Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 3: “Không cho chồng em chạm vào thì em định cho thằng nào chạm vào hả?”

Tôn Văn Tĩnh cắn môi, không dám lại mạnh miệng nữa. Cô nghĩ, chờ đến khi vết thương trên người mình đỡ rồi, lại nghĩ cách chạy trốn sau vậy.

Thẩm Phú Sơn thấy cô đã ngoan ngoãn thì cởi giày rồi leo lên giường đất, làm Tôn Văn Tĩnh thấy mà sợ hết hồn.

“Lưu manh khốn nạn, đừng đυ.ng vào tôi.” Thấy anh duỗi tay về phía mình, Tôn Văn Tĩnh kích động hét lên.

“Không cho chồng em chạm vào thì em định cho thằng nào chạm vào hả?”

Động tác trên tay Thẩm Phú Sơn chợt dừng lại.

“Ai cần anh lo! Tóm lại là anh đừng động vào tôi, bằng không chờ đến khi tôi khỏe lên, tôi sẽ băm anh cho chó ăn đó!”

Thẩm Phú Sơn cảm thấy, cái tính tình cương liệt của cô vợ nhỏ nhà mình thì không nói rồi, ngay cả cái thói nóng nảy này cũng hợp khẩu vị của anh đến vậy là sao.

Giống như con nhím vậy, động một chút là đâm vào tay.

Anh chỉ thích mấy cô nàng làm trái ý mình thôi, chứ lại chẳng hứng thú với mấy cô cứ một hai nghe lời đâu.

Nhiều năm sau, khi biết được cái sở thích trái khoáy này của anh, Tôn Văn Tĩnh mới bảo, anh đúng là đồ phạm tiện từ trong xương cốt…

Thẩm Phú Sơn vui vẻ: “Vợ à, em mà có cái bản lĩnh đó thì tôi cũng không ngại để em băm tôi cho chó ăn đâu.”

Người này cứ cà lơ phất phơ như vậy, khiến Tôn Văn Tĩnh muốn phát điên luôn rồi.

Thấy tay anh lại duỗi qua, cô lại hoảng lên.

“Anh có còn là người không? Tôi cả người thương tích thế này mà anh còn có thể xuống tay được à?”

Khuôn mặt ngăm đen của Thẩm Phú Sơn hiện lên ý cười, cảm thấy trêu vợ mình thật vui quá à.

“Có gì mà không xuống tay được? Nhắm mắt tắt đèn là được hết.”

Tôn Văn Tĩnh nuốt nước miếng, cảm thấy anh ta quả nhiên là đồ súc sinh.

“Đồ súc sinh khốn nạn nhà anh, anh sẽ không được chết tử tế đâu, tôi muốn liều mạng với anh!”

Giọng nói cô lạc đi, Tôn Văn Tĩnh cố gắng muốn ngồi dậy. Thẩm Phú Sơn nhìn cô nhe răng nhếch miệng mà bĩu môi chế nhạo.

Thử vài lần vẫn không dậy được, cô cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.

Thẩm Phú Sơn thấy cô không còn sức lực nữa, lại đưa tay kéo quần áo cô, roẹt một tiếng quần áo đã bị anh xé nát luôn rồi.

Bên trong, Tôn Văn Tĩnh mặc một cái áo con, bầu vυ' căng phồng cứ như là muốn từ trong áo con nhảy ra vậy. Thẩm Phú Sơn nhìn đến ngây người, Tôn Văn Tĩnh lúc này mới tỉnh táo lại, cô lại bắt đầu mắng: “Đồ dê xồm, anh nhìn đi đâu đó!”

Nhìn của vợ mình chứ có phải nhìn của người khác đâu, có gì mà không thể xem nào?

Thẩm Phú Sơn hừ một tiếng, lưu luyến thu lại ánh mắt, biểu hiện tựa như không hề có hứng thú với phụ nữ vậy.

“Vυ' được có chút xíu chừng đó, em nghĩ là tôi muốn nhìn sao?”

Ngực của Tôn Văn Tĩnh thật sự không hề nhỏ, nói to nhất làng thì hơi có chút khoa trương, nhưng so với phụ nữ trong thôn cũng coi như là có số có má rồi.

Khuôn mặt nhỏ của cô bị anh chọc tức đến đỏ bừng, Tôn Văn Tĩnh muốn giơ tay che lại ngực, nhưng cô thử vài lần cũng không thể nâng được cánh tay lên.

Thẩm Phú Sơn tặc lưỡi vài tiếng, lại đưa tay qua lột quần cô.

Tôn Văn Tĩnh luống cuống, dùng toàn bộ sức lực còn lại mà vặn vẹo thân thể.

“Đồ lưu manh, anh đừng động vào tôi.”

Thẩm Phú Sơn tùy ý cô mắng mình, đôi tay một chút cũng chẳng hề nhàn rỗi.

Quần bị anh cởi ra, Tôn Văn Tĩnh tuyệt vọng.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Tôi sẽ hận anh cả đời.”