Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 4: “Câm miệng, tôi chỉ xem vết thương cho em thôi.”

Thẩm Phú Sơn nghe thấy những lời này của cô thì cũng không để tâm lắm, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời trên đôi chân mảnh khảnh của cô.

Thời buổi này, nữ giới đều là quanh năm suốt tháng mang váy dài quần dài, da thịt trên người đều cực kỳ trắng trẻo, so với da mặt quả là một trời một vực.

Tôn Văn Tĩnh cũng giống như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn không quá trắng nhưng da thịt trên người lại trắng như sữa. Làm Thẩm Phú Sơn nhìn đến nổi nuốt nước miếng, dươиɠ ѵậŧ cũng có dấu hiệu chào cờ. Trấn an thằng nhỏ của mình, để nó chịu khó nhẫn nhịn, sau đó anh xoay người cô lại.

Tất cả những câu mắng chửi mà Tôn Văn Tĩnh biết đều đã đem ra mắng một lần rồi, giọng nói như thế sắp bốc khói đến nơi, nước mắt cũng càng lúc càng giàn dụa.

Thẩm Phú Sơn bị cô khóc đến nổi phát phiền: “Câm miệng, tôi chỉ xem vết thương cho em thôi.”

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Tôn Văn Tĩnh nước mắt lưng tròng, mặt úp trên giường đất, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Quần áo trên người cô vốn đã bởi vì bị roi quất mà đã rách ra vài đường, thế nên mới bị anh thẳng tay xé xuống.

“Ba em xuống tay tàn nhẫn thật đấy, em đúng là con ruột của ổng à?”

Toàn thân trên dưới có đến mấy chục vết roi tứa máu, sau lưng là bị thương nặng nhất, da tróc thịt bong, thoạt nhìn có chút khủng bố.

Tôn Văn Tĩnh tự giễu: “Con ruột là có thể đem bán tôi cho anh sao?”

Người trong sạch có mấy cái cha mẹ sẽ đồng ý đem con gái gả cho loại người như anh ta chứ?

Thẩm Phú Sơn ha một tiếng: “Em nói đúng, tôi sẽ xả giận giúp em, đánh bọn họ đến răng rơi đầy đất nhé.”

Tôn Văn Tĩnh không nói gì, dù rằng cô rất muốn nói, phải gϊếŧ luôn bọn họ mới tốt!

Giúp cô kiểm tra toàn thân hết một lần, Thẩm Phú Sơn xuống đất, lại cầm một cái hộp nhỏ trở về.

Trong hộp nhỏ chứa thuốc mỡ trong suốt, bôi trên miệng vết thương sẽ hơi lành lạnh mát mát.

Tôn Văn Tĩnh nhìn Thẩm Phú Sơn đang chuyên tâm bôi thuốc cho mình, cảm thấy bây giờ anh trông thuận mắt hơn một xíu rồi.

“Trên người không được để dính nước, cũng không được đi lại kẻo miệng vết thương lại vỡ ra. Muốn làm gì thì nói tôi.”

Lại nói tiếp, hai người bọn họ quả thật không hề thân quen. Dù đời trước Tôn Văn Tĩnh đã từng bị gả lại đây một lần, nhưng lúc đó anh bị chuốc say, lần đầu tiên động phòng lại quá thô bạo, ấn tượng không mấy tốt đẹp đó dọa cô không nhẹ, cho nên mỗi lần cùng phòng cô đều cực kỳ kháng cự.

Tính ra hai người họ cũng chỉ cùng sinh hoạt với nhau cũng chỉ có một tuần thôi, sau đó cô đã cùng người khác chạy mất rồi.

Thế nên cô chưa bao giờ được chứng kiến một mặt dịu dàng của anh cả.

Bôi thuốc xong, lại đắp chăn lên cho cô, Thẩm Phú Sơn xuống giường.

“Đói bụng rồi nhỉ?”

Tôn Văn Tĩnh ừ một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Thẩm Phú Sơn đi ra ngoài, không bao lâu đã bưng một chén cháo gạo, bánh bao trắng, còn có cả ớt cay xào thịt đi vào phòng.

Ở thời đại này, những món đồ ăn như thế này đều là đồ xa xỉ, đại đa số mọi người đều ăn các loại khoai sắn thô độn, chứ tiếc không ăn lương thực tinh mà dùng nó để đổi các loại tem phiếu và tiền.

Tôn Văn Tĩnh nhìn nhìn đồ ăn mà không khỏi nuốt nước miếng.

Thẩm Phú Sơn đem đồ ăn để ngay ngắn rồi nói: “Há mồm.”

Tôn Văn Tĩnh cứng người, cô muốn nói không cần, nhưng ý thức được mình lúc này không thể động đậy được, chỉ đành ngoan ngoãn mở ra miệng.

Một muỗng cháo nhỏ đút vào miệng cô, sau đó lại đút vào một miếng màn thầu, sau đó là đến một đũa thịt…

Tôn Văn Tĩnh chưa bao giờ được hưởng thụ qua loại săn sóc như thế này, đang ăn cơm mà trong đầu cô đều là mười năm bất kham mà mình đã từng trải qua kia.