Đêm thu trăng sáng, gió se se kèm theo làn sương đêm lạnh lẽo.
Vương Nguyên quần áo đơn bạc, vừa ra cửa đã rùng mình, chỉ là đại não thanh tỉnh không ít.
Nam nữ một khi đã phát sinh chuyện thân mật, nữ nhân tổng hội sẽ vô thức thị sủng sinh kiêu, khát cầu nam nhân chở che mình.
Ý định ban đầu của nàng nếu sắc dụ không được, liền lãnh ngôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn giúp mình làm việc. Chỉ là nàng đã quá coi trọng phân lượng của mình trong lòng hắn. Sau khi bị hắn mắng, liền hồ đồ xé rách mặt nạ.
Nếu không phải Phong Liên kịp thời đến giải vây, e rằng sẽ nháo đến khó có thể xong chuyện.
Nghĩ như vậy, Vương Nguyên cất lời “Đêm nay, cảm tạ Phong Liên tỷ tỷ.”
Phong Liên khẽ thở dài “Tính tình thiếu gia không được tốt, tiểu thư nên thuận theo hắn.”
Vương Nguyên mở to hai mắt, tò mò chất vấn “Bình thường ca ca có phải rất hung dữ hay không? Nhìn tỳ nữ trong viện đều thực sợ hãi hắn.”
Phong Liên cười khan ba tiếng, có chút khó xử, ẩn ẩn nhắc nhở “Cô nương nhớ kỹ, chỉ cần nghe theo hắn là được rồi.”
Vương Nguyên lại không cho rằng như vậy.
Thanh Lan viện này, từ nay về sau nàng sẽ không tái quay lại!
--
Vương Tuần bên này không thể dùng được, Vương Nguyên quyết định tìm cách khác.
Đang giữa tháng tám, chim bay về phương Nam, là mùa hoa dã quỳ nở rộ.
Hoàn Cửu lang, Long Kháng hoàn thị đã mời Vương Nguyên đến Nam Sơn du ngoạn thưởng hoa.
Hoàn Cửu lang là con trai trưởng Hoàn gia. Tuy rằng thân hình béo mập, ngây ngây ngốc ngốc nhưng lại có trái tim trong sáng lương thiện.
Vương Nguyên dù được hắn quý mến, nhưng là thân phận thấp kém, trừ bỏ làm thϊếp, không có biện pháp nào có thể quang minh chính đại vào cửa chính Hoàn thị.
Vốn dĩ nàngmuốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến dù sao cũng là gia tộc cao đẳng. Nếu có thể kết giao với những sĩ tử quý tộc khác, chỉ lợi chứ không có hại. Nghe nghe ngóng ngóng, nói không chừng tìm được đối tượng hợp ý, còn có thể câu dẫn được một hai người.
Nữ nhân trong lòng đến, Hoàn Cửu tất nhiên mừng rỡ không thôi, dọc đường đều sai người hầu bưng đồ ăn ngon, trò chơi mới lạ cùng Vương Nguyên chia sẻ.
Đối với sự ân cần của Hoàn Cửu, Vương Nguyên không chủ động cũng không từ chối. Khi nói đến chuyện vui vẻ, nàng sẽ dựa vào gần hắn, xấu hổ che miệng cười.
Thiếu nữ dung mạo non nớt, mỗi khi cười đôi cự nhũ trước ngực lay động, tản ra vô hạn phong tình dụ hoặc.
Hoàn Cửu nhìn mà mặt đỏ má hồng, trái tim đập liên hồi. Mỗi lần tầm chạm phải đôi mắt trong suốt lấp lánh của Vương Nguyên, hắn lại ngượng ngùng đảo mắt đi.
Ngẫu nhiên có người đi qua, nhìn ngoại hình hai người vô cùng không tương xứng, nhưng là bầu không khí xung quanh, lại giống như cặp trai gái vừa mới trưởng thành cảm mến nhau.
Cùng đám bạn tốt đi tới Nam Sơn thưởng hoa Tam lang Vương gia đương nhiên cũng thấy một màn này.
Vương Nguyên ngước mắt nhìn người nam nhân một thân áo trắng, nụ cười bên khóe miệng đột nhiên cứng đờ.
Ánh mắt Vương Tuần quét qua thân hình mập mạp Hoàn Cửu, dán chặt trên người tiểu linh lung Vương Nguyên, khóe miệng hiện lên chút ý cười không rõ, như châm biếm, lại như trào phúng.
