Năm đó, cô bởi vì không cam lòng gả cho Thẩm Phú Sơn nên đã cùng Tống Quang Huy bỏ trốn. Ý trời trêu ngươi, lúc rời khỏi mảnh đất này, bọn họ lại bị tai nạn xe cộ.
Cũng trong vụ tai nạn xe cộ kia, Tống Quang Huy đã đánh mất bản năng đàn ông của mình, để rồi bọn họ trải qua cuộc hôn nhân mười năm không có tìиɧ ɖu͙©.
Có thể nói, cả hai đời cô cũng chỉ có quan hệ với một người đàn ông duy nhất là Thẩm Phú Sơn mà thôi, chứ trong mười năm hôn nhân với Tống Quang Huy, hắn chưa từng chạm vào cô.
Bởi vì không thể quan hệ nam nữ được nữa nên tính cách của Tống Quang Huy cũng có sự thay đổi lớn. Hắn bắt đầu ngày ngày uống rượu đến say khướt, chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Tôn Văn Tĩnh đâu phải là không thấy bất mãn hay mệt mỏi, chỉ là ở trong vụ tai nạn xe cộ ấy, hắn là vì cứu cô nên mới gặp phải tình cảnh này.
Tôn Văn Tĩnh luôn cảm thấy hắn trở nên bệ rạc như vậy là bởi vì mình, thế nên vẫn luôn ăn phận thủ thường cùng hắn sống quá ngày. Thế mà kết quả cô nhận được lại là một cái chết đau đớn đến vậy.
Vốn dĩ cô rất hận Tống Quang Huy, nhưng trong một khắc sống lại kia, Tôn Văn Tĩnh đã bình tâm lại.
Nếu không có vụ tai nạn xe cộ kia, Tống Quang Huy sẽ không thay đổi tính tình, cô cũng đã dùng mạng sống của mình để đền bù cho thua thiệt của hắn rồi.
Nghĩ đến đây, Tôn Văn Tĩnh lại thở dài, khiến Thẩm Phú Sơn nhìn mà nhướng mày.
“Ăn một bữa cơm còn than ngắn thở dài được luôn?”
Tôn Văn Tĩnh nhìn anh, trong lòng đối với anh mười phần khinh bỉ, cô chỉ hừ hừ hai tiếng rồi há mồm nuốt xuống một ngụm cháo.
Thẩm Phú Sơn nhìn cái miệng nhỏ của cô mà có chút thất thần, anh còn đang nghĩ xem nếu mình hôn lên đó thì cảm giác sẽ thế nào đây.
Tôn Văn Tĩnh há miệng chờ ăn mãi vẫn không thấy anh đút tiếp mới từ từ ngậm miệng lại.
Thẩm Phú Sơn lấy lại tinh thần, tiếp tục đút cho cô ăn, một chén cháo kèm một cái bánh màn thầu xuống bụng là cô đã no lắm rồi.
“Chỉ ăn chừng đó sao được? Em phải ăn vào cho người khỏe mạnh có da có thịt một chút, bằng không làm sao có sức sinh con cho tôi được?”
Tôn Văn Tĩnh vừa mới bình ổn tâm tình xong, nghe anh nói câu này là lại muốn phát cáu.
“Ai muốn sinh con cho anh hả? Dòng giống nhà anh thì ra gì được, tôi còn lâu mới thèm sinh con cho anh!”
Cùng lắm thì chết thôi, dù sao cô cũng là người đã chết qua một lần rồi. Tôn Văn Tĩnh nghĩ vậy đấy.
Thẩm Phú Sơn lại cười: “Cái miệng ghê gớm thật, sớm muộn gì cũng có ngày tôi dạy dỗ em thành dễ bảo, xem em còn dám già mồm với tôi như thế này nữa không.”
“Anh cứ nằm mơ tiếp đi.”
Tôn Văn Tĩnh nghĩ kỹ rồi, cô sẽ không cúi đầu với thế lực tà ác đâu, cô phải giữ vững lập trường để đấu tranh với tên ác bá này mới được.
Còn Thẩm Phú Sơn thì cảm thấy, cô vợ nhỏ này của mình thật dồi dào sức sống, nhìn thế nào cũng không chán, nhất là cái miệng nhỏ cứ hết đóng lại mở kia, anh nhìn mà chỉ hận không thể nhào lên nuốt luôn cô vào bụng.
“Chỉ bằng cái thân tàn của em ấy hả, chậc chậc chậc.”
Tôn Văn Tĩnh bất nhã trợn trắng mắt rồi hấc mặt sang một bên, rõ ràng là không muốn nhìn mặt anh nữa.
Thẩm Phú Sơn thu dọn mâm bát xuống bếp, không lâu sau đã quay lại.
Thấy anh lại leo lên giường đất, Tôn Văn Tĩnh có chút lo lắng hồi hộp.
Thẩm Phú Sơn lấy ra một cái đệm giường từ đống đồ phía trên, trải ra nằm bên cạnh Tôn Văn Tĩnh.
Cô hoảng sợ, giọng hơi run rẩy: “Anh làm gì đó?”
Trong mắt Thẩm Phú Sơn hiện lên ý cười, anh làm ra vẻ lưu manh: “Em nói xem?”