Đích Huynh Cấm Luyến

Chương 2: Ngã vào khố hạ, khẩu giao nuốt tinh

Ánh mắt Vương Tuần dần di chuyển từ khuôn mặt xuống ngực nàng.

Thiếu nữ có đôi mày liễu xinh đẹp, cặp mắt hạnh to tròn, cái miệng anh đào chúm chím. Vẻ ngoài nhìn chỉ giống cô gái mười hai mười ba.

Một khuôn mặt non nớt, nhưng cặp nhũ lại giống như quả núi khổng lồ, hung dũng dưới lớp áo thu mỏng manh.

Sự đối lập tương phản như vậy, nửa thơ ngây nửa mị hoặc, vừa ôn nhu lại phong tao.

Vương Nguyên nhìn ánh mắt hắn đặt trước ngực mình, nở nụ cười dịu dàng, chậm rãi cởi bỏ lớp áo khoác, cảnh xuân hiện ra càng rõ hơn.

Một khe rãnh sâu hun hút giữa đôi tuyết nhũ, theo nhịp hô hấp, thịt nhũ phập phồng mời gọi, một nãi tiêm phấn hồng dựng đứng giữa màn sương đêm, chờ người tới ngắt hái.

Nàng cúi người quỳ trước đầu gối Vương Tuần, một tay thâm nhập vào trong khố quần, chạm đến cự vật đang ngo ngoe động dục lại nhanh chóng rút về, nhẹ giọng cười “A Nguyên nguyện dâng thân thể này, giúp huynh trưởng giải tỏa du͙© vọиɠ!”

Vương Tuần bình thản, bưng một chén trà trên chiếc bàn cẩm thạch nhấp một ngụm, nói “Ta thích sạch sẽ.”

Đây là sợ nàng không còn trong sạch sao?

Thời đại này mọi thứ đã cởi mở hơn, nam nữ được tự do yêu đương. Chỉ cần cả hai đều vừa mắt đối phương, giao hoan cũng là có thể.

Vương Nguyên ít nhiều đã từng qua lại với đám thiếu gia các tiểu gia tộc.

Nhưng là nàng vẫn giữ thái độ thoải mái, tự nhiên đáp lại “A Nguyên vẫn còn là xử nữ.”

Vương Tuần nhíu mày, thắc mắc hỏi “Ngươi muốn cái gì?”

Tầm mắt Vương Nguyên chuyển động, giống như sợi tơ quấn lấy người trước mặt, nhanh nhẹn di chuyển cơ thể.

Nàng nâng vạt áo hắn, đầu chui vào bên trong khố hạ, dưới bóng đêm tháo mở tiết khố nam nhân, cho đến khi dươиɠ ѵậŧ thô dài “Ba” một tiếng đánh vào khuôn mặt.

Vương Nguyên cất lời, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại “Gia chủ Thôi gia, Thôi lão thái gia muốn thú A Nguyên làm thϊếp, thỉnh huynh trưởng có thể giúp đỡ ta.”

Nàng nói xong liền hé miệng một ngụm ngậm lấy qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ, dâng lên thành ý của mình.

Vương Tuần nhìn động tác của nàng, bạc môi mím chặt không biểu lộ điều gì, chỉ là đầu ngón tay đã niết chén trà đến trắng bệch.

Môi lưỡi ướŧ áŧ chậm rãi liếʍ láp cây côn ŧᏂịŧ nóng hổi. Vương Nguyên không dám ngậm quá nhiều, đầu lưỡi non mềm chỉ đảo quanh qυყ đầυ, lại liếʍ xung quanh. Cho đến khi từ lỗ nhỏ chậm rãi chảy ra dịch thể, mới từ từ nuốt nó vào.

Vương Tuần cật lực khắc chế, cho dù du͙© vọиɠ đang kêu gào, cũng chỉ cảm nhận được hơi thở dồn dập hơn bình thường cùng với vài âm thanh nhỏ không tự chủ thốt lên của hắn.

Không ngờ vị đích huynh này lại có thể lý trí và ẩn nhẫn như vậy!

Hai tay Vương Nguyên ôm lấy hai túi tinh hoàn, hóp má cố gắng vùi sâu vào khố hạ hắn, ngậm lấy cây côn ŧᏂịŧ, ba nông một sâu không ngừng ra vào, chỉ một lát đã chạm đến cuống họng.

