Đích Huynh Cấm Luyến

Chương 10: Phun ra

Những bí mật này Vương Nguyễn đã từng nghe nói qua. Thế gia bề ngoài cao quý tôn nghiêm, bên trong mục nát vô cùng. Những câu chuyện phóng đãng da^ʍ mỹ cũng không ít.

Nghĩ đến nếu thực sự phải tiến vào hậu viện của Thôi lão gia, bị người như vậy đùa bỡn, nàng quả thực sống không nổi chết không xong.

Hai mắt nàng ánh nước, kinh hoảng lắc đầu “Ta, ta không muốn…”

Vương Tuần kéo từ phía dưới lên một sợi tơ trắng nhạt, quẹt lên khuôn mặt nàng, cười nhẹ “Không muốn? Không muốn mà nhiều nước như vậy sao. Không phải da^ʍ phụ thì là cái gì…”

Vương Nguyên cố gắng sự thẹn thùng dưới đáy lòng, ngoan ngoãn dán lên người hắn, nũng nịu “A Nguyên chỉ muốn ca ca.”

“Ngươi hẳn cũng từng nói với Tạ nhị thiếu những lời này đi.” Vương Tuần không muốn nhanh chóng bở qua cho nàng như vậy, mặc kệ nàng khó chịu xoay mình trên giường “Nhìn Tạ nhị thiếu anh tuấn tài giỏi, lại là cháu đích tôn được Tạ gia coi trọng, liền muốn thoát hết xiêm y trèo lên giường hắn cầu làm thϊếp.”

“Chỉ là Tạ nhị thiếu chướng mắt ngươi, ngươi liền muốn thông đồng Hoàn Cửu. Muốn làm chính thê Hoàn gia là chuyện không dễ gì đâu. Một bên bị ca ca nhà mình thao đến dục tiên dục tử, một bên giả bộ thanh thuần bên Hoàn Cửu, có phải muốn hắn giúp ngươi tìm đối tượng ưng ý. Sau đó như ý muốn được làm chính thê.”

Hắn ôn nhu hỏi “Nguyên Nguyên, ngươi nói ngươi có tiện hay không?”

Vương Nguyên nghe đến phát hỏa, lập tức đứng dậy ngồi trên giường, nhếch môi phản bác “Ta có tiện hay không, ngươi còn không biết sao? Ta nếu không tiện, có thể ngay lần đầu tiên cùng ngươi nói chuyện, đã giúp ngươi liếʍ, hầu hạ ngươi, bây giờ còn ở trên giường cầu ngươi thao sao?”

Nàng cười nhạo, không cam lòng nhìn thẳng mắt hắn “Chính ngươi cũng nói ta trời sinh tao tiện, da^ʍ phụ điển hình vậy mà vẫn dùng đến luân thường thế tục để dạy dỗ ta sao? Vương Tuần, ngươi là đang nói cho ta, hay là đang cảnh tỉnh chính ngươi vậy?”

Câu hỏi cuối cùng mang theo tia chế nhạo, giống như đạo thiên lôi đánh ầm ầm trong lòng Vương Tuần.

Hắn đảo mắt, thái độ vẫn kiêu ngạo như trước “Nha đầu ngỗ ngược, miệng lưỡi lợi hại. Đáng tiếc ta luôn không muốn lý sự với phụ nữ lúc trên giường. Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, mở hai chân ngoan ngoãn chờ ta đến thao đi.”

Tâm tư xấu xa như vậy, thốt ra lại giống như điều gì vô cùng chính trực.

Vương Nguyên không muốn để ý đến hắn, xuống giường muốn mặc quần áo rời đi.

Vương Tuần nhìn chất lỏng trong suốt chảy dài trên đùi nàng, xé rách xiêm y của nàng, lạnh nhạt nói “Thân dưới nhiều nước như vậy, ngươi còn muốn đi đâu?”

Vương Nguyên ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm, lạnh lẽo “Ta ngứa ngáy khó chịu vô cùng, muốn tìm người giải quyết.”

Vương Tuần một phên ôm lấy nàng, đem người hung hăng áp trên giường, thấp giọng uy hϊếp “Còn bướng bỉnh, có tin ta thao chết người hay không?”

Vương Nguyên cười nhẹ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ “Chờ ngươi đã nửa ngày, cũng không thấy ngươi thao a.”

Nàng vừa dứt lời, hai ngón tay thô ráp đột ngột thâm nhập vào tiểu huyệt.

Nộn huyệt mềm mại, ngón tay cứng rắn ở bên ngoài vách tường khuấy động.

Lực đạo dần tăng, nàng không có cảm giác đau đớn, vừa vặn thỏa mãn khoảng hư không tao dưỡng bên trong.

Vương Nguyên sướиɠ đến tràn lệ, thẳng lưng đong đưa mông đón hùa sự trừu sáp của hắn.

Khác với côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ ra vào, ngón tay linh hoạt hơn, không ngừng đè ép ma sát hoa tâm chặt chẽ. Tiểu huyệt mẫn cảm nhịn không được, sau mười lần ra vào thân dưới liền tiết ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong trẻo.

Vương Nguyên mê man trong cơn cao trào, khóc lóc rêи ɾỉ “Ô ô..Ca ca, thực tốt…”

“Thoải mái sao?” Vương Tuần thả chậm tốc độ, thư thái ở bên trong ma sát, giúp nàng kéo dài dư vị thỏa mãn.

Vương Nguyên đã cơn thèm nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, đưa tay mò mẫn khố hạ hắn, làm nũng cầu hoan “Ca ca, ta vẫn muốn.”

Vương Tuần rút tay ra, không biết từ đâu lấy ra một miếng lụa trắng, đem hai tay cô trói lên trên đầu.

Sau đó lại đặt một tấm vải dưới thân nàng.

Vương Tuần rút mảnh lụa ẩm thấp dưới thân Vương Nguyên, xoay người đi ra cửa.

Để lại Vương Nguyên mặt đỏ má hồng, trái tim không ngừng đập loạn nhịp.

Tấm vải trơn nhẵn, căn bản không thỏa mãn được mị huyệt đang ướt sũng. Hai bàn tay nàng bị trói, muốn dùng ngón tay thỏa mãn căn bản là không được.

Vương Nguyên chỉ có thể không ngừng cọ xát hai đùi, tiểu huyệt co rút không ngừng.

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra liên tục, nhưng thủy chung lại không thể đạt đến cao trào.

Tiểu cô nương khó chịu không ngừng phát ra âm thanh nức nở.