Tôn Văn Tĩnh không lên tiếng, cô sợ mình sẽ chọc giận anh ta nên cố gắng nín nhịn.
Thẩm Phú Sơn hừ hừ, xoa nắn mặt cô: “Khô đét, sợ là em cũng còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, em cho rằng rồi thích chạm vào em lắm hử?”
Tôn Văn Tĩnh gặp qua rất nhiều người, thế nhưng không có ai nói chuyện thô bỉ như vậy cả. Có được mấy ai tốt đẹp mà há miệng mở mồm lại nói chuyện như thế không? Đầy miệng là mấy lời sỗ sàng, cũng không biết Thẩm Phú Sơn học ở đâu ra.
Thấy cô không rên một tiếng, Thẩm Phú Sơn cảm thấy chán ngắt, thế là xoay người ngã xuống trên đệm giường đã trải lúc nãy.
Một chân anh đạp lên trên đệm giường, chân kia lại gác đè lên, bộ dạng gác chân rung đùi này chỉ thiếu mỗi cây cỏ đuôi chó ngậm trong miệng nữa thôi là không khác gì mấy tay cà lơ phất phơ, tiêu dao một cõi cả.
Tôn Văn Tĩnh nhìn anh vài lần rồi thu hồi ánh mắt, Thẩm Phú Sơn lại lên tiếng: “Ngày mai sẽ làm vằn thắn cho em ăn, em thích ăn sủi cảo nhân gì nào? Tôi thích ăn thịt heo trộn hành tây…”
Cô không nói gì, Thẩm Phú Sơn vẫn một mình tự lầm bầm lầu bầu không dứt.
Tôn Văn Tĩnh nghe nghe anh nói rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm, cô lại vì buồn tiểu mà tỉnh giấc.
Ban đầu cô vẫn nằm in không hé răng, đến khi thật sự không nín được nữa thì mới nghẹn ngào kêu Thẩm Phú Sơn.
Thẩm Phú Sơn mở đèn lên, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tôn Văn Tĩnh.
“Có gì mà phải ngượng ngùng, không phải chỉ là đi tiểu sao? Tôi đưa em đi.”
Anh nói rất thoải mái, nhưng Tôn Văn Tĩnh thì lại không được như thế.
“Không cần anh đưa.”
Chỉ có con nít mới phải xi tiểu, Tôn Văn Tĩnh đã 18 tuổi rồi, sao có thể làm ra chuyện mất mặt như thế được!
Thẩm Phú Sơn lên tinh thần: “Vậy em tự mình đi tiểu đi.”
Nếu có thể đứng dậy tự mình đi tiểu thì cô phải kêu anh ta dậy sao?
Tôn Văn Tĩnh nghẹn lời.
Thẩm Phú Sơn ngại cô lằng nhằng: “Rốt cuộc em có đi tiểu hay không đây? Không đi thì tôi muốn về ngủ lại.”
Tôn Văn Tĩnh bị anh lớn tiếng thúc giục mà giật cả mình, đang nín nướ© ŧıểυ đột nhiên lại thả lỏng làm nướ© ŧıểυ cứ thế mà tuôn ra, tiếng nước chảy ào ào làm Thẩm Phú Sơn nghe được mà nhếch nhếch khóe miệng.
Tôn Văn Tĩnh xấu hổ đến phát khóc, hai bầu ngực cũng vì thế mà run rẩy theo.
Ánh mắt của Thẩm Phú Sơn lặng lẽ mà dừng trên ngực cô, thèm đến nuốt nuốt nước miếng.
“Anh làm gì đó?” Thẩm Phú Sơn xốc cái chăn mỏng trên người cô lên làm Tôn Văn Tĩnh gấp gáp hỏi.
Anh ngừng lại: “Đổi đệm giường cho em, chẳng lẽ em muốn cứ thế này ngủ một đêm à?”
Dưới người ướŧ áŧ như vậy sao có thể ngủ nổi.
Tôn Văn Tĩnh hít hít mũi, yên lặng nhìn anh.
Chăn mỏng bị xốc lên, trên người Tôn Văn Tĩnh mặc một cái áo con, thân dưới mang một cái quần xà lỏn góc bẹt rộng thùng thình.
Quần cộc rất lớn, che đến nửa đùi cô. Thời buổi này quần áo của mọi người đều là tự mình làm lấy, kiểu dáng của chỉ có một, điều khác biệt duy nhất chính là màu sắc.
Ánh mắt của Thẩm Phú Sơn dừng trên cái quần cộc của cô: “Quần cộc cũng phải thay nhỉ?”
Đổi quần cộc thì không phải nơi tư mật kia cũng sẽ bị lộ ra sao? Không được làm thì cứ nhìn cho đỡ thèm ha?
Thẩm Phú Sơn nghĩ như vậy, ngay lập tức đã nghe cô đáp lại: “Không đổi.”
Không đổi quần cộc thì anh lấy gì mà nhìn đây?
Thẩm Phú Sơn không vui: “Nếu em không đổi quần cộc thì đệm giường cũng khỏi thay luôn đi, thay mới rồi cũng sẽ bị thấm ướt còn gì?”