Cảm giác khó chịu muốn nôn khan, nhưng cái miệng nhỏ của nàng càng thêm ngậm nhiều hơn, cuống họng non mềm ma sát với đỉnh qυყ đầυ. Chỉ một lúc sâu, côn ŧᏂịŧ bên trong khoang miệng nàng đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy.

Biết hắn sắp bắn, Vương Nguyên muốn phun ra đồ vật trong miệng, lấy tay giúp hắn tiết.

Không ngờ rằng, ngay khi nàng muốn ngẩng đầu liền bị người giữ chặt lấy gáy, ấn vào khố hạ hắn.

Hắn thô bạo trừu sáp trong khoang miệng nàng, vừa nhanh vừa sâu, một cây côn ŧᏂịŧ thô dài thẳng tắp đỉnh đến cổ họng. Vương Nguyên bị sáp đến hai mắt trắng dã, nước miếng chảy loạn xung quanh, không thể phát ra âm thanh nào.

Ban đầu nàng còn vùng vẫy, nhưng là dưới sự thô bạo của hắn, Vương Nguyên dần bỏ bị chống cự mặc hắn cắm vào.

Chỉ sau hơn mười lần ra vào, hắn khàn giọng gầm nhẹ, ở bên trong khoang miệng nàng phun ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc chảy xuống bụng, trong miệng đều là hương vị của hắn.

Vương Tuần đẩy nàng ra, lấy ra một chiếc khăn tay tỉ mỉ lau sạch thân dưới, sửa sang lại y phục của mình.

Vương Nguyên mệt mỏi mềm nhũn nằm trên mặt đất, bộ ngực sữa nửa bại lộ ra bên ngoài, thở hổn hển.

Một ít chất dịch dính cùng mồ hôi, cái miệng nhỏ bị cắm đến sung đỏ, bạch trọc từ trong khóe miệng chảy ra, rơi vào khe nhũ.

Bề ngoài đi câu dẫn hắn, nhưng giờ nhìn thế nào vẫn giống như bị chính mình bị đùa bỡn.

Vương Tuần cao cao tại thượng nhìn nàng, không chút ý tứ muốn kéo nàng dậy, hay là đưa khăn tay cho.

Tương truyền Tam Lang Vương gia ôn hòa đoan chính, lời nói cử chỉ đối với nữ nhân lịch sự lễ nghĩa, khiến lòng người như gió xuân.

Chỉ là Vương Nguyên cảm thấy, bản thân lại bị lừa bởi câu chuyện này.

Nhưng một khi đã bước chân lên thuyền, liền không thể quay đầu, nàng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục.

Cô ổn định lại tinh thần, nâng cằm, cười nhẹ “Huynh trưởng đã vừa lòng với thành ý của ta chưa?”

Vương Tuần cười mỉm hỏi lại “A Nguyên cảm thấy thế nào?”

Vương Nguyên dùng đầu ngón tay câu lấy chút bạch trọc trên khe nhũ, đầu lưỡi vươn ra liếʍ lấy, ám chỉ “Của huynh, ta đều ăn sạch.”

“Vẫn chưa đủ.” Vương Tuần cười càng thêm sâu

Vương Nguyên lại dán lên người hắn, ghé đầu trên đùi hắn, quệt miệng làm nũng “Ca ca, miệng ta đau quá.”

Vương Tuần vuốt ve cái trán lấm tấm mồ hôi của nàng, ôn hòa mở miệng “Chuyện đã hứa với ngươi rồi, không cần giương miệng nhăn mặt nữa.”

Có phải hắn muốn phá thân của nàng? Vương Nguyên lộ ra ánh mắt chần chờ “Ca ca, vậy chuyện của ta?”

“Ngươi có thể yên tâm.” Một hồi lôi lôi kéo kéo, Vương Tuần cuối cùng cũng đưa ra lời khẳng định.

“Ta tin tưởng ca ca.” Vương Nguyên yếu ớt nhìn hắn, thì thầm nói “Ta sợ đau, ca ca phải nhẹ chút nha.”

Vương Tuần “Ừm” một tiếng, cúi đầu, giọng điệu ôn nhu giống như cặp tình nhân nỉ non “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, sẽ không làm ngươi đau.”