Vương Nguyên nhấc làn váy, quy củ nằm lên sàng đan, nâng cặp mông tuyết trắng chờ hắn tới thao.
Mị dược dần hòa tan bên trong nộn huyệt, nhiệt độ dâng cao, nóng đến ngứa ngáy hoa tâm.
Dâʍ ŧᏂủy̠ chậm rãi từ bên trong cửa huyệt tuôn ra, chảy xuống đùi.
“Ca ca…” Hai chân Vương Nguyên cọ xát, run rẩy cắn môi mơ màng kêu.
Lúc trước rảnh rỗi, nàng đã lén lút xem vài quyển sách cấm, chỉ cần dùng ngón tay xoa chân tâm ướŧ áŧ, vân vê âm đế, cũng có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ.
Nhưng là chưa từng giống như thế này, trống rỗng không chịu nổi, ngứa ngáy đến tận xương tủy, chỉ muốn một vật thô dài đâm vào.
Vương Tuần kiên nhẫn nhìn nàng động tình, cho đến khi dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ướt một khoảng sàng đan, mới tiến lên nắm lấy vòng eo thon thả kia.
Cự vật hiên ngang tiến vào bài khai hai cánh hoa thần phấn nộn, qυყ đầυ ngắm trúng cửa huyệt, mang theo dòng dâʍ ɖị©ɧ từng chút thao vào.
Cho đến khi chạm đến tầng màng mỏng tượng trưng xử nữ kia, hắn không chớp mắt, thẳng lưng trực tiếp phá vỡ.
“A!”
Vương Nguyên phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng mới được một nửa đã bị chặn lại trong cổ họng.
Cho dù đã dùng mị dược, nàng vẫn đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Vương Tuần đúng là tên mặt người dạ thú, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc. Vương Nguyên trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bề ngoài vẫn phát ra âm thanh rêи ɾỉ cùng cầu xin
“Ca ca quá…A nhẹ chút…A Nguyên chịu không nổi, ô ô ta đau…”
Vương Tuần cúi đầu. Cửa huyệt nhỏ hẹp bị giãn mở thành một vòng tròn nhỏ, nửa kéo nửa cắn lấy thịt trụ, như muốn ngậm lấy, lại giống như muốn phun ra. Vài sợi dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, mang theo chút tơ máu hồng hồng.
Hắn không chút thay đổi sắc mặt, chỉ cười nhẹ “Không đau, sướиɠ còn không hết, chịu đựng chút.”
Hắn nói xong liền rút ra một ít, lại dùng lực cắm vào. Hắn nhấc hai chân cô lên, hung hăng thao đến tận cùng.
Hoa tâm bị đâm đến run rẩy, vách tường ngứa ngáy được thỏa mãn, côn ŧᏂịŧ ma sát bên trong, kɧoáı ©ảʍ nháy mắt nhấn chìm cảm giác đau đớn, một dòng dâʍ ɖị©ɧ phun lêи đỉиɦ qυყ đầυ.
Đại não Vương Nguyên trống rỗng, địa phương bị hắn cắm vào, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không ngừng tuôn ra. Đỉnh một chút, sướиɠ một chút, phiêu phiêu dục tiên.
Nàng bắt đầu cong người, chủ động đón hùa mỗi lần ra vào của hắn. Cho đến khi hoa tâm bị đâm đến tê dại, bụng căng trước, có thứ gì đó muốn trào ra.
“Ưm a…Ca ca, đừng sáp…Ta, ta muốn…”
Mặc kệ giọng nói ngắt quãng run rẩy của nàng, Vương Tuần càng thêm ra sức mạnh mẽ đỉnh sâu hơn. Người dưới thân run rẩy, khóc kêu đạt đến cao trào.
Một dòng thủy dịch trong suốt từ sâu bên trong phun ra, ào ào như nước lũ.
Vương Tuần tinh quan buông lỏng, bắn sâu bên trong hoa tâm đang co rút.
Sau khi kết thúc bắn tinh, côn ŧᏂịŧ không hề có dấu hiệu mềm xuống, vẫn như cũ kiên quyết áp chặt mị huyệt. Dư vị cao trào dần tan, Vương Nguyên chỉ cảm thấy bên trong đau rát.
Nàng bò về phía trước, muốn thoát khỏi vòng vây của hắn, nhẹ giọng cầu xin “Ca ca, từ bỏ…”
Vương Tuần kéo lấy chân nàng, lại đem côn ŧᏂịŧ đâm vào thật sâu, cười nhẹ “A Nguyên tao như vậy, sao ta có thể dừng lại được.”
Ngừng một chút, hắn thong thả nói tiếp “Lần đầu tiên đã phun nhiều nước như thế, chơi vài lần nữa, sợ là sẽ sướиɠ đến phun nướ© ŧıểυ đi.”
Vương Nguyên: “…”
Nhìn bề ngoài quả thực đoán không ra, nguyên lai hắn lại có khẩu vị nặng như vậy.
Vương Nguyên hoàn toàn chìm vào suy nghĩ làm sao dỗ dành hắn kết thúc trận giao hoan này, lại đột nhiên bị người phía sau một phen ôm lấy.
Vóc người nàng nhỏ, Vương Tuần thực nhẹ nhàng ôm lấy hai chân nàng nâng lên, điểm tựa duy nhất chính là côn ŧᏂịŧ đang chống đỡ bên trong.
Ở giữa không trung không trọng lực, tiểu huyệt kinh sợ cật lực co rút, hút lấy thịt trụ càng lúc càng nhanh. Cái bụng bằng phẳng bị đỉnh đến phồng lên một chút.
Nàng khóc hoa lê vũ đái, khϊếp sợ xin tha “Ca ca, ta sợ…Ô ô, ưm a không cần…”
Vương Tuần cúi đầu dán bên tai nàng, nhẹ giọng “Đợi ta bắn hai lần, sẽ tha cho ngươi, ân?”
Bình thường hắn nói chuyện chính trực, âm sắc êm dịu, một công tử ôn nhuận, vô cùng có lễ phép cùng tu dưỡng.
Chỉ là bây giờ cố tình kề bên tai nàng nói nhỏ những lời hạ lưu như vậy, chữ “Ân” cuối cùng được ngân lên kéo dài, dịu dàng lại ôn hòa, Vương Nguyên nghe đến tâm can ngứa ngáy, nộn huyệt cắn càng chặt chẽ.
Vương Tuần hưởng thụ hoa tâm cắn nuốt, cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì.
Hắn thong thả ôm lấy người di chuyển bên trong phòng, khi thì chậm rãi đảo lộng, khi lại thật sâu cắm vào. Cô gái nhỏ bị thao đến khóc lóc, thét chói tai, hai đùi tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ dầm dề.
Cho đến lúc sau, Vương Nguyên đầu óc mơ màng, không biết đã tiết bao nhiêu lần, chỉ biết bên trong vẫn đang hàm chứa côn ŧᏂịŧ, bị hắn thao đến lệ chảy ròng ròng, không ngừng đạt cao trào.