Đích Huynh Cấm Luyến

Chương 5: Hắn không có người nào khác

Hai người tham hoan đến nửa đêm, khắp căn phòng một mảnh hỗn độn, dưới sàn nhà còn vương lại vô số dịch thể trắng đυ.c.

Mấy tỳ nữ tiến vào thu dọn. Vương Nguyên cuộn người ngồi trên giường, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tóc tai rũ rượi, từ đầu đến chân ướt sũng như thể vừa dính mưa.

Vương Tuần một thân bạch y cũng ướt đẫm, đứng trước cửa sổ. Vài sợi tóc đen dính trên má hắn, hai hàng lông mày nhíu lại, đáy mắt hơi đỏ.

Nghe thấy tiếng động, hắn giương mắt nhìn những tỳ nữ đang cúi đầu cung kính chờ lệnh.

Vương Tuần thản nhiên ra hiệu ánh mắt cho Phong Liên lại đây hầu hạ Vương Nguyên.

Vương Nguyên mệt đến không muốn mở mắt, hạ thân đau xót, cảm giác bị hắn thao muốn hỏng rồi. Cao trào quá nhiều, cả người không còn chút sức lực.

Nàng thần trí mơ màng được tỳ nữ đỡ đến phòng tắm, giúp tẩy rửa thân thể.

Hai đùi nàng bị tách ra, ngón tay thon dài tiến vào bên trong tiểu huyệt, đào lấy dịch thể ở bên trong.

Vương Nguyên hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt thanh lệ của vị tỳ nữ, yếu ớt kêu “Phong Liên tỷ tỷ, ta đau…”

Cô gái nhỏ với khuôn mặt non nớt, giọng nói thanh thúy, dáng người đầy đặn. Vậy mà hiện tại lại lưu lại rất nhiều dấu vết thô bạo do thiếu gia gây ra.

Phong Liên cụp mắt, che đi tia ẩn nhẫn trong mắt, bình tĩnh nói “Thiếu gia không biết thương hoa tiếc ngọc, tiểu thư đã chịu ủy khuất rồi.”

Vương Nguyên bối rối hỏi “Bình thường hắn cũng đối với người khác như vậy sao?”

Phong Liên khó hiểu.

Vương Nguyên thì thầm, e thẹn hỏi “Phương diện này sẽ tàn bạo như vậy sao?”

Phong Liên mỉm cười, trong giọng nói cung kính kèm theo chút buồn bã “Thanh Lan viện không có người khác, hầu hạ thiếu gia ăn, mặc, ở, đi lại chỉ có mấy tỳ nữ chúng ta.”

Vương Nguyên có chút đăm chiêu “Nga” một tiếng, tùy ý để Phong Liên giúp nàng tẩy rửa.

Tuy rằng hắn thao có chút ngoan độc, nhưng tiểu huyệt tựa hồ cũng không quá đau.

--

Vương Tuần xử lý chuyện này rất nhanh. Sáng hôm sau khi nàng vẫn đang ngủ say, trong Vương Gia đã loan truyền tin tức, người nhà họ Thôi đến thoái hôn.

Chỉ nói Thôi lão gia bên ngoài gặp một thầy bói, mệnh căn thứ nữ Vương Nguyên xung khắc với ông, cho nên chuyện nạp thϊếp chỉ có thể từ bỏ.

Vương Nguyên không quá tin tưởng lý do này, cho rằng Vương Tuần đã hứa hẹn chuyện tốt gì với Thôi lão gia, mới khiến ông ta bỏ qua cho nàng.

Nhưng thân là thứ nữ, trên còn có trưởng mẫu, chuyện chung thân đại sự đương nhiên vẫn phải nghe theo sự sắp xếp bề trên.

Vương Nguyên vừa mới trải qua một ngày annhàn, liền đã có phiền toái tìm đến cửa.

Đêm trăng thanh gió mát, một thiếu nữ mặc Hán phục dẫn theo đám nô tỳ, bao vây trước sân viện của nàng.

