Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 1: Trốn không thoát khỏi vận mệnh bị bán đi

Roi ngựa hung hăng quất đánh trên người Tôn Văn Tĩnh, mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, càng khiến cô đau đến lăn lộn ra đất.

Tôn Hồng Phúc tức không chịu được, lại muốn tiếp tục dùng roi ngựa quất chết đứa con gái bất hiếu này, làm cho Triệu Thục Vinh phải hét lên để ngăn ông ta lại.

“Cha nó à, đừng đánh nữa, đánh chết con bé rồi thì chúng ta biết ăn nói như thế nào với Thẩm Phú Sơn đây?”

Tôn Hồng Phúc nghe vậy thì thở hổn hển, roi thu lại.

Triệu Thục Vinh khóc sướt mướt, quỳ rạp xuống trước mặt con gái mình: “Tiểu Tĩnh, sao con lại cố chấp như vậy? Con đồng ý hôn sự này đi, ba mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà…”

Tôn Văn Tĩnh nghe được lời mẹ mình nói mà trái tim phát lạnh, cô chịu đựng đau đớn trên người, cầu xin ba mẹ mình: “Mẹ, con cầu xin ba mẹ, con nhất định có thể kiếm được 5000 đồng về hiếu kính hai người mà, cầu xin hai người đừng bán con đi…”

Một giờ trước, khi đang ngủ trưa thì cô trọng sinh, trở lại ngày này năm 1978.

Không muốn lại đi vào con đường cũ, cô đã phản kháng lại ba mẹ mình, nào ngờ rằng lại xuất hiện một màn này.

Cô còn chưa nói hết, Tôn Hồng Phúc đã nổi giận.

“Cái gì mà rao bán mày? 5000 đồng đó mới chỉ là tiền lễ hỏi, có số tiền này là không cần phải lo lắng cho hôn sự của anh ba mày nữa. Con nhóc chết tiệt kia, tao nói cho mày biết, mày muốn gả thì gả, không muốn gả cũng phải gả cho tao! Nếu không phải mày được cái mặt đẹp kia thì Thẩm Phú Sơn người ta chưa chắc đã để mắt đến mày đâu…”

Thẩm Phú Sơn là ai nào?

Là ác bá vang danh khắp làng trên xóm dưới, cực kỳ nổi danh ở huyện thành bọn họ, ngoài ra, anh ta cũng có làm một ít chuyện đầu cơ trục lợi nguy hiểm nữa.

Nói đến nói đi cũng là do Tôn Văn Tĩnh xui xẻo, ngày hôm qua cô qua chơi nhà Lý Phương, run rủi thế nào mà vừa ra cửa đã gặp ngay Thẩm Phú Sơn đang đến thôn bọn họ mua heo.

Mới đó hôm nay đã thấy trưởng thôn tới nhà làm mai rồi. Dưới sự cám dỗ của 5000 đồng tiền lễ hỏi, vợ chồng Tôn Hồng Phúc cứ thế vui vẻ đồng ý luôn.

Tôn Văn Tĩnh không ngờ rằng cô vòng đi vòng lại một đời, thế mà lại trở lại cái khởi điểm này.

Một giọt nước mắt rơi xuống, lòng cô như tâm đã chết. Cô cảm thấy tủi thân vô cùng, tại sao cô lại có cha mẹ như vậy chứ.

“Con có chết cũng không gả.”

Cô hối hận, cực kỳ hối hận. Lẽ ra cô không nên ngả bài với hai người họ, lẽ ra cô nên trực tiếp bỏ chạy khỏi cái nhà này mới phải.

Nhưng trên đời nào có nhiều thuốc hối hận như vậy cho cô uống chứ!

Tôn Hồng Phúc tức đến bật cười, ông dùng một chân đá văng Triệu Thục Vinh ra, lại tiếp tục vung roi ngựa hung hăng quất trên người cô.

Tôn Văn Tĩnh bị đánh đến lăn lộn quằn quại. Phỏng chừng Triệu Thục Vinh cũng có chút không đành lòng, bà ta đứng một bên, rơi vài giọt nước mắt cá sấu.

Cô bị quất đến chịu không nổi nữa, đau đến hôn mê bất tỉnh. Lúc này, hai người kia thấy cô không còn có sức vùng vẫy được nữa thì mới bĩu môi, ngậm miệng lại.

“Giám sát chặt chẽ nó cho tôi. Con nhóc này là đứa có chủ ý, đừng để nó chạy mất đấy. Tôi lên trấn trên một chuyến…”

Tôn Hồng Phúc dặn dò Triệu Thục Vinh một phen mới mang giày đi ra khỏi cửa.