờ chọc cho lòng người ớn lạnh.
Mi mắt bắt đầu trĩu nặng, đồng tử tan rã dần chìm vào hư ảo, Vũ Đường gục xuống bên vai Cảnh Nghi Tiêu ngủ thϊếp đi.
Lúc này, Vũ Đường không hề biết đôi mắt Cảnh Nghi Tiêu đã rực đỏ, hắn thay đổi tư thế ôm cậu vào lòng, vuốt ve khuôn mặt đang bất tỉnh, nói mà chẳng cần biết người kia có nghe được hay không: “Đường Đường thật hư hỏng, chẳng lẽ phải đánh gãy chân em mới chịu ngoan hơn một chút?”
Chiếc xe lao nhanh trên quốc lộ lớn hướng về phía ngoại ô, Cảnh Nghi Tiêu đưa Vũ Đường đến một tiểu viện nhỏ lưng chừng đồi, nơi đó là một trong những nơi nghỉ dưỡng cá nhân của hắn, không khí trong lành yên tĩnh, rất gần gũi với thiên nhiên nhưng cũng là nhà tù giam lỏng, cậu sẽ không thể nào tự ý trốn được ra bên ngoài được nữa.