Trong mông lung, Tôn Văn Tĩnh dường như nghe được tiếng mở cửa, nhưng mí mắt cô cứ nặng cᏂị©Ꮒ, mãi cũng chẳng thể mở ra được.
Tiếng bước chân rất nặng nề, nghe không ra là của ai. Tôn Văn Tĩnh chỉ có cảm giác cả người mình đau nhức vô cùng, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy được, miệng thì lại khát khô.
Có người vỗ vỗ mặt cô, cô nỗ lực mở mắt thì thấy trước mắt mình xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú.
Đầu đinh, ngũ quan cương ngạnh, trên má trái có một vết sẹo…
Tôn Văn Tĩnh nhìn thấy anh mà giật mình: “Thẩm Phú Sơn?”
Thẩm Phú Sơn cười hề hề, lộ ra bộ răng trắng bóng: “Vợ, em tỉnh rồi à?”
Tôn Văn Tĩnh giận dữ trừng mắt với anh, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên cực kỳ sắc bén.
“Anh là đồ súc sinh, đồ con rùa! Đều là vì anh hết, hại tôi gặp nhiều đau khổ như vậy…”
Thẩm Phú Sơn cho rằng cô là đang nói đến chuyện anh ra đòn hiểm bức hôn chứ không biết rằng thực ra cô đang nói đến chuyện của mình ở đời trước.
“Đáng lắm! Người đàn ông tốt như tôi mà em dám không cần, đánh em cũng không oan đâu.”
Anh chỉ nói một câu đã khiến Tôn Văn Tĩnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu có thể, cô chỉ muốn nhào lên bóp chết anh ta thôi.
Thẩm Phú Sơn ra vẻ cà lơ phất phơ, nói tiếp: “Sau này em ngoan ngoãn cùng sống với tôi, tranh thủ ba năm ôm hai đứa, sinh thêm cho tôi mấy thằng nhóc béo… Tôi là đàn ông, sẽ không để em thiệt thòi đâu…”
Tôn Văn Tĩnh nhổ một ngụm: “Cút, tôi còn lâu mới sinh con cho anh!”
Thẩm Phú Sơn nhướng mày: “Em cứ mạnh miệng nữa đi, chờ tôi làm em lớn bụng rồi, xem em có sinh hay không.”
Tôn Văn Tĩnh trước giờ vẫn chưa gặp qua người nào vô lại như vậy, tâm cô như tro tàn mà nói: “Vậy anh gϊếŧ tôi đi, chỉ cần tôi còn sống sẽ khống sinh con cho anh đâu! Cho dù có mang thai con anh, tôi cũng sẽ trăm phương nghìn kế làm sảy cho anh xem!”
Thẩm Phú Sơn chẳng hề thấy tức giận, chỉ chậc chậc chậc vài tiếng: “Em có tin bây giờ tôi đệch em luôn không?”
Tôn Văn Tĩnh thở gấp, cả người căng thẳng. Cô nhớ tới sự dã man ngày trước của anh ta, nhớ tới dươиɠ ѵậŧ anh ta lớn nhỏ ra sao, càng nghĩ càng khiến khuôn mặt nhỏ tức khắc trắng bệch đi.
“Anh, anh đừng làm bậy, đây là nhà tôi đấy.”
Thẩm Phú Sơn cười đến khoa trương: “Đúng là nhà em thật.”
Âm cuối bị kéo rất dài, mang theo vài phần trào phúng nói móc.
Tôn Văn Tĩnh chợt nhận ra có gì kỳ lạ, tròng mắt cô đảo quanh, vừa nhìn là thấy đau lòng đến không thở nổi.
Tiếng cười của Thẩm Phú Sơn từ từ biến mất: “Ba mẹ em đem em tới đây chứ không phải là tôi đi đón em về đâu.”
Hốc mắt Tôn Văn Tĩnh đỏ lên: “Bọn họ sao lại có thể đối với tôi như vậy?”
Thẩm Phú Sơn nhìn nàng, cong cong khóe miệng: “Không phải ai cũng có thể thoát khỏi được sự cám dỗ của 5000 đồng, bọn họ gả em cho tôi mới đúng là hợp tình hợp lý…”
Giai đoạn này, bình thường kết hôn cùng lắm cũng chỉ mấy trăm đồng thôi, sự cám dỗ của món tiền 5000 đồng này, người bình thương thật sự không thể thoát được.
Tôn Văn Tĩnh hừ một tiếng, cố ngăn dòng nước mắt: “Không phải chỉ là 5000 đồng sao? Tôi trả lại cho anh là được.”
Thẩm Phú Sơn lại chậc chậc chậc vài tiếng: “Thế bây giờ em trả tôi đi, còn nếu không có tiền thì phải làm vợ tôi đấy.”
Tôn Văn Tĩnh nào có 5000 đồng, nếu cô có thì sao lại rơi vào cái cảnh này.
Thẩm Phú Sơn chép chép miệng: “Em yếu ớt thế kia, đừng ép tôi đánh em. Cứ yên ổn mà sống với tôi, không thì tôi sẽ khiến em sống không bằng chết…”