Cửa phòng còn chưa mở đã nghe thấy một giọng nữ kiêu ngạo “Vương Nguyên, ngươi đã dùng biện pháp gì. Tam ca ca thế nhưng lại nói chuyện giúp một thứ nữ như ngươi?”

Vương Nguyên mở cửa, chỉ thấy đích muội Vương Huyên đang khoanh tay trước ngực, khuôn mặt diễm lệ mang theo tia khinh miệt và oán hận.

Nàng chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy nàng ta bĩu môi nói “Lão đầu Thôi gia không cần người, nhưng nhị lão gia Thôi gia lại muốn thú ngươi làm thϊếp, Tam ca ca cư nhiên đại diện Vương gia ra mặt giúp ngươi cự tuyệt.”

Vương Nguyên nhìn về phía nàng ta, đôi mắt trong veo sạch sẽ như nước, cực kỳ bình thản “Suy tính của huynh trưởng, ta cũng không biết sự tình.”

Vương Huyên nhíu mi, tò mò hỏi “Tam ca ca không phải người thích lo chuyện bao đồng, chắc chắn là ngươi đã giở thủ đoạn gì sau lưng.”

“Muội muội, vu oan cho người trong nhà sẽ phải đến từ đường quỳ.”

Vương Nguyên mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc “Nếu muội muội nghĩ không ra, có thể đến Thanh Lan viện hỏi.”

Vương Huyên đương nhiên không dám đến hỏi Vương Tuần, xoay người trợn mắt “Ta chỉ đang đưa ra giả thuyết, người làm gì nghiêm túc vậy.”

Vương Nguyên lạnh nhạt “Nhìn việc đoán ý mà thôi.”

Vương Huyên tiến đến, đứng trước mặt nàng đánh giá một hồi, lại hài lòng hỏi “A Nguyên, tỷ có muốn làm nha đầu hồi môn của ta không?”

Vương Huyên đã đính ước cùng thiếu gia Canh gia, chờ đến đông chí liền gả đi.

Quý nữ thế gia xuất giá, nhiều nhà sẽ đưa thứ nữ theo làm hồi môn, tương lai có thể giúp đỡ tiểu thư, làm người bên gối trông coi trượng phu giúp mình.

Còn đối với phía nhà trai mà nói, việc đưa thứ nữ kèm theo, cũng đại biểu gia tộc coi trọng mối hôn sự này.

Cho dù Vương Canh hai nhà vui vẻ, Vương Nguyên cũng không nghĩ lại muốn làm vật phẩm để người ta trao đổi.

Nàng lắc đầu từ chối “Muội muội và Canh thiếu gia trai tài gái sắc, ta không thích hợp xen vào.”

Vương Huyên nhếch môi cười “Ta chính là nhìn trúng dáng người của tỷ, sinh con vô cùng nguy hiểm. Ta muốn đợi lớn hơn chút rồi mới sinh đứa nhỏ.”

Hai mắt nàng ta đột nhiên chuyển hướng, nhìn chằm chằm nàng “Nhưng nếu Canh gia gấp gáp, tỷ là nha đầu hồi môn, có thể giúp ta sinh trước.”

Vương Nguyên ngẩng đầu, vóc người nàng nhỏ nhắn, chỉ đứng đến cằm Vương Huyên, tuổi cũng chỉ lớn hơn nàng ta ba tháng.

Nàng cũng còn nhỏ a!

Trong lòng có chút ê ẩm, không muốn tiếp tục đối thoại cùng Vương Huyên. Vương Nguyên kìm chế xúc động dâng trong lòng, xoay người quay về phòng, âm thanh mệt mỏi “Chuyện này để sau lại nói. Muội muội cứ tự nhiên, ta muốn nghỉ ngơi.”

Vương Huyên ở phía sau nàng cười khanh khách nói “Đêm nay ta muốn nói cho mẫu thân việc này.”

Vương Nguyên nằm trên giường, nắm chặt chăn trùm kín đầu, thầm nghĩ muốn che kín thanh âm ồn ã bên ngoài.