Đối phương cũng rất nhanh đã thấy cô, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng dừng trên xe đạp, xe rất mới, trừ bỏ ngày kết hôn cho em họ mượn chạy thử một lát thì vẫn chưa bị ai chạm vào.
Mẹ Bùi còn cố ý dùng khăn lông để lau qua, dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.
Một chiếc xe đạp có thể nói là đồ vật xa xỉ, ít nhất là 105 đồng còn thêm cả phiếu.
Người bình thường không thể mua nổi.
Lại thấy Khương Khê tươi cười, thù mới hận cũ cùng nhau kéo đến, hai người ghen ghét đến mức ngũ quan đều vặn vẹo, Từ Thúy tức giận nhéo cánh tay chồng: “Cha mẹ anh sao lại bất công như vậy? Em lúc trước gả đến đây, chỉ được một cái máy may! Anh nhìn vợ thằng ba xem, cái gì cũng có!”
Mẹ chồng vốn dĩ có một cái máy may, lại có thêm một chiếc xe đạp, vậy thì càng không cần nói tiền bồi thường đoán chừng cũng đến tay cô rồi!
So sánh lại thì lúc cô ta gả đến đây nhà bọn họ cũng quá keo kiệt rồi.
Bùi Đức Minh cả mặt đen lại, không nói gì nhưng đã sớm cắn chặt răng, quai hàm đều bạnh ra.
Hắn cũng hận cha mẹ bất công.
Nhưng chuyện này không có cách nào khác?!
Từ Thúy thấy chồng không nói gì, tự cảm thấy chính mình tứ cố vô thân, càng tức giận, mắt thấy Khương Khê đạp xe xa dần, cô ta sốt ruột vừa lúc thấy mẹ Hỉ Sinh gần đó liền gân cổ lên gào: “Ai da, anh này em vừa nghe mẹ nói lão tam có phúc khí, bệnh thành như vậy còn có thể cưới được cô vợ giỏi y thuật, tương lai này vợ cậu ấy không cần lo lắng không có cơm ăn, cũng thật là khiến người khác hâm mộ mà!”
Vừa dứt lời, Bùi Đức Minh không nói chuyện, mẹ Hỉ Sinh hôm qua vừa bị mẹ Bùi khi dễ quả nhiên nhiệt tình đáp lại: “Cái gì mà lợi hại? Có gì mà lợi hại chứ! Biết vợ Kiến Tường không? Chính là người kết hôn nhiều năm vẫn chưa có con, lần này eo bị đau chạy đến xem bệnh, người em dâu kia của cô mở miệng đã nói người ta có thai!”
Bà ta lớn tiếng nói, mọi người xung quanh lại đông bắt đầu sôi nổi nhìn qua, nói chen vào: “Không phải chứ? Nói vợ Kiến Tường có thai?”
“Không phải nói rất lợi hại sao?”
Nói xong, mọi người đều tò mò nhìn theo bóng lưng đang đạp xe, Khương Khê tất nhiên chú ý thấy, vốn dĩ nghĩ không cần để tâm, nhưng thị lực của cô rất tốt nhìn thấy phía trước có bóng người đang đạp xe chậm rãi đi đến, nghĩ một chút, cô xuống xe nhìn bà ta, khẽ mỉm cười nói: "Tiếp tục nói."
Người theo lời bàn tán lặng lẽ im miệng, nhưng vẫn vểnh tai nghe ngóng.
Mẹ Hỉ Sinh thấy thế, lại càng hăng hái nói: "Cái này còn có thể là giả sao? Bà Trương, bà nói xem có phải vậy không? "
Bà Trương đứng cách đấy không xa vội vã nói: "Đúng rồi, tôi đau đầu chạy sang đó xem, cô ta kê cho tôi một đơn thuốc, tôi không muốn uống, tôi trả thuốc rồi. .."
"Cũng may mà là không uống, nếu không thật sự uống nhầm thuốc thì phải làm thế nào? Là thuốc thì ba phần độc!" Mẹ Hỉ Sinh khoa trương nháy mắt: "Vương Quế Chi hay khoe vợ thằng ba nhà bà ta, ai khiến cho thằng ba. ..."
Từ Thuý ở một bên nghe, lửa giận trong lòng cũng coi như giải phóng không ít.
Cô ta cũng không phải nhất quyết gây khó dễ cho người em dâu này, chẳng qua là thằng ba đã thành ra như thế, cô ta không tin Khương Khê gả vào nhà họ Bùi thật sự là để trả ơn.
Nói đi nói lại còn không phải vì tiền sao?
Từ Thuý càng mong người này mau chạy, đừng có nghĩ đến tiền trợ cấp của thằng ba! Nếu không sau này bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, xem cô có chịu nổi không!
Nhưng mà cô ta nhìn tới nhìn lui, không thấy Khương Khê tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn mỉm cười, Từ Thuý đang thấy buồn bực, nhìn theo tầm mắt của Khương Khê, một bóng người đạp xe từ xa đang tiến lại đây.