“Ấy, em đừng vội, đi từ từ thôi…” Bùi Kiến Tường chạy nhanh đến đỡ vợ, vỗ trán nói: “Vợ Hạ Quân, ban nãy cô nói chỉ cần chườm nóng sẽ ổn à?”
“Đúng vậy, cái này cô ấy cần nghỉ ngơi cho tốt, tình huống của cô ấy không thể làm việc nặng.” Khương Khê gật đầu, nhắc nhở.
“Được được, nhất định sẽ để cô ấy nghỉ ngơi tốt, ngày mai lập tức đi kiểm tra, không, buổi chiều đi luôn!” Hai người đều gật đầu, đối với đứa nhỏ khoan thai tới muộn tràn ngập vui vẻ, hai người đỡ lấy nhau hướng Khương Khê nói tiếng cảm ơn xong mới chậm chạp rời đi.
***
Hai vợ chồng Lư Tú Phương vừa đi, trong nhà họ Bùi cũng không còn người ngoài nữa.
Trải qua một màn náo loạn của mẹ Hỉ Sinh, mấy người Lư Tú Phương đều rời đi, mặt khác những người muốn đến có lẽ đều đã nghe nói chuyện phát sinh.
Mẹ Bùi có chút tức giận càng sợ con dâu không vui, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Khê, con đừng để ý mấy người đó, toàn là một đám người không có kiến thức, mẹ không cùng bọn họ so đo, con có bản lĩnh chỉ là bọn họ không thấy, chờ sau này bọn họ biết rồi quay lại mẹ đây toàn bộ đều không mở cửa cho.
Khương Khê cười nói: “Sao có thể, con không thèm để trong lòng.”
Mẹ Bùi thở ra một hơi, trong lòng liền thả lỏng, bà ấy nói: “Giữa trưa mẹ có hấp trứng, con ăn nhiều một chút.”
“Được ạ.” Khương Khê vui vẻ đồng ý.
Sau đó cô phát hiện mẹ Bùi nói hấp trứng, thật sự là hấp không ít, ba cái chén nhỏ để cô và Khương Nhị Muội và Khương Tam Muội đều có phần, ngồi trước bàn cơm hai lão nhân gia trực tiếp đem trứng hấp đẩy tới trước mặt các cô: “Ăn nhanh đi, hôm nay trứng mẹ hấp rất ngon, rất mềm đó!”
Khương Tam muội lá gan lớn, trực tiếp cầm muỗng múc một miếng cho vào miệng, trứng gà trong miệng trơn mềm khiến cô bé hạnh phúc đến run cả chân: “Chị cả, ăn ngon lắm! Lâu lắm rồi em mới được ăn trứng gà!”
Khương Nhị Muội lại không nhúc nhích, nhìn về phía chị cả cầu giúp.
Khương Khê cũng rất bất đắc dĩ, cha mẹ Bùi gia cảm thấy cô hi sinh quá nhiều nên đối với cô càng thêm chăm sóc, kể cả hai em gái cũng vậy, nhưng họ lại đối với bản thân trước sau như một vẫn luôn tiết kiệm.
Cô đứng dậy đem trứng gà của mình chia vào trong chén hai lão nhân gia mỗi người một nửa: “Cha mẹ, chỉ có ba chúng con ăn thì không được, người một nhà có món ngon đương nhiên phải cùng nhau ăn.”
“ y da, cha không thích ăn——” Cha Bùi bưng chén của mình lên muốn tránh đi.
Nhưng tay chân Khương Khê lại nhanh hơn, trứng hấp trực tiếp rơi vào trong chén của ông, còn nói: “Con không phải trẻ con, trứng hấp ai lại không thích ăn?”
Cha Bùi ho khan một tiếng, không hé răng, nếp nhăn ở khóe mắt nhíu chặt.
Mẹ Bùi xem một màn này đều lộ ra ý cười, hốc mắt ươn ướt.
Chia xong một chén này Khương Khê mới ngồi xuống, Khương Nhị Muội lập tức đem chén của cô bé đưa đến trước mặt cô: “Chị cả, chị ăn nhiều một chút, em ăn cơm là được.”
Khương Tam Muội nhìn sang hai người, chậm một bước đem chén của mình đẩy sang: “Chị ba, ăn cùng với em nè?”
“Được.” Khương Nhị Muội lúc này mới gật đầu.
Khương Khê nhìn hai đứa trẻ tự mình chia cho nhau xong, cũng đem phần của mình chia một ít cho Khương Nhị Muội, như vậy mọi người đều có trứng hấp, cô mới cầm muỗng lên bắt đầu ăn từng muỗng nhỏ.
Trứng hấp xác thật hấp rất ngon, non mềm ngon miệng, bên trong có chút muối, phía trên nhỏ vài giọt dầu, không hề cảm thấy nhạt nhẽo, ăn cùng với cơm khô gạo lức và khoai lang đỏ đều cảm thấy cơm ăn ngon hơn nhiều.
Cha Bùi cơm nước xong xuôi lại đi giúp con trai ăn, trước múc nước rửa sạch ống bơm thức ăn sạch sẽ, sau đó dùng thức ăn lỏng đẩy vào bên trong ống chuyên dụng để giúp anh ăn, xong việc lại dùng nước rửa sạch ống để đút anh dùng nước, làm xong một loạt thao tác ông mới quay đầu đi ra.
Khương Khê cảm thấy việc chiếu cố người thực vật như Bùi Hạ Quân đúng là khá nhẹ nhàng.
Cha mẹ Bùi gia miễn là việc có thể làm đều làm thay cô, nếu không phải buổi tối không tiện đi lại đây cô cảm thấy cha Bùi có thể cũng sẽ nửa đêm sang đây giúp con trai trở mình.