Vương Tuần nắm lấy một cái núʍ ѵú, xoa nắn thật mạnh, cho đến khi khỏa anh đào kia dựng thẳng, trướng lớn.
Hắn cười nhẹ, đùa nói “Này tao hóa như A Nguyên, không sợ phu quân tương lai biết ngươi đã bị người phá xử sao? Vừa thao vào, đã phun ra như suối.”
Một cô nương tự dâng mình đến tận cửa, vốn đã là chuyện vô cùng mất mặt và không có tôn nghiêm.
Vương Nguyên giả bộ không nghe thấy sự châm biếm trong lời hắn nói, thì thầm nhỏ nhẹ, nghiêm túc nói “Chuyện trong sạch, ca ca không cần nhọc lòng. Chỉ cần ca ca có thể giúp ta tìm người, chuyện đêm tân hôn ta nhất định sẽ có biện pháp ứng đối.”
Vương Tuần rút tay về, đẩy nàng ra, buồn cười đưa ra một câu hỏi “Vương Nguyên, ngươi cảm thấy ta thực háo sắc sao?”
Khóe miệng hắn nhếch lên, đáy mắt không có chút ý cười nào, khinh thường xuy một tiếng “Ngươi cảm thấy sau khi ngươi đã bị người khác động vào, ta vẫn sẽ muốn ngươi?”
Vương Nguyên nằm trên mặt đất, vạt áo mở ra, búi tóc tán loạn, đầu nhũ bị người niết đến sưng đỏ, trên người vẫn còn lưu lại độ ấm từ Vương Tuần.
Trận kɧoáı ©ảʍ tê dại vừa nãy, bây giờ triệt để biến thành cảm giác xấu hổ cùng mất mặt.
Nàng cắn răng kìm nén lệ đang tràn bên vành mắt, khó khăn đứng dậy, bình tĩnh nhìn hắn “A Nguyên cái gì cũng không có, chỉ có mỗi cái cơ thể này, có thể dùng được…”
“Được rồi.” Vương Tuần cắt ngang, quay mặt sang một bên, không nghĩ muốn nhìn thấy nàng.
Vương Nguyên ngẩng cao đầu, kìm nước mắt, nở một nụ cười quyến rũ “Chuyện mua bán nào có thể cưỡng cầu. Nếu huynh trưởng không muốn, đợi khi ta rời khỏi cửa này, về sau gặp mặt, chính là đích huynh thứ muội.”
Nàng đứng dậy sửa sang lại xiêm y, tươi cười ngọt ngào, giống như đóa hoa lộng lẫy, trong trẻo mê hoặc lòng người.
“Ca ca đã lấy đi trong sạch của ta, nói đi nói lại cũng không phải cái người tuân theo lẽ thường. Huynh muội làm chuyện này, vốn đã là lσạи ɭυâи. Chúng ta ai so với ai cũng không có cao thượng hơn.
“Chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu huynh trưởng đã cảm thấy khó xử, vậy A Nguyên đành phải đi tìm người khác.”
“Cơ thể này có thể để huynh trưởng dùng, đương nhiên cũng có thế dâng cho người khác. Ta có thể bị huynh làm đến cao trào, cũng có thể quỳ gối hầu hạ người khác.
“Nam hoan nữ ái, loại chuyện này, chỉ cần có thể đạt được mục đích. Quá trình như thế nào Vương Nguyên ta cũng không để ý.”
Từng câu từng chữ, thấm đến tận xương tủy. Trong thư phòng yên tĩnh, những lời nàng nói phá lệ càng thêm rõ ràng.
Vương Tuần tức giận, cầm một quyển án thư trên bàn hung hăng ném lên người nàng, mắng “Vương Nguyên, ngươi thật lẳиɠ ɭơ, đúng là không biết xấu hổ!”
Vương Nguyên bị ném đau đến bên khóe mắt rơi lệ, sự kìm nén ban nãy dần biến thành tiếng nức nở phẫn uất.
“Ngươi không giúp ta, cớ gì lại trông cậy ta sẽ vì ngươi thủ thân như ngọc. Ta cho ngươi biết, Vương Nguyên ta không phải cái gì trinh tiết liệt nữ. Ai có thể giúp ta đạt được mục đích, ta liền lột sạch chờ người đến làm!”
Vương Tuần nén cơn giận, chậm rãi uy hϊếp “Ngươi dám để người khác động vào thử xem.”
Vương Nguyên nhíu mi, không cam lòng cười nhạo “Sao vậy, ngươi nghĩ muốn giam ta làm tù binh?”
Vương Tuần đang muốn lên tiếng, trước cửa đột nhiên có tiếng bước chân. Phong Liên dẫn đầu nhóm tỳ nữ tiến vào dâng trà.
Quanh thân hắn tản ra lệ khí, kìm nén ngồi trước bàn sách, hai mày vẫn nhíu chặt, cằm hơi nhếch, bạc môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, lạnh lùng lại sắc bén.
Tỳ nữ cầm bình trà sợ hãi không dám tiến lên. Phong Liên tiếp lấy, rót một chén bích loa xuân, hai tay dâng lên trước mặt Vương Tuần, nhẹ giọng “Thiếu gia, thỉnh dùng trà.”
Vương Tuần tiếp nhận, nhẹ nhấp một ngụm, xem như cấp mặt mũi cho nàng.
Phong Liên xoay người nhặt cuốn sách trên người Vương Nguyên, quy củ đặt trước bàn sách, kính cẩn nói “Thiếu gia, đêm đã khuya, tiểu thư cũng nên về về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Vương Tuần liếc mắt nhìn Vương Nguyên, không có mở miệng.
Vương Nguyên nghe nói, thuận theo Phong Liên hướng hắn hành lễ, khôi phục bộ dáng ôn nhuận nhu hòa “A Nguyên đã quấy rầy sự thanh tịnh của huynh trưởng, ta xin phép cáo lui.”
Vương Tuần nhìn qua, trào phúng cười lạnh “Vừa nãy không phải ngươi rất có cốt khí sao?”
Vương Nguyên cúi đầu, nhẹ giọng nói “Mới vừa rồi là A Nguyên nhất thời xúc động, có chút thất lễ, mong huynh trưởng lượng thứ.”
“Ngươi chọc giận ta, không phải một câu giải thích liền có thể bỏ qua.” Vương Tuần không muốn thuận theo nàng.
Vương Nguyên không muốn tranh chấp cùng hắn, nhìn Phong Liên nói “Phong Liên tỷ tỷ, ta về nghỉ ngơi trước.”
“Nô tỳ tiễn tiểu thư.” Phong Liên ngoài miệng đáp Vương Nguyên, ánh mắt lại nhìn về hướng Vương Tuần, nhìn phản ứng của hắn. Không nói gì chính là đồng ý, nàng mới yên tâm tiễn người ra bên ngoài.