Chương 6
Tôn Văn Tĩnh nóng nảy: “Anh đừng làm bậy, bằng không tôi sẽ tố cáo anh tội cưỡиɠ ɧϊếp đấy.”
“Cũng hiểu biết không ít đâu nhỉ, em thử đi tố cáo tôi đi. Tôi muốn xem nơi nào sẽ thụ lí án này cho em.”
Đây còn không phải là ức hϊếp người lương thiện hay sao?
Tôn Văn Tĩnh há miệng thở dốc, cảm thấy mình có nói gì với anh cũng đều vô dụng.
Thẩm Phú Sơn cười như không cười nhìn cô: “Em cũng không nghĩ xem tôi là ai. Nói một câu không dễ nghe, tôi chính là một tên du côn, là lưu manh ác bá, em mà cũng dám đấu với tôi hửm? Sợ là em còn chưa biết chữ chết viết như thế nào nhỉ?”
Tôn Văn Tĩnh nuốt nước bọt, nghẹn lời nhìn Thẩm Phú Sơn.
Thẩm Phú Sơn nói đúng, anh ta mà muốn thu thập cô thì cũng đơn giản như bóp chết một con con kiến thôi.
Cô thực sự rất không cam lòng, nhưng cũng biết cái đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Chỉ trong một chốc, Tôn Văn Tĩnh vậy mà đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều điều.
“Anh có biết thương hương tiếc ngọc không thế! Nói cho anh biết, trước khi vết thương của tôi lành lại, anh không được chạm vào tôi, bằng không tôi sẽ, tôi sẽ chết cho anh xem.”
Vòng tới vòng lui một hồi, nói đến nói đi chính là không cho Thẩm Phú Sơn được chạm vào cô.
Tên Thẩm Phú Sơn này thế mà lại là người có tính tình ngược ngạo, người ta càng không cho làm việc gì, anh ta lại càng một hai phải làm cho bằng được việc đó.
Mặc kệ lời cô, Thẩm Phú Sơn thành thạo cởϊ qυầи áo mình ra. Tôn Văn Tĩnh mặt đỏ tim đập, ra vẻ bình tĩnh nhìn anh. Trên người Thẩm Phú Sơn cũng có rất nhiều vết sẹo, có lớn có nhỏ không đồng nhất. Cơ thể anh cao lớn vạm vỡ, một thân cơ bắp, cả người toát ra hơi thở thổ phỉ.
Nói thật, nếu không phải bị vết sẹo trên mặt kia ảnh hưởng thì Thẩm Phú Sơn thật ra cũng được xem như là một anh chàng rất đẹp trai ấy chứ.
Tuổi tác anh không lớn, năm nay mới hai mươi tám tuổi, chỉ lớn hơn Tôn Văn Tĩnh mười tuổi mà thôi.
Lại nói tiếp, thân thế của Thẩm Phú Sơn cũng rất đáng thương. Cha mẹ anh đã bỏ mình trong mấy trận chiến phe phái chính trị, từ nhỏ anh đã sống cùng ông nội mình. Năm anh mười ba tuổi thì ông nội qua đời, từ đây anh trở thành đứa bé không có nhà để về.
Thẩm Phú Sơn có người thân nhưng lại chẳng có ai trong số họ bằng lòng nhận nuôi anh cả. Cứ phải đến hết nhà này đến nhà kia làm phiền người ta để ăn ké bữa cơm, dần dần anh bắt đầu đi nhặt mót, tự mình nuôi mình.
Năm anh mười sáu tuổi, bởi vì ẩu đả đánh nhau nên bị phê bình giáo dục. Sau lại, anh cứ thế mà trở thành một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, lăn lộn một hồi rồi trở thành ác bá một vùng.
Hiện giờ tên tuổi của Thẩm Phú Sơn cũng coi như là vang dội, tuy không đến mức dọa khóc mấy đứa nhỏ mới sinh, nhưng cũng đủ để nhiều người chỉ mới nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Tôn Văn Tĩnh thấy anh tiến đến phía mình thì mặt nhỏ tức khắc đỏ lên: “Anh cút đi, đừng chạm vào tôi.”
Thẩm Phú Sơn xem như không nghe thấy, không cho anh chạm vào thì anh lại càng một hai phải chạm cho bằng được đấy.
Trong tiếng thét chói tai của Tôn Văn Tĩnh, Thẩm Phú Sơn đưa tay sờ lên mặt cô.
Hốc mắt Tôn Văn Tĩnh đều đỏ cả rồi, cô phẫn nộ nhìn anh.
Thẩm Phú Sơn cười hắc hắc: “Tôi chạm vào em rồi này, em làm gì được tôi nào?”
Tôn Văn Tĩnh cắn môi, hận không thể uống máu ăn thịt anh.
Ngón tay thô ráp của Thẩm Phú Sơn vuốt ve qua lại trên mặt cô: “Em có thể làm gì tôi, hửm? Còn không phải là ngoan ngoãn nằm một chỗ cho tôi sờ sao, đàn bà con gái chính là nghĩ một đàng nói một nẻo vậy đấy. Miệng thì một hai kêu không cần, nhưng có khi trong tâm lại cực kỳ khát vọng…”