Thời gian còn sớm, ăn cơm trưa xong người nhà họ Bùi từng người đều đi ngủ trưa.
Khương Khê cũng trở lại phòng nằm một lát, hôm nay buổi sáng cô làm không ít việc sớm đã mệt mỏi, lúc vừa nằm xuống thuận tay nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông bên cạnh, giao diện nửa trong suốt xuất hiện.
Hoàn thành 3 nhiệm vụ, thất bại 4 cái.
Tổng cộng nhận được 15 tích phân, hơn nữa ngày hôm qua giúp Lý Ái Mai kiếm được 20 tích phân, cùng với 6 điểm trước đây Bùi Hạ Quân kiếm được, tổng lại đã được 41 tích phân.
41 tích phân ở cửa hàng của hệ thống cũng không gọi là nhiều nhưng Khương Khê không chê, có thể mua mấy mấy món tốt rẻ một chút.
Ví dụ như ở Cung Tiêu Xã đến một hai khối tiền mới có thể mua được kem dưỡng da, hiện tại không tiện mua mấy món đồ như cồn, miếng bông y tế, mấy món này mua ở cửa hàng hệ thống vẫn được, chỉ cần một tích phân là đủ!
Mua vài món đồ cũng chỉ tốt 6 tích phân, vẫn còn hơn 30 tích phân.
Khương Khê không có thói quen tiết kiệm vẫn tiếp tục xem, lúc này đã bấm vào khu dược liệu, giá cả lập tức tăng lên, nếu mua để xem bệnh không phải tình huống nghiêm trọng khẳng định sẽ lỗ, cho nên cô không tính mua nhiều.
Chỉ mua một chút thuốc bổ.
Bởi vì lần trước lúc mua sắm hệ thống có nói qua, dược liệu hệ thống sản xuất chất lượng đảm bảo là tốt nhất, so với mấy hiệu thuốc ở thành phố còn tốt hơn mấy lần, cho nên Lý Ái Mai mới có thể tốt lên nhanh như vậy, giá cả cũng không tính là quá đắt.
Khương Khê muốn mua để bồi bổ thân thể cho Bùi Hạ Quân, người thực vật nằm trên giường thời gian dài, lại không có cách nào tự chủ ăn cơm dinh dưỡng khẳng định là không đủ, ngoài ra còn để cho cha mẹ Bùi và hai em gái của nguyên chủ.
Đều không có đủ dinh dưỡng với một ít bệnh về tiêu hóa, nên uống thuốc bồi bổ một chút.
Mua xong dược liệu, Khương Khê chưa đã thèm còn muốn tiếp tục xem, nhưng không mua được thêm thứ gì cô muốn, ví dụ như bộ kim châm cứu giá 500 tích phân!
500 đó!!!
Tuy rằng có bộ châm cứu này cô có thể làm được rất nhiều việc.
Khương Khê nhìn chằm chằm bộ kim châm cứu mà âm thầm chảy nước miếng, lấy mấy món đồ mua được từ hệ thống ra bỏ vào trong một cái túi, đem nhét ở trong tủ quần áo, tạm thời vẫn chưa thể lấy ra đành phải tìm cơ hội.
***
Sau khi nghỉ trưa xong.
Mọi người bị tiếng loa nhắc nhở của đại đội đánh thức.
Khương Khê nói muốn đi trấn trên, trong nhà phải lưu lại một người, mẹ Bùi tự mình ở lại để cha Bùi đi làm.
Khương Nhị Muội và Khương Tam Muội như mọi ngày đi tìm dược liệu.
Lúc chuẩn bị đi, Khương Khê hỏi: “Có muốn gì không? Có thể nói với chị.”
Khương Nhị Muội nhanh chóng lắc đầu, tươi cười đáp: “Không có ạ.”
Khương Tam Muội cũng lắc đầu theo, cũng không cảm thấy ngượng ngùng tủm tỉm cười nói: “Không có ạ, trong nhà còn bánh quy vẫn chưa ăn hết!”
Tuy nói là cô bé có chút lém lỉnh nhưng cũng rất thành thật biết rõ tình trạng sinh hoạt hiện tại so với ba năm trước đã tốt hơn rất nhiều, có đồ ăn ngon cũng bị bắt phải nhường ra, còn có quần áo mới mặc, chỉ cần như vậy đã cảm thấy đủ.
Khương Khê thấy vậy cũng không nói gì thêm, leo lên xe đạp rời đi.
Thời gian thật không khéo, lúc cô vừa đi ra ngoài thì mặt khác thôn dân cũng uể oải rời nhà, dọc đường đi gặp không ít người, có người tươi cười chào hỏi cô cũng có người chỉ trỏ cô nói thì thầm với nhau.
Chỗ bọn họ làm cùng một đường với đường lên trấn, có một đoạn còn nhìn thấy hai vợ chồng Bùi Đức Minh.
Khương Khê phát hiện hai người này trên mặt đều bị thương, đặc biệt là Bùi Đức Minh, trên mặt có một dấu tay đang tan bớt nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn vẫn nhìn thấy rõ, xương gò má bên kia còn có chút vết xanh tím.
Có lẽ là bị cha mẹ Bùi đánh.
Khương Khê không nhịn được cười, ngày đó Từ Thúy ở trước mặt mẹ Hỉ Sinh nói cái gì cô cũng biết, lúc này thấy người mình không thích gặp xui xẻo cô không khỏi cảm thấy vui vẻ.