Đích Huynh Cấm Luyến

Chương 9: Muốn ca ca cắm vào

Thân mình Vương Nguyên bất giác mềm nhũn. Dưới ánh mắt dò xét của những người xung quanh, Vương Tuần ôm cô ra ngoài, trở về Thanh Lan Viện.

Ngồi trên xe ngựa, Vương Nguyên nằm trong lòng hắn, hương hoa lan mát dịu tỏa ra khiến nàng dần chìm vào giấc ngủ. Trước khi mê man, Vương Nguyên không khỏi thầm nghĩ nếu đã trốn không nổi vậy thì dang chân hưởng thụ đi… Dù sao loại chuyện này, hắn cũng khá tốt.

Nhưng nàng không biết, đây chính là lần khởi đầu cho sự biếи ŧɦái của Vương Tuần.

Ngay khi xe ngựa tiến vào trong sân, Vương Tuần ôm lấy tiểu cô nương đang nửa tỉnh nửa mê trở lại phòng.

Tỳ nữ hầu hạ Vương Nguyên tắm rửa sạch sẽ, mới dìu nàng lên giường nghỉ ngơi.

Màn trướng sa trắng che phủ phối vài sợ tua rua màu lam, có chút hương vị phong lưu tao nhã.

Phong Liên lấy một tấm lụa mỏng trải dưới người nàng.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuần từ trong phòng tắm đi ra, nhất thời cảm thấy khó xử, trái tim nhịn không được nhảy nhót.

Vương Tuần xoay người, nhìn con ngươi đen láy không ngừng đảo quanh người hắn, buồn cười nói “Nguyên Nguyên lo lắng sao?”

Vương Nguyên cuống quýt rời tầm mắt, mặt ửng hồng, nhẹ giọng phản bác “Ta, ta mới không có.”

Vương Tuần cười không nói, đi đến bên giường ngồi xuống, lấy một chiếc hộp quen thuộc, đem viên dược màu đen đặt trong lòng bàn tay.

Vương Nguyên hơi nhíu mày, bất mãn nói “Tại sao cần dùng dược?”

“Ta thích.” Vương Tuần tự nhiên nói.

Vương Nguyên vươn người muốn xuống giường, bĩu môi cự tuyệt “Ta không muốn.”

Nàng ngước mắt, con ngươi sáng ngời trong suốt nhìn hắn, chậm rãi phun ra một câu “Không cần dược ta vẫn có thể ướt được.”

Ánh mắt Vương Tuần trầm tĩnh, không vì sự động tình của tiểu cô nương mà dao động. Hắn tách hai đùi nàng, kéo qυầи ɭóŧ, ngón tay cắm vào chân tâm.

Đầu ngón tay tách mở hai cánh hoa phấn nộn, cửa huyệt nhỏ đến gần như không thể nhìn thấy. Vương Tuần cầm một viên dược nhét vào bên trong.

Cho đến khi nhét năm sáu viên Vương Tuần mới dừng lại, ngón tay thon dài tiến vào bên trong tiểu huyệt, đem chỗ dược kia đẩy sâu tận hoa tâm.

Hai chân Vương Nguyên kẹp chặt tay hắn, hờn dỗi oán giận “Trướng muốn chết, sao ngươi cho nhiều quá vậy?”

Vương Tuần rút tay về, đôi mắt sáng ngời ôn nhã nói “Chờ một chút nó sẽ tan.”

Mị dược gặp nhiệt độ cao sẽ hóa thành nước, một trận ngứa ngáy âm ỉ sâu bên trong âʍ đa͙σ. Vách tường thịt nhịn không được co rút, hoa tâm hư không đói khát, phun ra từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠, chảy ra bên ngoài cửa huyệt.

Tấm lụa mỏng dưới thân ướt thành một mảnh.

Vương Nguyên bắt lấy tay Vương Tuần, đặt nó trước hai bầu ngực xoa nắn lung tung, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ bất mãn “Ca ca…khó chịu.”

“Khó chịu ở đâu?” Trong mắt Vương Tuần đều là ý cười, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Vương Nguyên chỉ cảm thấy cả người nóng ran, một thân trắng nõn dán lên người hắn, kéo bàn tay hắn đặt trước cửa huyệt, nỉ non “Ta ngứa…Phía trên, còn có bên dưới cũng khó chịu…Muốn.”

Vương Tuần cố ý trêu chọc, chậm rãi hỏi “Muốn ca ca làm gì?”

“Muốn ca ca cắm vào.” Vương Nguyên nhẹ nhàng kêu, hai cánh mông đung đưa, muốn đem ngón tay hắn ăn vào.

Vương Tuần không dấu vết dùng ngón tay vuốt ve bên ngoài cửa huyệt, không tiến vào, ở bên tai cô dụ dỗ “Muốn ca ca nhẹ nhàng cắm vào hay là mạnh mẽ, giúp Nguyên Nguyên đạt cao trào.”

Âm thanh rung động lòng người như vậy, lại cố ý dùng để dụ dỗ nàng. Vương Nguyên có chút chịu không nổi, tiểu huyệt tham lam phun ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠, chỉ là vẫn chưa được thỏa mãn.

Nàng mềm nhũn nằm trong lòng hắn, hai tay vòng quanh cổ hắn, hai đùi kẹp chặt thắt lưng hắn không ngừng cọ xát ngoan ngoãn nịnh nọt “Ta muốn cao trào, muốn thao đến tận cùng. Ca ca, muốn. Cho ta, được không?”

Vương Tuần đè vòng eo của nàng, ánh mắt sắc bén, chất vấn “Nếu hôm nay người đυ.ng vào ngươi không phải là ta, Hoàn Cửu muốn thao ngươi, ngươi cũng sẽ nâng mông để hắn thao?”

Vương Nguyên bị du͙© vọиɠ tra tấn đến mồ hôi ướt đẫm, mặt ửng đỏ, tiểu huyệt không ngừng cảm thấy hư không, gào thét muốn hắn tiến vào.

Nhưng Vương Tuần lại vô cùng kiên định. Nàng khó chịu vạn phần, thút thít khóc “Ca ca, ô ô…không có…”

“Không có, không có nghĩa là ngươi sẽ không làm.” Vương Tuần nhướng mày, thấp giọng cười “Sớm biết A Nguyên dâʍ đãиɠ như vậy, ta đáng nhẽ nên dâng ngươi cho Thôi lão gia. Thϊếp thất trong viện của hắn, đều là phụ tử cùng nhau chơi đùa. Trước sau tấn công, liên tiếp hầu hạ, đoán rằng có thể khiến A Nguyên biến thành da^ʍ phụ.”