Hoàn Cửu tiến lên chắp tay chào hỏi Vương Tuần, khách sáo hàn huyên vài câu. Vương Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, đầu ngoảnh sang một hướng khác, chuyên chú ngắm những bông hoa đang nở gần đó. Coi Vương Tuần giống như một người lạ qua đường.
Hoàn Cửu tính cách ngây thơ, còn cho rằng huynh muội vô cùng thân quen, không cần tiến đến hành lễ.
Vương Tuần nhìn về phía sau, Phong Liên tiến lên mời Hoàn Cửu sang một bên. Nàng cho biết hai huynh muội bọn họ có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Hoàn Cửu cũng không giỏi từ chối, đi được hai ba bước lại quay đầu. Chỉ là không nhìn được bóng dáng nữ nhân mình thích, bởi vì đã bị người nam nhân áo trắng kia che khuất.
Vương Tuần đến gần, cúi người, ngước mắt lên, cười trêu chọc “A Nguyên thật là can đảm, vậy mà lại tìm một nơi náo nhiệt như này câu dẫn người.”
Vương Nguyên lùi lại phía sau, lãnh đạm nói “Huynh trưởng đừng đem những ý nghĩ xấu xa kia áp đặt lên người ta.”
Nàng khẽ nâng mí mắt, không cam lòng phản bác “Ngươi không giúp ta, đương nhiên sẽ có người khác giúp.”
“Sao lại không giúp?” Vương Tuần không giận, ngược lại cười càng rạng rỡ hơn “Lại giúp ngươi một lần, lại được thao ngươi tiếp sao?”
Vương Nguyên cau mày, lạnh lùng nói “Không cần ngươi quản.”
Vương Tuần đặt hai tay lên vai nàng, ở bên tai nàng thổi khí, nhẹ giọng “Đây là muốn cắt đứt với ta sao?”
Ngay khi nam nhân lại gần, một cỗ hương hoa lan thơm ngát ập đến, hơi thở ấm áp phả lên cổ Vương Nguyên, tê tê, ngứa ngứa, vô cùng dụ hoặc.
Hai má Vương Nguyên nóng lên, dần biến thành ửng hồng.
Nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn, quật cường nói “Ta cũng không phải của ngươi, muốn ở bên ai liền ở nha.”
Vương Tuần “Ân” một tiếng, ý vị thâm trường cười cười “Nhìn không ra, nguyên lai khẩu vị của A Nguyên lại nặng như vậy.”
Hoàn Cửu tuy rằng hơi béo…Nhưng cũng không đại biểu nàng có khẩu vị nặng a.
Vương Nguyên xấu hổ, dùng ánh mắt viên đạn trừng mắt nhìn hắn, lại nghe thấy Vương Tuần nói tiếp “Tao lãng hạ tiện, A Nguyên đích thực là da^ʍ phụ điển hình trong các tiểu thư thế gia.”
Ngoài miệng nói nàng tao tiện, nhưng tay lại dời từ đầu nàng đi xuống, một phen chế trụ thắt lưng nàng.
Vương Nguyên muốn tránh thoát. Nhưng nàng càng tránh, hắn lại ôm càng chặt.
Khoảng cách hai người quá gần, Vương Nguyên mặt mũi đỏ bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhất thời không rõ đang tức giận hay quá nóng.
Nàng trong vòng tay hắn, nhìn khuôn mặt trắng noãn ôn nhuận kia, căm giận mắng “Vương Tuần, ngươi nghĩ ngươi là ai? Thao muội muội nhà mình, biểu muội không đồng ý, liền muốn giam cầm. Quả thực chính là tên cầm thú, đạo đức giả!”
Vương Tuần bị mắng cũng không tức giận, nắm lấy cằm nàng, cười nhẹ “Đồ cứng miệng này, không sợ ca ca thao ngươi khóc sao?”
Vương Nguyên bĩu môi, đem những lời hắn đã nói vừa nãy đáp trả “Ta khẩu vị nặng, e rằng vị thần tiên ngươi tiêu thụ không nổi.”
Vương Tuần đã từng nghe không ít người nói hắn giống như một vị thần tiên, nhưng nha đầu này lại dùng từ “thần tiên” để trào phúng hắn, ước gì cách hắn càng xa càng tốt.
Hắn cụp mi mắt, cắn vành tai nàng cười đùa “Nguyên Nguyên, thần tiên này chỉ nghĩ muốn thao ngươi.”