Phòng ngủ của Vương Tuần được bài trí vô cùng đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn, một giá sách nhỏ, một lư hương và một bình hoa trang trí. Người không có ham muốn hưởng thụ vật chất như vậy, thật khiến Vương Nguyên kinh ngạc hồi lâu.
Các danh gia vọng tộc xa hoa lãng phí đã thành văn, ăn mặc, ở, đi lại đều cực kỳ tỉ mỉ. Vừa yêu cầu quý giá lại vừa tinh xảo.
Thậm chí đến một thứ nữ như Vương Nguyên, trong phòng cũng có không ít ngọc bảo châu báu.
Người không biết còn cho rằng đây là phòng ngủ của một thư sinh bần hàn, chứ không phải một thiếu gia dòng chính cao quý.
Sống trong chốn phồn hoa lại không bị ảnh hưởng, phẩm cách như vậy, có chút giống với một ẩn sĩ nhân gian.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Vương Nguyên ngồi trên sàng đan bên cửa sổ chậm rãi lau tóc, lại đột nhiên nghe thấy Vương Tuần hỏi “A Nguyên trước kia đã từng giúp người nam nhân nào chưa?”
Vương Nguyên hơi sửng sốt, lắc đầu “Ta không có.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, nàng khẽ cười, có chút thẹn thùng “Ta học theo trong sách.”
“Ngươi có lòng rồi.” Vương Tuần nhướng mày, cười cười.
Mặc kệ hắn đang khen hay là châm biếm, Vương Nguyên quay người, bình tĩnh đáp lại “Ca ca quá khen.”
Vương Tuần ngừng đáp lời, nhìn nàng với ánh mắt đầy hàm xúc, trong mắt ẩn ẩn du͙© vọиɠ.
Vương Nguyên đã hiểu. Tỳ nữ trong viện này đối với chủ tử cũng thật là chu đáo, sau khi giúp nàng tẩy rửa lại không đưa y phục, chỉ cấp một bộ bạch sa mỏng.
Nàng mặc trên người, giống như không mặc. Dưới ngọn đèn mập mờ, dáng người của thiếu nữ như ẩn như hiện trước mắt Vương Tuần.
Vương Nguyên buông chiếc khăn tắm xuống, vén mái tóc dài ra phía sau lưng, cặp cự nhũ lồ lộ xuất hiện. Nàng nhìn hắn, đôi mắt ngập nước, giọng nói kiều mị vang lên “Ca ca.”
Nàng không chỉ có một khuôn mặt trẻ con, ngay cả âm thanh cũng đồng dạng giống đứa trẻ.
Nhưng bộ ngực lớn và cặp mông căng tròn kia, so với những nữ nhân thanh lâu phong nguyệt còn hấp dẫn vài phần.
Khiến người ta nhìn không rời mắt, hận không thể đặt nàng dưới thân, liều chết triền miên.
Vương Tuần đi tới đưa cho nàng một hộp gấm, nhẹ giọng phân phó “Tự mình bỏ vào.”
Vương Nguyên mở chiếc hộp ra, bên trong là một viên tròn tròn màu đen, trong lòng nàng hiện lên một suy đoán, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ kinh ngạc “Đây là?”
Vương Tuần liếc mắt nhìn nàng, không kiên nhẫn nhìn vẻ mặt ngây thơ kia, ngắn gọn phun ra một chữ “Dược.”
Vương Nguyên nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, nhu thuận cởi bỏ quần áo, ở trước mắt hắn giang rộng hai chân, đặt viên dược kia vào bên trong hoa huyệt.
Trước đó bên trong tiểu huyệt chưa từng ăn qua một ngón tay hay cây côn ŧᏂịŧ nào, không ngờ muốn phá tấm thân xử nữ, cư nhiên phải ăn một khỏa mị dược.
Hắn nói, chỉ cần nàng nghe lời, sẽ không làm nàng đau.
Vương Nguyên còn cho rằng hắn sẽ ôn nhu giúp nàng làm tiền diễn, chờ khi nàng đủ ướt, mới nhẹ nhàng sáp vào.
Không nghĩ đến phương thức làm việc của vị đích huynh này lại là đơn giản thô bạo như vậy.
Nàng giúp hắn khẩu giao, bị hắn ấn chặt đầu điên cuồng ra vào, cực kỳ ngoan độc.
Hiện tại xem ra, nàng cũng chỉ là một công cụ tiết dục cho hắn.
Hành động thông thạo như vậy, sợ là đã thao qua không ít nữ nhân, tứ đại tỳ nữ “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” nói không chừng đã bị hắn chơi đùa qua.
Hắn không còn tính cách ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ chính nhân quân tử giống như bên ngoài. Vương Nguyên cố ý xem nhẹ cảm giác quái dị trong lòng này.
Dù sao nàng cũng không phải người tốt gì, chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.
“A Nguyên đang suy nghĩ cái gì?” Vương Tuần nhìn Vương Nguyên đang đăm chiêu, trầm ngâm hỏi.
Vương Nguyên hoàn hồn, khẽ cười, lấy khăn tay lau sạch đầu ngón tay dính đầy niêm dịch, đứng dậy muốn giúp hắn cởi bỏ y phục.
Vương Tuần lùi lại, cự tuyệt “Không cần.”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu nàng nằm xuống, giọng điệu hàm chứa mệnh lệnh “Ta sẽ tiến vào từ phía sau, ngươi mau nằm sấp xuống.”